CÔNG CHÚA THÀNH VƯƠNG PHI

Phải nói Lung Nguyệt cũng là người ngốc nghếch.

Kiếp trước, thứ mà Lung Nguyệt thích nhất chính là lâm viên Hoàng gia, nàng đã từng đứng ngây ngốc trong lâm viên mà cảm thán: "Nếu nàng có thể ở lại đây một ngay thì chết cũng cam lòng!"

Bây giờ xuyên không, có được thân phận tôn quý nhất, mỗi ngày đều sinh hoạt trong lâm viên tinh xảo của Hoàng gia thì lại trở về suy nghĩ túc ban đầu.

Ngày ấy nghe Minh Thức biểu ca nói Bùi tướng quân có một tiểu viện thì cảm thấy vô cùng tò mò. Mặc dù nói gia cảnh của Bùi Nguyên Tu có chút xuống dốc nhưng vẫn là công tử thế gia, 'Đào lý La Đường thực không phải thứ mà những người như hắn có thể ở cùng! Chẳng sẽ có liên quan đến sở trường chinh chiến? Nhưng biểu ca Minh Thức nhà nàng cùng chinh chiến với hắn mấy năm, sao không thấy có ý định này? Có lẽ mỗi người một khác nhau rồi!

Hôm nay Thái tử ca ca cùng Tiểu ca muốn tới ôn chuyện với Bùi Tướng quân. Lung Nguyệt liền mặt dày vô cớ gây sự đòi theo đến đây.

Nếu nói đơn thuần chỉ đến xem viện thì lại không đúng. Trái ngược với điều này, nàng còn tò mò về chủ viện này hơn, tại sao thiếu niên quật cường quỳ trên đất tuyến trước cửa Ngự thư phòng năm đó lại vứt bỏ thói quen tinh xảo mà lựa chọn điền viên.

Khi chiếc xe ngựa có bề ngoài giản dị, bên trong thoải mái ngừng lại, Lung Nguyệt vén màn xe, đập vào mắt là cửa chính không lớn. Nếu là người nào không biết thì sẽ không bao giờ nghĩ được, chủ nhân của nơi này lại là tướng quân thiếu niên vừa mới thắng trận hồi kinh, có thân phận vô cùng cao quý.

Trước cửa viện trên bậc thềm ba bậc có khắc con thú cuộn nhánh sen. Cửa đỏ, hành lang màu xanh mới tinh, vừa nhìn đã biết là được quét sơn cách đây không lâu.

Vì mới có ý định đến đây, chưa kịp thông báo cho chủ nhà nên ở cửa lớn không có người ra nghênh đón.

Minh Thức lên phía trước mười bậc, đập tay cầm đầu thú bằng đồng vào cánh cửa.

Cửa nhỏ được mở ra, một đứa nhỏ tầm mười hai, mười ba tuổi thò đầu ra, thấy là người quen của chủ tử nhà mình, cũng không đi trước hồi bẩm mà mở cửa lớn ra, mời mấy người Lung Nguyệt vào rồi mới tung tăng phi nước đại về phía trước.

Dáng đi này vẫn mang bóng dáng của đứa trẻ! Lung Nguyệt che miệng cười khẽ, nhìn nhìn cảnh vật ở cửa hiên.

Đối diện cửa viện là ảnh bích(1) được trạm nổi. Nhưng bức trạm này không phải là hình vẽ có ngụ ý cát tường mà là đầu Bạch hổ. Lung Nguyệt chỉ kinh ngạc chớp mắt một cái rồi lại bình thường. Trong Thần thú, bạch hổ vốn là thần dương, có tác dụng tránh ma quỷ, tránh tai họa. Trong thần thoại, Bạch hổ là chiến thần, là thần sát phạt, nếu hợp với Bùi tướng quân thì lại càng tăng thêm sức mạnh.

(1)ảnh bích: tường xây làm bình phong ở cổng

Trước ảnh bích có một cái ao nước nhỏ, trong ao có một khố đá Thái hồ lởm chởm, có vài con cá chép nhỏ bơi tới bơi lui ở giữa. Lung Nguyệt nghĩ đến nhất định cái ao này có liên quan đến phong thủy.

Lung Nguyệt đang định đưa mắt nhìn phía sau ảnh bích thấy một bóng dáng cao lớn nhanh chóng bước về phía này, lúc bước lên mười bậc thì bước đi của người nọ có hơi lảo đảo một chút, có thể thấy hắn vô cùng gấp gáp. Nhưng nàng lại không biết, tâm trạng hoảng hốt thất thần của hắn vì thấy nàng mà đến.

"Vi thần không biết Thái tử cùng Anh vương giá lâm, nên không tiếp đón từ xa..." Bùi Nguyên Tu đang muốn bái hạ thì bị Lý Long Hựu ngăn lại.

"Nhận Chi miễn lễ, vốn là huynh đệ ta không mời mà tới, quấy rầy chủ nhà, làm sao huynh lại có tội chứ?" Lý Long Hựu cười nói: "Còn nữa hôm nay tới là để ôn chuyện với huynh, nên không có quân thần, chỉ có lão bằng hữu thôi."

"Đúng vậy, Nhận Chi nên làm tròn vai trò chủ nhà, dẫn huynh muội bọn ta đi nhìn viện của mình một chút." Anh Vương Lý Long Tá tiếp lời, lại nói: "Minh Thức nói nơi này của huynh có phong thái khác biệt, hấp dẫn đến mức ngay cả Tiểu Cửu Nhi của nhà ta cũng bị mời gọi đến đây!"

Nương theo giọng nói của Lý Long Tá, Bùi Nguyên Tu mới dám đặt ánh mắt lên người Lung Nguyệt, mặc dù thiên hạ như ngọc vẫn còn non nớt nhưng cũng đã có tám phần khuynh quốc.

"Thần bái kiến Cửu công chúa!" Bùi Nguyên Tu chỉnh lý tâm trạng, tiến lên hành lễ.

Lung Nguyệt cười: "Bùi ca ca! Các ca ca nói hôm nay chỉ có lão bằng hữu, không có quân thần, Cửu Nhi cũng chỉ là muội muội của lão bằng hữu thôi!"

"Cửu Nhi nói đúng, Nhận Chi chớ nên giữ lễ tiết nữa!" Minh Thức vỗ vỗ bả vai của Bùi Nguyên Tu: "Mau dẫn nhóm lão bằng hữu đi dạo viện của huynh đi!"

"Vậy thì Nhận Chi liền vượt quyền!" Dứt lời liền dẫn mấy người vòng qua ảnh bích, bước vào chính viện.

Trên đường, hàng rào bao quanh gốc đào hấp dẫn sự chú ý của Lung Nguyệt.

"Gốc đào này năm nay mới trồng sao? Nhìn quả đào này nhất định là chưa bao giờ được chiết cành rồi!" Lung Nguyệt vươn ngón tay ra, chọc chọc một quả đào non vẫn còn lông.

"Đúng là mới chuyển đến không lâu, còn chiết cây là gì, Nhận Chi không hiểu lắm."

Ngón tay ngọc, lông mi dài dày như cánh quạt che một nửa đôi mắt xao động như làn nước của Lung Nguyệt như đâm vào trái tim của Bùi Nguyên Tu. Miệng đỏ hồng, mang theo ý cười khi đóng mở, Bùi Nguyên Tu nhìn có chút thất thần, phảng phất nhớ tới kiếp trước.

"Cây mới này đợi đầu hạ sang năm liền chiết cành! Sau khi chiết xong liền chuyển tới đây là được rồi, thật tiếc cho mấy quả đào năm nay." Lung Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Tu, thông minh cười.

Bùi Nguyên Tu bỗng cảm thấy bỗng nhiên đôi mắt sáng rỡ này hút hắn vào trong, khiến hắn ngu ngơ ngay tại chỗ. Trong đầu không ngừng chiếu lại đủ loại tình cảnh giữa hai người....

"Nha đầu này, biến cây đào trong sân của mình thành đào quả còn không nói, còn tính toán cả nơi này của Nhận Chi sao? Người ta trồng đào vì muốn ngắm hoa thôi, có mấy người luôn nhớ tới đồ ăn như muội chứ?" Lý Long Tá trêu ghẹo nàng.

Lung Nguyệt chun mũi, không cho là đúng nói: "Cây đào ra quả vẫn có thể nở hoa, vừa có thể ngắm hoa, vừa có quả đào để ăn, như vậy không phải là đẹp cả đôi đường sao?"

"Lý ở chỗ muội hết!" Lý Long Tá.

"Đúng vậy! Ai bảo muội họ Lý đâu!" Lung Nguyệt cười cười đi tới bên cạnh Thái tử Lý Long Hựu: "Đúng không, ca ca?"

Lý Long tá cũng đuổi đến nơi: "Phi lý!"

Lung Nuyệt trừng mắt, bỗng nghiêm túc nói: "Tiểu ca, ca xong rồi, ca biết tội chưa?"

"Tội gì?" Lý Long Tá sửng sốt hỏi.

"Tiểu ca cũng biết, họ Lý của muội xuất phát từ phụ thân nha, tiểu ca nói chữ 'Lý' của muội muội không chính đáng, vậy không phải chữ 'Lý' của phụ thân cũng vậy không?" Lung Nguyệt nghiêm mặt phân tích.

Rồi lại mỉm cười: "Lát nữa gia sẽ về nói với phụ thân, để phụ thân đánh ca mấy bản tử!"

Mọi người nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra chữ 'Lý' mà Lung Nguyệt nói tới xuất phát từ 'Phi Lý'!

Lý Long Tá tiến lên vài bước bắt Lung Nguyệt nói: "Vậy thì ta đánh muội vài bản tử rồi nói sau!"

"Ca ca cứu muội!" Mặc dù ngoài miệng kêu cứu mạng, nhưng trong giọng nói lại không có chút sợ hãi nào.

Lúc Lung Nguyệt trốn tránh lại khiến Bùi Nguyên Tu trở lại từ trong hồi ức.

Nhìn Lung Nguyệt lanh lợi xinh đẹp trước mắt, hắn lại không có cách nào hòa hợp nàng bây giờ với nữ tử mặc áo đỏ yên lặng trong Vương Phủ trước kia. Hình như giữa hai người có điểm khác biệt, chẳng lẽ có liên quan đến tuổi tác? Vì sao hắn chưa bao giờ thấy Cửu Nhi hoạt bát như thế?

Bùi Nguyên Tu lại không biết, tính cách của một người khi gặp cảnh ngộ sẽ thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc