CÔNG TỬ KHUYNH THÀNH

Dù câu nói rất cảm động, nhưng Lâm Trì nhanh chóng ý thức được tình cảnh hiện tại của nàng rất tệ.

Không, phải nói là cực kỳ cay go.

May là trong phủ còn có Lăng Họa, bất kỳ lúc nào cũng có sức lực kinh hồn, tốc độ hơn người.

Vừa hầu hạ Lâm Trì tắm, vừa thuật lại lý do tại sao Lâm Trì xuất hiện ở đây, Lăng Họa tỏ vẻ dù sao Lâm Trì cũng ra không được, bảo nàng cứ yên tâm ở lại chỗ này, chỗ sư tỷ nàng ấy sẽ thông báo sau, giúp Lâm Trì thay y phục sạch sẽ, bắt nàng uống canh táo đỏ nấu với nấm tuyết, rồi mới cho Lâm Trì ngủ.

Đương nhiên là ngủ chung với Mạch Khinh Trần.

Dù ngủ cạnh hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn có cảm giác như lần đầu tiên, yên tâm như mẫu thân bên cạnh.

Ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao, đã không còn đau bụng nữa.

Hương thơm nồng xộc thẳng vào mũi, bụng Lâm Trì kêu réo theo thói quen, mở mắt trông thấy ánh nắng, sáng chói.

Lâm Trì vừa tỉnh ngủ, chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh như thế, định đưa tay che mắt thì cảm giác bên cạnh giường lõm xuống, hơi thở quen thuộc vây quanh nàng.

"Đói à?"

Tiếp theo là một cái ôm siết, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cực kỳ trân trọng.

Lâm Trì thật thà gật đầu: "Đói."

Còn chưa dứt lời đã thấy một bàn thức ăn trước mặt, mùi hương vừa nãy là do canh gà Ngũ Trân Ô tỏa ra.

Trước khi nhào lên, Lâm trì đột nhiên ý thức một chuyện: "Đợi đã, ai làm vậy?"

Mạch Khinh Trần trả lời dứt khoát: "Ta." Khẩu khí có chút tự hào.

"... Mắt chàng, còn chân nữa!" Lâm Trì nổi điên, "Sao chàng có thể xuống bếp! Đưa tay ta xem!"

Tên ngốc nghếch này!

"Chân ta không sao, ta đã đi lại được."

Để chứng minh, Mạch Khinh Trần đứng dậy, xoay tay áo tạo nên một độ cong động lòng người, máy tóc dài thẳng lay động rồi xõa xuống, cơ thể cao lớn đi lại, nhẹ như tiên động lòng người, mềm mại như nước không thể tin nổi.

"Chàng... Chân chàng đi được từ lúc nào?"

"Nửa tháng trước."

"Vậy... Vậy tại sao vẫn nằm trên giường."

"Ta không muốn xuống giường."

"Tại sao?"

Mạch Khinh Trần thản nhiên nói: "Xuống cũng chẳng biết làm gì."

"Chờ đã, vậy mắt chàng cũng đã khỏi?"

Mạch Khinh Trần dừng một lúc, khẽ lắc đầu, lát sau lại bổ sung, "Ta rất quen thuộc nơi này, không cần nhìn cũng biết."

"Vậy sao..." Lâm Trì không giấu nổi niềm tiếc nuối, chợt cao giọng, "Vậy đưa tay ta xem, không thấy đường sao có thể nấy cơm, chỉ làm mình bị thương thôi..."

Mạch Khinh Trần giấu tay vào áo, chỉ để lộ mấy đầu ngón tay: "Không thích."

"Đưa ta."

"Không muốn."

"Tại sao không đưa ta xem."

Mạch Khinh Trần im lặng một lúc, nói: "Dù sao một lát cũng sẽ khỏi."

Quả nhiên là bị thương!

Lâm trì nhào lên ôm lấy Mạch Khinh Trần, nắm lấy tay hắn, đầu ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, lại đau lòng tức giận nói: "Chàng bị ngốc à? Không thấy đường thì đừng xuống bếp! Chàng không biết vết thương trên người chàng lâu lành lắm sao, chàng không thấy đau nhưng ta đau, đồ ngốc ngốc ngốc..."

"Ta muốn làm chút gì..." Mạch Khinh Trần rũ mắt.

"Hả?"

"Ta cũng yêu nàng, nên muốn làm chút gì đó cho nàng..."

Lâm Trì xoa mũi, mắt cay cay.

Rõ ràng không phải người dễ bị cảm động, tại sao lại dễ xúc động như vậy.

Quả nhiên đã trầm luân quá sâu.

... Cam tâm tình nguyện, rơi vào nhà giam có tên Mạch Khinh Trần.

Ngoài cửa.

"Chúng ta vẫn phải vào ư..." Lăng Thư run run, sởn gai ốc hỏi.

"Nói thừa, vào bây giờ muốn bị lừa đá hả?" Lăng Họa áp tai lên cửa, má kích động nên hơi hồng, tay nắm lại để trước ngực.

Lăng Thư ho khan: "... Chuyện đó, muội có thấy mỗi khi ở cùng Lâm... À không, thiếu phu nhân, công tử sẽ rất... Ngoan?" Rõ ràng hai ngày trước còn u ám khiến người ta run rẩy, bây giờ trông... hết sức, hết sức...

"Huynh nói nhiều như vậy làm gì! Chuyện này thì có là gì!" Lăng Họa lau nước mắt cảm động, "Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại!"

Lăng Thư thở dài, không hiểu sao nhớ tới một câu trước kia từng đọc qua.

"Nữ nhân ấy, lúc nào cũng rơi nước mắt vì những chuyện của người khác."

Lăng Họa quay lại, túm áo Lăng Thư: "... Sao hả! Huynh có ý kiến gì đồ khốn! Ta đang vui thay công tử, huynh hiểu không? Huynh hiểu không? Huynh không khóc chứ gì, bà đây sẽ đánh cho huynh khóc luôn!"

"Đánh bản đại gia? Còn chưa biết ai khóc đâu!"

"Hừ hừ." Cười lạnh.

"Nữ nhân chết tiệt! Ngươi đánh vào đâu vậy hả, có biết đó là nơi quan trọng không a a a!"

Cách đó xa hơn.

"Xin lỗi Thẩm thần y, hơi ồn ào một chút." Kỳ Mặc nhìn hai người gần đó, thở dài, thấy hơi ngại.

Thẩm Tri Ly không chút để ý: "Không sao, trong nhà ta còn có kẻ ồn ào hơn."

Hơn nữa tên đó ngày nào cũng Tri Ly, Tri Ly, càng đáng sợ hơn!

"Thôi, tóm lại hiệu quả rất tốt." Thẩm Trì Ly vỗ vai Kỳ Mặc, "Chúng ta về thôi, xem ra công tử nhà ngươi đã nghe lời, bảo hắn tối nay tới báo cáo với ta, bất luận thế nào cũng phải giải quyết  đôi mắt và cơ thể hắn."

Dù không thấy đường, nhưng tay nghề của Mạch Khinh Trần trước sau vẫn vậy.

Lâm Trì ăn xong, thỏa mãn nằm trong lòng Mạch Khinh Trần.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời uể oải chiếu trên người nàng, khiến nàng càng không muốn nhúc nhích, Lâm Trì tiện tay rút một quyển trên giá sách của Mạch Khinh Trần, là thoại bản.

"Chàng xem thoại bản à?"

Mạch Khinh Trần bình tĩnh nói: "Lăng Thư cho."

Lâm Trì bỗng nhớ đến những tựa sách quen thuộc: 《Cưỡng ép lấy cô nương nhà lành 》, 《Giam hoan nghiệt ái 》...

Thế là nàng nhìn bìa quyển thoại bản đang cầm.

《Ân oán tình cừu của tiểu nữ mồ côi 》

Ặc... Hơn hai năm trôi qua, khẩu vị của Lăng Thư hình như nặng hơn thì phải...

Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, Lâm trì nằm trong lòng Mạch Khinh Trần thong dong đọc thoại bản. Mèo ba tư thấy mình bị cướp mất vị trí, lấy móng vuốt vuốt lông, sau cùng quyết định dựa vào lòng Lâm Trì.

Lông mèo mềm như nhung cọ vào lòng, cảm giác vừa ấm vừa thoải mái, Lâm Trì nhịn không cười cười khẽ.

Mạch Khinh Trần ôm nàng, nghe rất thích.

Đây là một câu chuyện cực kỳ cẩu huyết tầm thường, thiếu nữ nhà tan cửa nát bị thúc thúc lén đuổi khỏi phủ, sau này chịu đựng mọi vất vả, thề sẽ báo thù cho gia đình. Vài năm sau, nàng gặp được bạch mã hoàng tử số hai, và còn gặp phải công tử phong lưu số ba, cuối cùng mới gặp được nam tử anh tuấn thâm trầm số một, nữ chính bị vai nam chính thâm sâu hấp dẫn, nam chính đối với nữ chính cũng nhất kiến chung tình, nhưng vận mệnh trớ trêu đùa bỡn họ, phụ thân của nam chính là người hại nàng nhà tan cửa nát, nhưng phụ thân nam chính đã qua đời, nàng chỉ có thể trả thù nam chính...

Lâm Trì thổn thức: "... Quá đáng thương."

Mạch Khinh Trần nhẹ giọng hỏi: "Đáng thương chỗ nào..."

Lâm Trì: "Chàng yêu phải kẻ thù của mình, không phải cực kỳ đáng thương sao?"

Mạch Khinh Trần nửa hiểu nửa không gật đầu, tiện tay bỏ một khối điểm tâm vào miệng Lâm Trì.

Lâm Trì nức nở xong, lại vừa ăn vừa đọc.

... Vì thế nữ chính giãy giụa giữa tình yêu và thù hận, trong lúc đó có xen kẽ vài cảnh anh hùng cứu mỹ nhân của nam tử số hai, số ba, đương nhiên những chuyện này chẳng làm nữ chính dao động. Sau một hồi cùng nam chính đấu tranh vật vã giữa yêu nhau, giết nhau, chung quy vẫn khó quên thù hận, cuối cùng tàn nhẫn đâm nam chính một đao...

Mạch Khinh Trần giơ tay hỏi: "Không phải nàng ta thích hắn ư? Sao lại đâm hắn?"

"Bởi vì họ có thù oán cơ mà!" Lâm trì trả lời, "Chính vì thích nên mới đau khổ, ừm, nếu không thì đã đâm ngay 20 chương trước rồi."

Mạch Khinh Trần: "Nhưng... Phụ thân của hắn mới là kẻ thù của nàng ta."

"Phụ thân của nam chính đã chết."

Mạch Khinh Trần: "Vậy thì giết lần nữa."

Lâm Trì nghẹn: "Chết rồi sao có thể giết lần nữa!"

Mạch Khinh Trần nghĩ ngợi, rồi thành thật nói: "Thì giết cái xác."

Lâm Trì: "..." Đầu óc chàng nghĩ chuyện gì thế hả!

Mạch Khinh Trần cọ cằm lên trán Lâm Trì, nói bằng giọng bình tĩnh, ung dung: "Thích thì phải ở cùng nhau, không cần nguyên nhân."

Đầu ngứa ngáy, thấy Mạch Khinh Trần cư xử như trẻ con, Lâm Trì bất giác nhếch môi: "Được rồi."

Ánh nắng vừa đẹp, sắc trời long lanh.

Chim tước hót vang, tiếng trong veo động lòng người, ánh nắng len lõi qua những kẽ hở của phiến lá rơi xuống, mơ hồ không biết đã là lúc nào.

Ánh nắng ấm áp vây lấy cơ thể tựa như cái ôm của mẫu thân.

Lúc nhỏ mẫu thân cũng thường ôm nàng ngồi trong sân, chiếc lá nhỏ vụn đong đưa, gió nhẹ quét qua gò má, bên tai nghe tiếng mẫu thân khẽ ngâm nga câu ca dao, dường như có thể cứ thế mà nghe cả đời.

Nàng mệt mỏi, nguyện sống trong sự ấm áp đó, nguyện không tỉnh lại.

"Thiếu phu nhân... Lâm tiểu thư... Lâm Trì..."

Lâm Trì nhếch miệng: "Ừm, ta ở đây." Quay lại vùi đầu vào ngực: "Để ta ngủ thêm một lúc."

"Đến giờ cơm chiều rồi."

"A!" Lâm Trì nhảy cẫng lên, hai mắt phát sáng: "Ở đâu?"

Vừa lúc chạm phải biểu cảm bất đắc dĩ của Mạch Khinh Trần và Kỳ Mặc.

"Thiếu phu nhân, cứ đi thẳng hết con đường này sẽ tới."

Lâm Trì lập tức theo sau, vừa đi được một bước, quay lại nói với Mạch Khinh Trần: "Ta dẫn chàng đi."

Kỳ Mặc lập tức chắn trước Mạch Khinh Trần, cúi người nói với Lâm Trì: "Công tử còn có việc, thiếu phu nhân cứ đi trước."

Dù thấy hơi kì lạ, nhưng Lâm Trì vẫn gật đầu.

Thấy Lâm Trì đi xa, Kỳ Mặc mới nói với Mạch Khinh Trần: "Công tử, đã chuẩn bị xong, xin hãy đi cùng thuộc hạ."

Mạch Khinh Trần từ từ đứng dậy, áo trắng phất phơ, đi theo Kỳ Mặc, từng bước vững vàng, nếu không phải đã biết trước, có lẽ rất nhiều người không nhận ra hắn bị mù.

Đêm khuya.

Trong phòng chỉ lóe lên vài tia sáng hắt ra từ mấy cây ngân châm.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tri Ly thu châm, rửa tay bằng nước nóng, mở cửa, từ đầu đến cuối không đành lòng quay lại nhìn một cái.

Tiếng rên rĩ rất khẽ vang lên từ một nơi khuất trong viện, giống như đang rất nhẫn nhịn, cũng giống như đang khống chế đau đớn.

Kỳ Mặc đứng ngoài cửa, nói rất nhanh: "Thẩm thần y, nhất định... Phải như vậy ư?"

Thẩm Tri Ly gật đầu, thở dài: "Nếu có thể ta cũng không muốn dùng cách này, nhưng hắn đã kéo dài quá lâu, qua kiểm tra ta thấy thật sự không xong... Độc tính tích tụ trong cơ thể, nếu không khai thông, đừng nói cảm giác, những cái khác... Như mắt chỉ sợ cũng rất khó khôi phục..."

Kỳ Mặc liếc nhìn vào trong.

Bóng đen nằm úp sấp trên giường, cuộn thành một vòng, hai tay đặt trên ngực, chăn đáp kín người, vẫn không nhúc nhích, dường như đang vùng vẫy, nhưng đau đến không có một chút sức lực.

"Vậy... Có thể dùng ít thuốc giảm đau không?"

"Không được." Thẩm Tri Ly lắc đầu: "Ta cho hắn dùng loại độc "Ly Nguyệt Phần Tâm", trước kia còn khắc được loại độc trong người hắn, bây giờ đã không thể khắc chế được nữa... Huống chi loại độc này càng khắc chế càng mạnh, có điều... Loại biện pháp này tuy đơn giản, thô bạo nhưng cũng khiến dược tính phát huy tốt nhất." Nàng dừng một chút, "Vẫn còn một cách... Khiến hắn khôi phục cảm giác... Dùng cảm giác đau đớn cùng cực kích thích thần kinh hắn có thể thay được... Hắn, bây giờ có nha đầu kia làm bạn, bản tính không còn như trước, có lẽ sẽ vượt qua được..."

Kỳ Mặc mấp máy môi: "Vậy phải làm liên tục trong bao lâu?"

"Ít nhất hơn một tháng."

"Mỗi đêm như vậy?"

"Phải... Này này, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta cũng đâu muốn hành hạ công tử nhà ngươi!"

"Tôi biết, nhưng..." Kỳ Mặc nhìn về căn phòng đó, mặt u ám nhìn xa xăm, rồi chậm rãi rũ mắt, mặt không che hết lo lắng: "Công tử mất tri giác nhiều năm, thình lình chịu đựng đau đớn như vậy, chỉ sợ còn đau gấp đôi người thường..."

Đâu chỉ gấp đôi.

Mà giống như một đứa trẻ mới sinh chịu đau đớn như vậy... Đau khổ trùng trùng...

Thẩm Tri Ly cười cười: "Nếu có thể vượt qua, thì đau đớn nào cũng vậy, chỉ cần có người làm bạn, trong lòng có quyết tâm, thì sẽ không thành vấn đề..."

Thẩm Tri Ly trầm ngâm một lúc, lại bổ sung: "Chuyện này càng ít người biết càng tốt, đừng nói cho nha đầu kia biết, bảo nàng ấy bình thường ở cạnh Mạch Khinh Trần nhiều một chút là được."

"Tại hạ... đã rõ."

Trong đại sảnh.

"Chàng đến rồi?"

Lâm Trì dụi dụi mắt, đứng dậy: "Chắc đồ ăn nguội cả rồi, chờ ta một lúc, ta trở lại nhanh thôi!"

Mạch Khinh Trần bất ngờ ngồi xuống, mặt tái hơn thường ngày, có điều bình thường hắn đều trắng, nên cũng không lộ mấy.

Tôi tớ còn lại trong phủ không nhiều, buổi tối lại không tiện làm phiền người khác, Lâm Trì cứ thế bận rộn trong bếp. May mà lúc trước ở trong thôn chăm sóc Mạch Khinh Trần mấy hôm, làm cũng đã quen, chỉ mất một lúc, khi Lâm Trì hâm nóng thức ăn xong, còn làm thêm một bát canh trứng.

Đặt hết trước mặt Mạch Khinh Trần, Lâm Trì cười cười: "Ừm, lúc nãy ta thử cả rồi, hai món này rất ngon, còn sườn... Ừm, ta đút chàng."

Mạch Khinh Trần gật gật đầu, cầm đũa, ngón tay run run, đánh rơi đũa.

Lâm Trì vội cầm thêm một chiếc, vừa định đưa cho Mạch Khinh Trần, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: "Hay... Ta đút chàng, được không?"

Mạch Khinh Trần thoáng chần chờ.

Lâm Trì nắm chiếc đũa cười nói: "Lúc chúng ta mới quen, không phải chàng hay ép ta đút cho chàng ăn sao, cứ xem như ôn lại chuyện cũ đi..."

Nàng cầm bát của Mạch Khinh Trần, gắp đồ ăn đưa tới miệng hắn, mặt chờ mong nói: "Vì thế, đồng ý với ta, đồng ý nhé..."

Mạch Khinh Trần hơi do dự, nhưng vẫn bằng lòng há miệng.

Lâm Trì hài lòng đút Mạch Khinh Trần.

Rõ ràng là một kẻ mạnh mẽ, lợi hại như thế, nhưng có đoi lúc lại giống như động vật đáng yêu.

Bất giác liếc mắt lên người Mạch Khinh Trần: "Ơ, chàng thay y phục à? Vừa tắm sao?"

Mạch Khinh Trần cứng người: "Ừm."

Có tắm, hắn không xem là nói dối.

Lâm Trì cũng không để ý Mạch Khinh Trần cứng ngắc, chăm chú ngắm hắn, thở dài: "... Tại sao đến bây giờ, chàng vẫn đẹp như thế."

"Đẹp?"

"Đẹp." Lâm Trì điên cuồng gật đầu.

Thậm chí Lâm Trì còn có cảm giác hắn đẹp hơn cả lúc vừa gặp, dù nhìn ở góc độ nào cũng xinh đẹp đến hoàn hảo, càng nhìn càng thích, chỉ muốn ôm vào lòng.

"A a a a a." Lâm Trì buông bát, ôm lấy Mạch Khinh Trần, cọ đầu vào người hắn, giọng vừa lo vừa phiền: "Mạch Khinh Trần, càng ngày ta càng thích chàng làm sao bây giờ, ta thích chàng muốn chết..." Còn thích hơn cả Đỗ Nhược năm xưa, không gì sánh nổi.

Mạch Khinh Trần cũng ôm Lâm Trì.

"Ta cũng thế."

Nhiệt độ và cảm giác có thể ôm vào lòng, xua tan mọi đau khổ.

Dù có thế nào cũng không sao, chỉ cần nàng còn ở cạnh hắn, hắn cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ ai trên đời này.

Nhưng... Tại sao, vẫn thấy bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc