CÔNG TỬ, CƯỜI VỚI ĐỒ NHI MỘT CÁI NÀO!

Liễu Quân nghe hắn nói một chữ "Được", vội vàng lo lắng đem tầm mắt nhìn về phía sau lưng hắn, theo tiếng vỗ tay của hắn, trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện hai cái bóng người, một người là Đường Đường, một người khác nhìn tựa hồ là thủ hạ của Quân Mộc Thành.

"Tứ Nhi!" Liễu Quân con mắt chăm chú khóa ở trên người Đường Đường, kêu một tiếng lại không có bất kỳ tiếng đáp lại, nhất thời đáy lòng trầm xuống, lúc này mới phát hiện hắn hai mắt nhắm nghiền, không có chút ý thức nào mà tựa vào trên người một người khác.

Quân Mộc Thành thấy ánh mắt thâm độc của y nhìn về phía mình, nhướng mi cười một tiếng: "Lưu Vân công tử không cần phải lo lắng, đồ nhi này của ngươi có nhiều chủ ý, thiếu chút nữa thì từ trong tay của ta chạy thoát, vào lúc này chẳng qua là bị trúng chút thuốc ngủ, chỉ ngủ mê mà thôi."

Liễu Quân trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Quân Tử sơn trang ba chỗ kia cả gia sản cùng thân nhân của ngươi đều bị đệ tử của ta chế trụ, trên dưới một ngàn hai trăm miệng, ngươi thật sự mặc kệ?"

"Ngươi!" Quân Mộc Thành nhất thời lửa giận công tâm, hai tay không khống chế được run rẩy, ngực phập phồng nửa ngày, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cười nước mắt cũng muốn chảy ra mới dừng lại, nhìn Liễu Quân nghiêm giọng nói: "Khó trách ngươi một mình tới, ha ha ha, ta nếu nói cho ngươi, ta không quan tâm thì sao? Chỉ cần ta luyện thành tuyệt thế thần công, lo gì không thể đông sơn tái khởi?!"

Liễu Quân không nghĩ tới hắn đã điên cuồng đến loại trình độ này, không khỏi cau mày.

Quân Mộc Thành nói xong, lần nữa trở lại chủ đề chính: "Lưu Vân công tử, người ngươi cũng đã thấy, kiếm phổ đâu?"

Liễu Quân hướng Đường Đường nhìn một cái, trong lòng đã sớm gấp đến độ nóng như lửa đốt, nhưng trên mặt lại là một bộ dáng tỉnh táo như thường lệ, hờ hững nói: "Phù Cừ Kiếm Pháp là ta tự nghĩ ra mà thành, đệ tử cũng là do ta tự mình truyền thụ, tại sao lại cần phải viết thành kiếm phổ?"

Quân Mộc Thành lúc này đã bất chấp lời đồn đãi trên giang hồ lúc trước có chính xác hay không, nghe y nói như vậy cũng sẽ không kinh ngạc, cười nói: "Vậy ngươi ngay bây giờ viết ra cho ta!"

Liễu Quân sắc mặt chợt đen, Quân Mộc Thành này rõ ràng cho thấy không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, trên người y chưa bao giờ mang kiếm phổ, cho dù là trong y cốc đúng là có không ít kiếm phổ được cất giấu, thế nhưng cũng không có một quyển gọi là Phù Cừ Kiếm Pháp, lúc này nghe Quân Mộc Thành dùng loại giọng này, nhất thời bị đốt lên lửa giận.

Lúc trước do chưa thấy Đường Đường nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này Đường Đường đã ở trong tầm mắt, nhưng hôn mê bất tỉnh, không còn chút kiên nhẫn nào để cùng Quân Mộc Thành đối đầu làm hao tổn mất thì giờ, trong ánh mắt dần dần vằn lên tơ máu, từng chữ từng chữ từ trong miệng lạnh lùng văng ra: "Ngươi tự tìm cái chết!" Lời còn chưa dứt, trong tay áo hai quả ngân châm trong nháy mắt bay ra, xé gió bắn thẳng đến đỉnh núi.

Ngân châm quá nhỏ, Quân Mộc Thành hoàn toàn không thấy rõ đường bay, thần kinh một trận căng thẳng, liền vội vàng ngưng thần  lắng nghe, dựa vào bản năng tránh sang một bên, không nghĩ tới tính toán sai lầm, lại chưa toàn tránh thoát, không để ý bị đâm trúng cánh tay, nhất thời đau nhức truyền tới, cả người lại bị ngân châm mang lực đạo làm lảo đảo một cái ngửa về sau lật ngã trên đất.

Cũng trong lúc đó, người bắt giữ Đường Đường hoàn toàn không có ý thức được động tác nhỏ nhặt của Liễu Quân mà trúng tấn công, đến khi ngân châm tới trước mắt mới vội vàng né tránh thì đã chậm, trực tiếp bị đâm trúng cổ họng, nhất thời mở trừng hai mắt, người lảo đảo hai cái, tay buông lỏng một chút, ngã xuống đất khí tuyệt bỏ mạng.

Đường Đường thân thể mất đi chống đỡ, đảo mắt liền muốn ngã xuống đất, một giây kế tiếp eo bị nâng lên, ngay sau đó hai chân cách mặt đất bị Liễu Quân ôm lấy lui ra nửa bước, không để ý tới việc lấy mạng Quân Mộc Thành, cuống cuồng cúi đầu hướng Đường Đường nhìn.

Quân Mộc Thành từ dưới đất chậm rãi bò dậy, đỡ cánh tay ác độc nhìn bóng lưng Liễu Quân, từng bước từng bước chậm chạp lui về phía sau.

"Tứ Nhi!" Liễu Quân mặt đầy khẩn trương nhìn người trong ngực, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, trong lòng thống khổ không dứt, đang muốn kéo tay thay hắn bắt mạch, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Người trong tay mặc dù nhìn tướng mạo đúng là Đường Đường, thế nhưng cảm giác ôm vào trong ngực lại hoàn toàn khác nhau, lúc trước là quan tâm sẽ bị loạn, chỉ muốn đem người đoạt trở lại, vào lúc này người ở trong tay, tỉnh táo lại, đột nhiên có cảm giác xa lạ.

Liễu Quân mới vừa sinh lòng nghi ngờ, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, người trong ngực đột nhiên mở hai mắt ra, ra tay nhanh như chớp, một cây chủy thủ từ trong tay áo bay ra, đâm thẳng vào chỗ trái tim Liễu Quân.

Liễu Quân nhìn người có khuôn mặt giống Đường Đường như đúc nhưng ánh mắt hoàn toàn xa lạ, ngây ngẩn cả người.

Chủy thủ đâm rách xiêm áo xuyên phá da thịt đâm thẳng vào tim, Liễu Quân bị đau, khẽ nhíu mày, hai mắt khóa chặt vào đôi mắt tràn đầy khiêu khích cùng ác độc kia,  đau đớn trong ngực không ngừng lan tràn, giọng nói khàn khàn: "Tứ Nhi..."

Khóe miệng người kia khẽ nhếch, chủy thủ lại đâm sâu vào ba phân.

Liễu Quân trong mắt tràn đầy đau đớn, trong lòng sáng tỏ, ngón tay chụp trên cổ của hắn, làm thế nào cũng không thu nổi phần lực đạo kia. Ngực áo bị máu tươi tràn ra nhuộm thành mảng lớn màu đỏ, nổi bật trên TSm trắng như tuyết, hết sức chói mắt.

Liễu Quân cảm giác được trong ngực người nổi lên ý muốn thoát ra, trong đầu lóe lên một cái, khôi phục thanh tỉnh, ngón tay dời đên sau một bên sau tai hắn, không đợi hắn phản ứng nhanh chóng xé ra một tầng da mặt trên khuôn mặt kia ra, trong nháy mắt, đau đớn trong đáy mắt bị sát ý thay thế.

"Mục Dịch!"Liễu Quân lần nữa bấu vào cổ họng hắn, "Quân Mộc Thành đang để cho ngươi thay hắn chịu chết!"

Người nọ mặt đầy mỉm cười, thấp giọng nói: "Sai! Ta là Mục Thiên, không gọi Mục Dịch. Ta cũng không phải chết vì hắn!"

"Ta quản ngươi chết vì ai sao!"Liễu Quân lời còn chưa dứt, trong mắt hận ý toát ra, ngón tay siết chặt.

Mục Thiên khóe miệng nhất thời tràn ra máu tươi, trong mắt lại tràn ngập ý cười, trong chốc lát liền ngoẹo đầu sang một bên, tắt thở.

Liễu Quân đem hắn ném xuống, ở trên người mình liên tục điểm mấy đại huyệt đạo, xoay người đỡ thân cây cau mày điều chỉnh hơi thở chốc lát, đáy mắt lạnh lẽo như muốn kết thành băng, suy nghĩ Đường Đường bây giờ không biết người ở chỗ nào, nhắm mắt đem thống khổ đè xuống, ngậm miệng đầy mùi máu tanh mà đi tìm Quân Mộc Thành.

Ở thời điểm ngắn ngủi mới vừa rồi y còn do dự không đành lòng hạ thủ, Quân Mộc Thành đã sớm cùng thủ hạ sót lại mang theo kiếm chạy trốn.

Mặc dù nhìn Liễu Quân bị trọng thương, thế nhưng Quân Mộc Thành hoàn toàn không có nắm chắc việc lấy tính mệnh của y. Liễu Quân không xuống tay với Mục Thiên là bởi vì Mục Thiên còn mang khuôn mặt giống Đường Đường, thế nhưng Quân Mộc Thành hắn lại không có bất kỳ thứ gì có thể đem ra đánh cược, một khi hắn đến gần nửa bước, Liễu Quân nhất định xoay người tước đi tính mạng hắn.

Liễu Quân một mực tìm được chân núi, mất máu quá nhiều lại thêm tim bị tổn thương, trong đầu cảm giác hôn mê càng ngày càng nặng, cuối cùng không thể đuổi kịp bước chân Quân Mộc Thành, lấy lại bình tĩnh mới phát hiện mình lại trúng độc, nguyên lai trên chủy thủ kia có bôi một loại kịch độc có hiệu lực không quá mức dễ phát hiện.

Y trước nay chưa từng để ý, chỉ lo đuổi theo người, đến khi phát hiện, chỉ là nhanh chóng từ trên người lấy ra viên thuốc có thể giải bách độc của y cốc đặc chế, liền cho vào trong miệng, ở tại chỗ điều tức một hồi.

Hôm nay nhất thời chỉ có thể áp chế độc tính, nếu muốn hoàn toàn bình phục, sợ rằng phải bế quan nửa tháng mới được, trước mắt Liễu Quân lại không tìm được, y thật sự là không để ý tới những thứ này, đơn giản kiềm chế độc tố, bảo vệ tim liền lần nữa đứng lên.

Thấy Ngân Sương cùng Tiểu Hắc từ trong rừng chạy đến, chậm chạp đi tới kéo Tiểu Hắc, ở trên cổ nó sờ một cái, lẩm bẩm nói: "Tứ Nhi..."

Tiểu Hắc ở trong tay y cọ một cái.

Liễu Quân đáy mắt hiện lên ý cười, xoay mình nhảy lên lưng ngựa, nhẹ kẹp bụng ngựa cưỡi Tiểu Hắc mang theo Ngân Sương xoay người rời đi...

Bình luận

Truyện đang đọc