CÔNG CHÚA ĐẠI LIÊU


Mãn Ca đã sớm trở về cửa vương phủ chờ, thấy Tiêu Thiệu Củ đưa công chúa trở về, vội vàng nghênh đón.
Gia Luật Long Khánh và Tần quốc phi cũng biết đêm nay mình cùng Tiêu Thiệu Củ đi ra ngoài, nhưng Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy có chút chột dạ, nàng kéo Mãn Ca lặng lẽ vòng từ hoa viên vào viện mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tối nay công chúa chơi thế nào ạ?” Mãn Ca từ khi thấy Gia Luật Hoàn Cai không giấu được ý cười, mặt mày nàng ấy cong cong, thề sẽ moi được gì đó từ Gia Luật Hoàn Cai.
Gia Luật Hoàn Cai liếc nàng một cái, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng ấy dò xét, “Ta còn chưa hỏi ngươi sao lại quẳng ta lại?”
Mãn Ca bĩu môi nói, “Nô tỳ cảm thấy một Tiêu đại nhân có thể bảo vệ ngài mà, hắn còn có nhiều thị vệ âm thầm đi theo nữa…”
Cuối cùng, Mãn Ca cũng cây ngay không sợ chết đứng một chút, “Nô tỳ muốn ngài ở cùng Tiêu đại nhân nhiều hơn.”
Nhìn bộ dạng của Mãn Ca kiểu “Ta muốn tốt cho ngài”, Gia Luật Hoàn Cai há miệng, không biết nên nói cái gì.
Gia Luật Hoàn Cai dứt khoát kéo Mãn Ca ngồi xuống, “Ngươi nói cho ta nghe về Tiêu Thiệu Củ đi.”
“Tiêu đại nhân a,” Mãn Ca nghiêng đầu ngẫm lại, “Thật ra ban đầu ngài cũng chỉ gặp hắn vài lần mà thôi, tuy rằng hắn là ngài…”
Mãn Ca nói được một nửa thì mới phát hiện mình suýt nữa lỡ miệng, cũng may Gia Luật Hoàn Cai không thèm để ý, nên nàng ấy mới tiếp tục nói, “Tiêu đại nhân có gia tộc hiển hách, nhưng không biết tại sao hắn vẫn không được trọng dụng, nô tỳ nghe mọi người nói, đến bây giờ Tiêu đại nhân cũng không cưới vợ chính là vì bị cuồng làm quan.”
Gia Luật Hoàn Cai tưởng tượng dáng vẻ điên điên khùng khùng của Tiêu Thiệu Củ, cười đến mức nằm sấp hẳn trên bàn.

Theo cách nói của hiện đại, Tiêu Thiệu Củ không phải là một người nghiện công việc sao?
Mãn Ca thở dài, nói tiếp, “Tiêu đại nhân cũng không dễ dàng gì, đừng nhìn hắn có chức quan lớn, nhưng cũng chỉ là một chức quan hư không mà thôi.”
Gia Luật Hoàn Cai nhìn vẻ mặt bất lực của Mãn Ca, mới thực sự hiểu được Tiêu Thiệu Củ không tự tại như vẻ ngoài của chàng.
Tiêu Thiệu Củ nhất định là bị người khác chèn ép, đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi Gia Luật Hoàn Cai nghe xong, chỉ là Mãn Ca trông không giống người biết nội tình, nàng đành phải tạm thời đè nén nghi vấn trong lòng.
Tiêu Thiệu Củ vừa mới trở về Thượng Kinh, Lục Ngạn liền tới gặp chàng, vừa gặp mặt, Lục Ngạn dùng sức vỗ chàng một cái “Hay lắm, Tiêu Thiệu Củ” hắn cười mắng, “Mấy ngày nay, ngươi không ở đây, ta mới biết ngươi lại đi thông đồng với công chúa nhà vương gia, chuyện tốt như này cũng không nói cho ta biết.”
“Chuyện tốt gì?” Tiêu Thiệu Củ chụp tay Lục Ngạn từ trên người mình xuống, liếc xéo hắn một cái, “Gặp mặt một lần mà thôi.”
“Ta nghe nói nhà ngươi cuối cùng cũng cho ngươi đi làm quân cờ thông gia à, chỉ là vậy thôi thì sẽ uổng phí thêm một chức quan hư không phò mã Đô úy không nói, huống chi sau này thân phận sẽ làm cản trở thì sẽ không còn dễ hoạt động xung quanh nữa.” Lục Ngạn cũng không đùa nữa, nhíu mày, sắc mặt lo lắng.
Tiêu Thiệu Củ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt: “Tuy rằng như vậy, bọn họ cho rằng hôn sự là ân điển của ta, nhưng lần này, ta có thể không thể lại trái ý bọn họ.”
“Thế nào, những người trong phủ Tích Tân nguyện ý buông tay sao?” Lục Ngạn lại hỏi.
Tiêu Thiệu Củ lắc đầu, Lục Ngạn mới nhận ra rằng kết quả dường như không như hắn mong muốn.
“Sợ vậy, ngươi nghĩ kỹ đi, có phải là bởi vì chuyện kia, ngươi mới có ngày hôm nay sao?” Giọng điệu Lục Ngạn trở nên gấp gáp, muốn ép Tiêu Thiệu Củ nhớ lại.
“Mẫn Chi, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn nghĩ tới” Tiêu Thiệu Củ rủ mắt xuống, lộ ra suy sụp hiếm thấy, “Ta nghĩ, rất có thể.”
“Lúc trước ngươi là một người đầy sức sống của tuổi trẻ.” Lục Ngạn vẻ mặt tiếc nuối, “Ngươi cho rằng có thể dựa vào sức mình để lay động cả Thượng Kinh sao, cuối cùng chẳng phải bị người ta đè bẹp đến bây giờ khó ra mặt à.”
Tiêu Thiệu Củ nhíu nhíu mày, theo bản năng muốn phản bác, “Không phải đầy sức sống của tuổi trẻ…”
Cũng không phải là đầy sức sống của tuổi trẻ thì còn là gì nữa? Tiêu Thiệu Củ suy nghĩ một chút, nuốt xuống những lời còn lại còn chưa nói hết.
“Lần đi lần này, ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, tiếp tục đối phó với những người có chức vụ không bằng ta cũng mệt rồi…….” Tiêu Thiệu Củ xoa xoa thái dương, nói, “Có lẽ ta còn phải tiêu tốn sức lực với bọn họ nữa, mười năm hai mươi năm, hoặc là, chưa đến mười năm…”
Lục Ngạn lập tức ngắt lời chàng: “Đừng nói vậy, nhìn thân phận của ngươi mỗi ngày đều cùng một người Hán như ta tụ tập lại để hạ thấp địa vị của ngươi, Siêu Na, đôi khi ta cảm thấy rất áy náy.”
Hắn vẫn cảm thấy Tiêu Thiệu Củ là để làm chính trị gia trên triều đình, dù có kém cỏi đến đâu cũng có thể làm đại tướng quân, cầm quân xông pha, phi ngựa khắp chiến trường.
Nào giống như bây giờ…

Tiêu Thiệu Củ nhìn hắn thật sâu, không nói gì.

Cha mẹ của Lục Ngạn đến từ nhà Tống, nhưng họ đã từng làm quan nhỏ, ngay cả Lục Ngạn cũng không thể hòa nhập vào giới huân quý trong kinh thành.

Người Hán ở Đại Liêu cũng có nhiều loại, người có địa vị cao như Hàn Đức Nhượng[1] thì được hoàng thái hậu và hoàng đế sủng ái, địa vị thấp như Lục Ngạn, lại không có tiếng tăm, có khi còn bị người Hán khác khinh bỉ.
[1] Hàn Đức Nhượng: (chữ Hán: 韩德让, 941 – 1011), người dân tộc Hán, nguyên quán Ngọc Điền, Kế Châu, tể tướng nhà Liêu, về cuối đời được ban tên họ là Gia Luật Long Vận (耶律隆运).

Ông cùng các danh tướng Gia Luật Hưu Ca, Gia Luật Tà Chẩn là công thần hàng đầu thời Tiêu thái hậu, từng tham gia ký kết liên minh Thiền Uyên.
Lục Ngạn không sai, chàng cũng không sai.

Tiêu Thiệu Củ hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
“Vậy công chúa thế nào, ngươi thật sự thích nàng ấy sao?” Lục Ngạn và Tiêu Thiệu Củ sóng vai ngồi xuống hỏi.
Bóng hình Gia Luật Hoàn Cai bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Tiêu Thiệu Củ, bắt đầu từ năm ngoái, mình vẫn có chút thật lòng giả vờ thăm dò, nhưng bây giờ khác hoàn toàn rồi.
Ban đầu, chàng chỉ định sử dụng Gia Luật Hoàn Cai để chặn những lời xoi mói của những người trong gia đình, nhưng mình lại bị quấn vào.

“Ừm.” Tiêu Thiệu Củ đáp một tiếng, suýt nữa khiến Lục Ngạn nhảy từ trên mặt đất lên.
“Thảo nào” Lục Ngạn nắm cằm, vẻ mặt hứng thú.

Tiêu Thiệu Củ không nói rõ, nhưng hắn suy đoán người có thể khiến Tiêu Thiệu Củ liều mạng trong nhiều năm như vậy mà lại nói mệt lần đầu tiên, khẳng định là bị ảnh hưởng bởi cô công chúa nọ.
“Ngươi muốn cưới nàng ấy?” Lục Ngạn truy vấn.
“Đi từng bước tính từng bước.” Tiêu Thiệu Củ không trả lời trực tiếp” Có lẽ.”
Tiêu Thiệu Củ không phải là người tùy tiện, trong miệng chàng có lẽ thì chắc là sẽ có khả năng rất lớn.
Lục Ngạn đã từng nghe tên công chúa Thái Bình này rồi, Gia Luật Hoàn Cai, tên rất bình thường, dù sao tên của nữ tử Khiết Đan đơn giản đều là cái gì “Ca”, “Cai”, nhưng hắn đột nhiên rất muốn gặp người này một lần.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục Ngạn, Tiêu Thiệu Củ nói, “Bệ hạ vừa mới xuất phát từ Thượng Kinh, qua một thời gian nữa công chúa bọn họ cũng sẽ đi Hà Lạc Nại Bát, khi đó ngươi có thể gặp được nàng.”
Thấy vẻ hưng phấn của Lục Ngạn, Tiêu Thiệu Củ nhoẻn miệng, công chúa mất trí nhớ đã lâu như vậy, có nên cho nàng biết thân phận của mình hay không..


Bình luận

Truyện đang đọc