CÔNG TỬ ĐỪNG CHẠY THẬT SỰ KHÔNG PHẢI HẮC ĐIẾM MÀ!


Trên đời thật sự có cao thủ trẻ tuổi như vậy ư?Lầu ba.Lục Kiến Vi dẫn hai người họ vào căn phòng bên cạnh.Phòng đã lâu không có người ở, nhưng Chu Nguyệt vẫn quét dọn mỗi ngày, cho nên rất sạch sẽ.Cô chọn một chiếc ghế thoải mái rồi ngồi xuống."Vừa rồi ở trong sân bọn họ nhìn thấy ông thì vẻ mặt có chút khác thường."Trương Bá do dự một lát mới nói."Hai vị sư huynh muội này đều là đệ tử của sơn trang Nhàn Vân, hẳn là có thể nhận ra tôi và A Nguyệt.

Người mặc y phục hoa có biệt hiệu là Lữ Hồ Điệp, thích chơi côn trùng.


Hắn nuôi một con bướm có thể lần theo dấu vết.

Người còn lại tên là Tào Háo Tử, hắn giỏi sử dụng ám khí, thích ẩn nấp trong bóng tối đánh lén, khả năng có thể đang nhắm vào chúng tôi.""Hai người là ai?" Lục Kiến Vi chậm rãi hỏi: "Vì sao bọn họ đuổi tới nơi này?"Chu Nguyệt xấu hổ cúi đầu: "Thực sự xin lỗi, chưởng quầy tỷ tỷ, em còn tưởng rằng không ai có thể tìm được.""Xin lỗi không quan trọng, quan trọng là hai người có chịu thành thật hay không." Lục Kiến Vi nhàn nhạt: "Điều này sẽ quyết định hai người có được ở lại hay không."Hốc mắt Chu Nguyệt đỏ lên, giật nhẹ vạt áo Trương Bá.

Người sau nhìn thấy trong mắt của cậu có sự chờ mong và kiên định, âm thầm thở dài.Ông ta hạ quyết tâm, hỏi: "Lục chưởng quầy, ngài có từng nghe nói về sơn trang Bạch Hạc chưa?"“Chưa từng nghe qua.” Lục Kiến Vi ăn ngay nói thật.Trương Bá: "..."Không biết vì sao, tâm trạng thương cảm đột nhiên trở thành hư không."Có người tàn sát cả gia tộc sơn trang Bạch Hạc, tôi và Thiếu trang chủ may mắn tránh thoát một kiếp, những người còn lại đều chết thảm dưới đao kiếm.

Tôi chỉ có thể mang theo Thiếu trang chủ cải trang giả dạng, trốn đông núp tây, từ Giang Châu đi vào Phong Châu."Ông ta vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Lục Kiến Vi.Ở chung một thời gian, ông ta tin chắc thực lực của Lục chưởng quầy không tầm thường, tuy rằng có hơi ham tiền nhưng hành động đều có điểm mấu chốt, sẽ không vì tiền mà sát hại tính mạng.

Nhưng tiết lộ tình hình sự thật chung quy vẫn có chút không yên lòng.May mắn thay, Lục chưởng quầy vẫn bình tĩnh như mọi khi.“Hung thủ là ai?” Lục Kiến Vi hơi híp mắt, “Bốn người kia đến là muốn giết hai ngươi diệt khẩu?”Sắc mặt Trương Bá lộ vẻ hổ thẹn."Cho đến nay vẫn chưa tra được hung thủ, tôi không biết mục đích của bốn người kia là gì.""Hai người có quan hệ gì với sơn trang Nhàn Vân?""Trang chủ của sơn trang Nhàn Vân là bạn thân với lão trang chủ, có lẽ là muốn tìm Thiếu trang chủ để cung cấp nơi ở."Lục Kiến Vi mỉm cười, cô chỉ tin một nửa.Sơn trang Bạch Hạc bị diệt, chắc chắn là bởi vì cất giấu bí mật.


Dựa theo kịch bản của giang hồ, hoặc là bảo vật hoặc là bí tịch võ công.

Mặc kệ là loại nào thì đều sẽ không dễ dàng tiết lộ.Như vậy, người có khả năng biết được bí mật này nhất, có phải là vị bạn thân đó không?Lục Kiến Vi hỏi: "Hai người không muốn đến sơn trang Nhàn Vân?""Không muốn." Chu Nguyệt quả quyết lắc đầu.“Tại sao?"“Chỉ là không muốn."Lục Kiến Vi không dò hỏi tới cùng, ngược lại hỏi: "Không có ý định tìm ra hung thủ sao?"Nhiều ngày như vậy, cũng chưa thấy hai người họ thực hiện.Trương Bá cung kính nói: “Trên đường trốn đi tôi đã thăm dò được, sơn trang đã bị diệt sạch, Huyền Kính Ti tiếp quản vụ án.

Bây giờ tôi và thiếu trang chủ như thế này rồi, cũng không thể nào nhúng tay.”“Huyền Kính Ti?” Lục Kiến Vi tò mò.Trương Bá ngạc nhiên: Dường như Lục chưởng quầy biết rất ít chuyện giang hồ.“Đây là cơ cấu đặc biệt do triều đình thiết lập, nhằm giải quyết tranh chấp trong giang hồ.


Xưa có một tên hái hoa tặc chuyên hái con gái của các quan lớn, khinh công người này rất giỏi, quan phủ vẫn luôn không thể bắt được.

Việc này gây ra sóng to gió lớn trong triều đình, cho nên không thể không thiết lập Huyền Kính Ti .”“Sau đó thì sao?"“Chỉ Huy sứ của Huyền Kính Ti được lệnh đảm nhận chức vụ, đích thân ra tay bắt hái hoa tặc truy án.” Sau đó Trương Bá cảm khái, “Nghe nói lúc đó hắn mới mười ba tuổi, võ công đã không tầm thường.".


Bình luận

Truyện đang đọc