CÔNG THẬT KHÔNG NGẠI TRƯỚC SAU

Sắp cuối năm, hội triển lãm cũng kết thúc. Sự thật chứng minh những gì Trần Thuật nói lúc trước để thuyết phục tổng giám đốc Vương cùng Trịnh Quốc Cường không hoàn toàn là lừa dối, vị trí triển lãm của Khang Đạt cùng Ngũ Khánh tuy rằng sát nhau, nhưng trên thực tế khách hàng nào có không so vài ba nhà, nhìn bên này, liền cũng sẽ đi xem bên kia, nhìn từ trên kết quả tiêu thụ, xác thật là song thắng.

Ngày kết thúc hôm nay Trần Thuật tới trung tâm hội triển lãm, y nói qua với thủ hạ của mình sau đó liền đi tìm tổng giám đốc Vương, lúc vào văn phòng nhìn thấy Trịnh Quốc Cường đang mời Vương tiểu thư buổi tối cùng nhau ăn cơm, Vương tiểu thư khách khí chối từ.

Trần Thuật nhanh chóng đánh rắn tùy côn: "Cùng nhau cùng nhau, tính thêm tôi một, tôi cùng anh Trịnh cùng nhau cảm ơn tổng giám đốc Vương!"

Trong lòng Trịnh Quốc Cường chửi má nó, mẹ kiếp tôi thật vất vả mới kéo gần quan hệ được với Vương tiểu thư, anh ta lại muốn chia một nửa, nhưng hắn lại không thể không cảm ơn, hắn mời hồi lâu người ta đều không đi, Trần Thuật vừa đến, Vương tiểu thư lập tức đồng ý, ai nói đàn ông không dựa vào mặt ăn cơm, mình đây chẳng phải là ăn mệt vì mặt!

Bọn họ tìm một khách sạn, hai nhà công ty thêm người của văn phòng tổng giám đốc Vương, lục tục đến trước sau. Nhóm tiêu thụ đều rất biết xã giao, thu xếp cho vài vị bên Vương tiểu thư ngồi trước, Trịnh Quốc Cường không nhún nhường ngồi ở bên cạnh Vương tiểu thư, còn tưởng rằng Trần Thuật sẽ ngồi vào bên kia, không nghĩ tới Trần Thuật không quá để ý Vương tiểu thư ngồi chỗ nào, ngược lại cười nói với Quý Cạnh Trạch: "Tiểu Quý, đến ngồi bên chỗ tôi này."

Quý Cạnh Trạch sửng sốt, Trần Thuật không đợi cậu trả lời, cười nói với những người khác đều đang rất khó hiểu: "Tiểu Quý đánh cược với tôi thua, tiền thưởng tôi còn chưa lấy đâu, dứt khoát hôm nay để cậu ấy uống thay tôi một nửa đi! Được không, Tiểu Quý?"

Trịnh Quốc Cường không biết hai người bọn họ đánh cược cái gì, chỉ cảm thấy Trần Thuật giở trò xấu với hắn. Trận rượu vừa bày lên liền đoạt đi một vị uống thay hắn, nhưng lại không muốn yếu thế, liếc Quý Cạnh Trạch một cái, không nói gì.

Quý Cạnh Trạch ngồi vào bên cạnh Trần Thuật, nghĩ người này thật sự là nham hiểm, trên mặt luôn vân đạm phong khinh, nhưng mỗi lần mình nhìn thấy anh ta không phải châm thuốc thì là rót rượu! Cứng rắn đem một tên đàn ông mét tám làm như cô vợ nhỏ vậy, mặc kệ Trần Thuật kính người khác, hay là người khác đổ y, rượu này chia Quý Cạnh Trạch một nửa!

Trịnh Quốc Cường Ngũ Khánh cũng không che chở Quý Cạnh Trạch, vài vị tiêu thụ bên Khang Đạt lại nhìn ra lão đại bọn họ có tâm muốn chuốc Tiểu Quý, vì thế rượu trong ly Trần Thuật liền chưa từng dừng lại. Rượu qua ba vòng đồ ăn qua dăm món, trong lòng Trần Thuật dần dần nắm chắc. Tửu lượng của Quý Cạnh Trạch không sai, hơn nữa rất thật thà, không lệch tay cũng không dong dài, không kéo không đợi, rót liền uống không lời vô nghĩa. Nhìn rượu phẩm xem nhân phẩm, y cảm giác Tiểu Quý này thật sự là càng xem càng thuận mắt.

Ngược lại là Trần Thuật lệch tay, tửu lượng của y phi thường tốt, rượu phân cho Tiểu Quý từ một nửa dần dần biến thành một phần ba, thậm chí càng ít hơn, đến cuối cùng không phân nữa, yên lặng gánh hết trở về.

Cơm ăn xong, mọi người đều uống không ít, Trần Thuật cùng Trịnh Quốc Cường ân cần đưa tổng giám đốc Vương lên xe, lại đứng tại chỗ hư tình giả ý khách khí vài câu, liền chuẩn bị giải tán, một đám người bắt xe bắt xe, tìm lái thay tìm lái thay, Trần Thuật gọi Quý Cạnh Trạch: "Tiểu Quý!"

Quý Cạnh Trạch đi tới, tửu lượng của cậu không tồi, chỉ là có chút lên mặt, hiện tại đỏ mặt tía tai, giống như giận ai vậy. Tuy rằng Trần Thuật cuối cùng lệch tay, nhưng bị mọi người chuốc một trận này, Quý Cạnh Trạch vẫn là uống nhiều, không có thông minh như bình thường, thoạt nhìn ngốc ngốc, Trần Thuật nhìn dạng này của cậu, cười.

Tửu lượng của Trần Thuật tốt hơn Quý Cạnh Trạch, hơn nữa không lên mặt, chỉ có chung quanh mắt tán một mạt đỏ ửng, giờ vừa cười khóe mắt híp lại, đùng là rất có phong tình. Quý Cạnh Trạch nhìn dạng này của y, trái tim đột nhiên nhảy dựng nhảy dựng, nhanh chóng ổn định tâm thần: "Mình khẳng định là uống nhiều! Phải lãnh tĩnh!"

Trần Thuật nói với Quý Cạnh Trạch: "Cậu có phải là ở Lục Cảnh Uyển không?"

"Ừm." Quý Cạnh Trạch gật đầu, "Sao anh biết?"

Trần Thuật nhìn cậu: "Cậu ở cùng một tiểu khu với cha mẹ tôi, quên chuyện quần rồi?"

Quý Cạnh Trạch trừng y: "Quên!" Nói, muốn đi.

"Ha ha ha ha." Trần Thuật cười kéo cậu lại, "Cậu đi cùng tôi đi, tôi vừa lúc tiện đường, đưa cậu."

Trần Thuật kéo Quý Cạnh Trạch lên xe y, nói địa chỉ với người lái thay, y cùng Quý Cạnh Trạch cùng nhau ngồi ở hàng sau. Cười hì hì hỏi Quý Cạnh Trạch: "Uống nhiều sao?"

"Không có." Quý Cạnh Trạch không chịu thua, cứng đầu cứng cổ nói: "Tôi còn có thể uống nữa."

Trần Thuật bị bộ dạng này của cậu chọc vẫn luôn cười.

Trái tim Quý Cạnh Trạch phanh phanh nhảy loạn, lý trí bên trong đầu óc vẫn còn ở, nhưng bắt đầu không quản được miệng, trừng y nói: "Anh có thể đừng cười không?"

Trần Thuật càng cười to hơn: "Tôi cười làm sao?"

Anh cười rất dễ nhìn... Quý Cạnh Trạch nghĩ trong lòng, để người nhịn không được muốn phạm tội!

"Uhm..." Trần Thuật khoái trá thở ra một hơi, "Cuộc đánh cược này của hai ta, liền tính là kết thúc viên mãn." Y nói, liếc nhìn Quý Cạnh Trạch: "Tôi biết trong lòng cậu không phục."

"Không có." Quý Cạnh Trạch phủ nhận, hỏi lại Trần Thuật: "Anh thấy tôi giống người chơi xấu sao?"

Trần Thuật nhớ tới vẻ thật thà lúc cậu uống rượu, gật đầu tán thành: "Chưa nói cậu chơi xấu." Nói, thò tay xoa tóc cậu như sờ chó con, đùa cậu ta chơi: "Đến chỗ tôi đi, đến Khang Đạt làm cùng anh đây đi!"

Nếu nói mấy lời trước kia của y là nửa nói đùa, vậy lần này chính là hoàn toàn đang nói đùa. Không nghĩ tới Quý Cạnh Trạch đã uống nhiều hơi nghiêng đầu trốn tránh tay y, thân thể hơi lui ra phía sau một ít, phảng phất như muốn nhìn y càng rõ ràng hơn chút, nhìn một lát, cười mang theo điểm ngại ngùng, lần đầu tiên thành khẩn trả lời vấn đề này của y: "Để tôi suy nghĩ một chút."

Trần Thuật lần đầu tiên nhìn thấy loại tươi cười có điểm thẹn thùng này của cậu, cảm giác rượu hôm nay tác dụng thật chậm! Vừa rồi còn chưa thế nào, sao đột nhiên choáng váng đầu óc, trái tim cũng nhảy thật nhanh! Y nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe che giấu, một lát sau lại khắc chế không được quay đầu lại xem Quý Cạnh Trạch, người kia thế nhưng đã ngủ, đầu nghiêng ở một bên, xóc xóc nảy nảy đụng lên cửa kính xe. Trần Thuật chột dạ nhìn người lái thay, người ta căn bản không nhìn phía sau, y nghiêng người thò tay trái tới sau gáy Quý Cạnh Trạch, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cậu, không để cho cậu vì xóc nảy mà va chạm nữa.

Đến cửa tiểu khu, Trần Thuật đánh thức Quý Cạnh Trạch hỏi cậu ta ở tòa nhà nào, Quý Cạnh Trạch chỉ một dãy cao tầng bên cạnh, xuống xe liền nhanh chóng vọt đi. Trần Thuật vừa thấy thời gian đã sắp chín giờ, cũng không định về nhà, liền quyết định chấp nhận ở bên chỗ cha mẹ này một đêm. Khi y vào nhà ba y đang xem TV, nói mẹ y dắt chó đi dạo, Trần Thuật nhíu mày vừa mới nói một câu: "Đã mấy giờ rồi còn dắt chó đi dạo." Lời còn chưa dứt, di động liền vang, lấy ra nhìn liền thấy là mẹ y.

"Con à! Con ở chỗ nào vậy?"

"Con? Con ở trong nhà ba mẹ đây."

"Vậy quá tốt!" Trong giọng nói mẹ y lộ ra nôn nóng, "Con nhanh chóng xuống lầu đến cái quảng trường nhỏ chỗ bọn mẹ hay khiêu vũ đấy, Cola nhà chúng ta gây họa!"

Trần thuật không biết làm sao, mặc lại áo khoác xuống lầu, trong bụng thầm nói con thời kỳ trưởng thành cũng không chọc nhiều phiền toái cho ba mẹ vậy đâu, hiện tại hay rồi, mỗi ngày thu thập cục diện rối rắm cho mấy con chó này. Rất nhanh đã đến quảng trường, xa xa liền thấy mẹ y dắt chó vẫy tay với y, nhìn thấy y đến gần, đầy mặt sốt ruột chỉ một người ngồi dưới đất bên cạnh, nói với y: "Cola cắn cậu này!"

Trong lòng Trần Thuật cả kinh, cúi đầu nhìn kỹ người đang ngồi, càng sửng sốt, là Quý Cạnh Trạch! Thế nhưng lời kế tiếp của mẹ y, lại một giây chọc y cười rũ!

Mẹ y vừa sốt ruột vừa xấu hổ nói với y: "Ai nha, con nói xem Cola thật là không hiểu chuyện, cắn, cắn phía dưới của cậu ấy!"

Trần Thuật hắc hắc vui sướng thò tay kéo Quý Cạnh Trạch: "Tiểu Quý."

Mẹ y sửng sốt: "Con biết cậu ấy à?"

"Đồng nghiệp con." Trần Thuật nói.

Bác gái nhẹ nhàng thở ra: "Vậy quá tốt, con nhanh chóng đưa cậu ấy đi bệnh viện xem xem đi! Ai nha đứa nhỏ này, có phải uống nhiều hay không? Mẹ bảo cậu ấy dậy cậu ấy không nghe, con nói cắn ở chỗ kia nha, mẹ cũng không có cách nào xem được! Con dẫn cậu ấy đi thôi!"

Trần Thuật nói: "Được, con quản, mẹ nhanh chóng dắt chó về nhà đi."

Mẹ y còn chưa quá yên tâm, Trần Thuật tiếp theo kéo Quý Cạnh Trạch: "Dậy, mang cậu đi bệnh viện."

Thực ra y vừa đến Quý Cạnh Trạch liền biết, chỉ là cảm giác rất xấu hổ, thật sự không mặt mũi dậy, thật không dễ dàng chờ đến khi bác gái đi, cậu mới ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thuật vừa giận dỗi vừa tủi thân: "Lại là chó nhà các anh?"

"Ừm..."

"Nhà các anh có thù với tôi phải không, hai con chó đều gây tai họa cho tôi."

Trần Thuật lòng nghĩ còn có một con nữa đâu, sau này cậu nhất định nên cẩn thận! Kéo cậu ta đứng lên, đánh giá nửa người dưới cậu ta: "Cậu, cậu cảm giác... Ha ha ha ha!" Y nói còn chưa dứt lời liền cười.

"Cút mẹ anh đi, anh cười cái gì!" Quý Cạnh Trạch thẹn quá thành giận: "Tôi cảm thấy rất không tốt!"

"Vậy nhanh chóng đi bệnh viện!" Trần Thuật không cười nữa, trong lòng khẩn trương lên, nhìn vẻ mặt của Quý Cạnh Trạch hẳn là cắn không nặng, chó cũng đã tiêm vaccin phòng bệnh, khẳng định không có bệnh dại, nhưng của quý không phải móng tay, cắt rồi có thể mọc lại, đồ chơi này xuất xưởng liền mỗi người một cây, phế đi rồi dù xài bao nhiêu tiền cũng không có chỗ ghép thêm cái khác!

Hoàn hảo chỗ bọn họ này cách bệnh viện rất gần, đánh xe vài phút liền đến, Trần Thuật mang Quý Cạnh Trạch vào phòng cấp cứu, một vị bác sĩ nam đang cúi đầu nhìn máy tính, thấy bọn họ tiến vào, ngẩng đầu hỏi: "Quý Cạnh Trạch phải không?"

Quý Cạnh Trạch gật đầu, ngốc ngốc nhìn bác sĩ người ta, cảm giác bộ dạng bác sĩ này thật là đẹp mắt.

Thầy thuốc đánh giá cậu, hỏi tiếp: "Ngoại thương à, bị thương chỗ nào?"

Trần Thuật cảm giác hoàn toàn giống Quý Cạnh Trạch: Bác sĩ này rất đẹp trai, nhan giá trị knock out được cả hai người bọn họ. Thấy Quý Cạnh Trạch ngẩn người, trả lời thay cậu: "Cậu ấy bị chó nhà chúng tôi cắn, cắn..." Y cố nén cười: "Cắn của quý."

Gương mặt đẹp trai của bác sĩ không nhúc nhích chút nào, tiếp tục hỏi: "Cắn kiểu gì, tự cậu còn có thể đi lại?"

Quý Cạnh Trạch cúi đầu dùng tiếng muỗi vo ve đáp: "Hình như... Không chảy máu."

Bác sĩ cầm lấy sổ khám bệnh của bọn họ, bảo Quý Cạnh Trạch ngồi xuống, tóm tắt một chút quá trình thụ thương. Trần Thuật cảm thán làm bác sĩ đúng là kiến thức rộng rãi, thật bình tĩnh! Cũng đúng, trong TV thường có tin tức về hoàng thiện, niêm ngư* gì đó, nhưng cũng không thấy vị bác sĩ nào chưa cứu giúp được bệnh nhân bản thân mình đã cười đến rút gân, chưa chừng người ta còn từng gặp vết thương kỳ lạ hơn như này nhiều!

(*hoàng thiện, niêm ngư: lươn, cá trê/ cá da trơn, chỗ này mình cũng không hiểu lắm, có lẽ là một kiểu tiếng lóng gì đó nhưng google và baidu không thấy có ai giải thích cái này, đặt trong văn cảnh này chắc là một dạng bệnh/tật/sự cố/mẹo dân gian gì đó với đường sinh dục.)

Vị thấy thuốc đẹp trai này vừa nghe Quý Cạnh Trạch thuật lại quá trình thụ thương vừa rồng bay phượng múa viết lên sổ khám bệnh của cậu, Trần Thuật thò cổ nhìn hồi lâu, khó hiểu như sách trời. Quý Cạnh Trạch nói xong, bác sĩ cũng lập tức liền viết xong, buông bút, đứng lên, nhìn Trần Thuật nói: "Anh tránh đi một chút?"

Trần Thuật sửng sốt.

"Ừm..." Bác sĩ thoáng dừng: "Không tránh cũng được, dù sao đều là nam, tôi làm kiểm tra cho cậu ta."

"Đừng đừng đừng!" Trần Thuật nhanh chóng đi ra ngoài: "Tôi vẫn nên tránh đi thôi!"

Quý Cạnh Trạch say rượu cung phản xạ biến dài, lúc này mới kịp phản ứng "kiểm tra" là chỉ cái gì, lập tức nhảy dựng lên: "A? Nhìn chỗ nào chứ? Này không được! Có bác sĩ nữ không? Anh không thể nhìn chỗ đó của tôi!"

Bác sĩ không bị vết thương của cậu chọc cười, lại bị lời cậu nói đùa cho vui vẻ: "Bác sĩ nữ xem được, tôi xem không được? Yêu cầu của cậu còn rất cao đây!" Nói, đã đứng lên kéo bình phong che lại, bảo Trần Thuật đứng ra bên ngoài bình phong trông cửa, chính mình quay lại trong bình phong, chỉ huy Quý Cạnh Trạch: "Hôm nay tôi trực, cậu chấp nhận chút đi, cởi quần!"

Bình luận

Truyện đang đọc