Editor: Nơ
"Là anh."
Giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc lọt vào tai cô, Khương Ngải Chanh lý trí mở mắt ra.
Người đang đứng trước mặt cô, là Hình Nhận.
Chất giọng của Hình Nhận rất đặc biệt, ít nhất đối với cô mà nói, là không thể nào quên được.
"Hình Nhận... Anh trai?" Ngẫm lại dù sao anh trai của bạn thân cũng hơn cô mười tuổi, gọi bằng tên thì có vẻ không lễ phép, nên Khương Ngải Chanh thêm một từ xưng hô ở phía sau.
"Sao anh lại ở đây?" Khương Ngải Chanh hỏi.
"Em đang bị theo dõi." Hình Nhận nói.
Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, trái tim Khương Ngải Chanh giật thót một cái, trực giác của cô không sai!
Bảo vệ của tiểu khu đã liên lạc với cô, đối với tình hình này Khương Ngải Chanh có cái biết có cái không, cuối cùng vẫn là biết được từ Hình Nhận, vừa rồi quả thực có người lén lút đi theo cô, chỉ vì Hình Nhận xuất hiện nên người đó nhanh chóng trốn mất.
Lần này lấy được video từ phòng giám sát, khẳng định có người lặng lẽ theo dõi Khương Ngải Chanh trong khoảng thời gian đó, nhưng người nọ ngụy trang rất giỏi, chỉ thấy bóng người mơ hồ vụt đi như một bóng ma, hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo.
Phòng an ninh hứa sẽ tăng cường cảnh giác, nhưng Khương Ngải Chanh biết rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy: "Người đó không chỉ biết tôi sống ở đây, mà còn biết lịch trình hoạt động của tôi."
Trực giác của cô không sai, trước đây cảm giác bị theo dõi khi đang làm việc cũng là sự thật. Đi ra khỏi phòng giám sát, Khương Ngải Chanh đưa tay sờ trán, đầu ngón tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hai tờ khăn giấy sạch sẽ đột nhiên được đưa ra từ bên cạnh, Khương Ngải Chanh kinh ngạc ngước mắt, Hình Nhận nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, chủ động giải thích: "Lấy ở phòng giám sát."
Vừa rồi để ý thấy cô nhóc lo lắng đến mức toát mồ hôi.
"Em cảm ơn." Khương Ngải Chanh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, sau đó gấp khăn giấy lại rồi kẹp ở giữa ngón tay, "Anh Hình Nhận, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Đưa người về nhà." Hôm nay, nhiệm vụ của anh đã hoàn toàn hoàn thành, đối tượng nhiệm vụ nhờ anh đưa con gái về nhà, trùng hợp là ở gần đây.
Là một quân nhân, sự quan sát của anh rất nhạy bén, kẻ đó nhanh chóng trốn đi khi phát giác ra có điều không ổn, mượn bóng tối để che giấu hành động của mình. Đồng thời, anh phát hiện ra người bị theo dõi là Khương Ngải Chanh, bạn thân của em gái anh.
Khương Ngải Chanh không biết anh đưa ai về, có thể khiến đàn ông đưa về nhà thì đoán chừng là có mối quan hệ không đơn giản, nhưng hiện tại cô không còn tâm trí để hóng hớt, nội tâm tràn đầy lòng biết ơn đối với Hình Nhận: "Nếu như hôm nay không có anh, có khả năng em sẽ gặp chuyện rồi. "
Vừa rồi ở phòng giám sát nên chưa kịp hỏi, nghe cô nói rằng tình trạng này đã xảy ra liên tục một thời gian, Hình Nhận suy nghĩ theo bản năng: "Em có kẻ thù?"
Khương Ngải Chanh lắc đầu: "Không, có thể là fan cuồng."
Cô đoán rằng Hình Nhận quanh năm ở bên ngoài nên không hiểu những chuyện trong giới giải trí, vì vậy giải thích đơn giản một chút, Hình Nhận trở nên nghiêm túc: "Chuyện này rất nguy hiểm."
Khương Ngải Chanh chán nản thở dài: "Đúng vậy, bởi vì lúc trước không có chứng cứ nên không thể gọi cảnh sát đến bắt người."
Hình Nhận đột nhiên nói, "Anh có thể."
Khương Ngải Chanh ngẩng đầu: "A?"
Giọng nói trầm ổn từ tính của người đàn ông đầy uy lực: "Nếu kẻ đó xuất hiện, anh có thể giúp em bắt người."
Giọng điệu chắc chắn như vậy, Khương Ngải Chanh không hề nghi ngờ một chút nào.
Thân phận của Hình Nhận vốn dĩ rất đáng tin cậy, chỉ cần anh đứng ở đó, xung quanh liền tràn ngập cảm giác an toàn.
Khương Ngải Chanh chắp tay trước mặt làm động tác cầu nguyện, rất chân thành mà nhìn anh: "Nếu có thể tìm được tên xấu xa kia, anh chính là anh trai ruột của em!"
"Anh trai?" Hình Nhận nhớ đến bữa ăn ngày hôm đó, Khương Ngải Chanh cũng từng nói qua điện thoại rằng muốn làm em gái của anh.
"Anh là anh trai của U U, vậy cũng chính là anh trai của em." Khương Ngải Chanh đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi vừa rồi, với một thái độ vô cùng thành khẩn như thế này, quả thật là hận không thể thay tên đổi họ vào gia phả nhà họ Hình của anh.
"Em..." Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh đó, Hình Nhận muốn nói rồi lại thôi, "Anh cần quan sát hoàn cảnh xung quanh nhà em."
"Không thành vấn đề, đi theo em."
Vì sự an toàn của bản thân, Khương Ngải Chanh đã kể lại tường tận những gì mình đã gặp phải trước đó, Hình Nhận quét mắt nhìn bốn phía.
Nếu người nọ có thể nắm được lịch trình hoạt động của Khương Ngải Chanh thì nhất định sẽ xuất hiện ở một nơi gần ngôi nhà, Hình Nhận khóa chặt mục tiêu cây cổ thụ, bên đó bị bao phủ bởi những tán cây sum suê, ánh sáng không thể chiếu vào, nếu đứng ở đó, người qua đường sẽ không để ý và camera giám sát cũng không ghi lại được.
"Đi thôi, anh đưa em về."
"Anh nhìn xong rồi á?"
Nhanh như vậy? Không cần tìm hiểu sâu hơn sao?
"Xong rồi." Hình Nhận nói.
"Kẻ đó quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh và có cách để không bị camera giám sát phát hiện, nên rất có thể đang sống ở đây." Hình Nhận quan sát xung quanh, trầm giọng dặn dò: "Cố gắng không đi ra ngoài càng ít càng tốt, nếu ra ngoài thì phải có người đi cùng."
Sống ở đây!
Khương Ngải Chanh hít sâu một hơi: "Vậy có phải tên đó sẽ không rời đi không? Vẫn luôn ngồi canh ở đây, em cũng không dám ra ngoài đâu."
"Sẽ không, hắn đã bị phát hiện, ít nhất đêm nay sẽ không dám xuất hiện nữa."
Giọng điệu hết sức chắc chắn của Hình Nhận làm Khương Ngải Chanh cảm thấy yên tâm: "Vậy là tốt rồi, em sợ đêm nay không ngủ được."
Vốn dĩ những lời đồn đại trên mạng trong hai ngày qua đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng và giấc ngủ của cô, đêm nay lại gặp thêm chuyện này, cô quả thật có thể mở to mắt vật lộn đến rạng sáng.
Hình Nhận đọc ra một dãy số: "Đây là số điện thoại, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh."
"Anh phải đi sao?" Cô muốn hỏi là, nếu Hình Nhận không ở đây thì làm sao có thể giúp cô bắt người.
"Không đi." Hình Nhận cụp mắt nhìn cô ở phía đối diện, con ngươi đen nhánh thâm thúy, giọng nói ẩn chứa sức mạnh làm người khác yên tâm, "Anh sẽ giúp em bắt kẻ xấu."
Khương Ngải Chanh nghiêng đầu nhìn lên, chiếc còi xám bạc trước ngực anh lóe lên tia sáng yếu ớt.
Người đàn ông rất cao, khi đứng gần phải ngửa đầu mới có thể nhìn rõ mặt.
Trong giới giải trí tập trung nhiều người có giá trị nhan sắc cao, nhưng một người có vẻ ngoài hào khí và chính trực tuyệt đối như Hình Nhận thì rất hiếm thấy. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng như đỉnh núi, đôi mắt đen sâu thẳm đặc biệt hơn tất cả những người đàn ông mà Khương Ngải Chanh từng gặp.
Tối hôm nay, Hình Nhận đích thân đưa Khương Ngải Chanh đến tận cửa nhà, thấy Tiểu Viên ra đón cô mới rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Tiểu Viên lộ nguyên hình, ánh mắt nhìn Khương Ngải Chanh đầy vẻ hóng hớt: "Wow, chị mới đi ra ngoài một chuyến mà đã nhặt được một anh đẹp trai như vậy rồi sao?"
"Nhặt được trên đường." Khương Ngải Chanh đã sớm quen với dáng vẻ này của cô trợ lý nhỏ, "Sao gọi điện cho em mà em không nghe máy?"
"À dạ, em xin lỗi, em mới vừa ra khỏi WC." Tiểu Viên vẫn chưa biết chuyện kinh hãi mà Khương Ngải Chanh vừa trải qua.
Khương Ngải Chanh đột nhiên mở miệng: "Hôm nay chị gặp phải kẻ theo dõi."
Tiểu Viên hoảng sợ kêu lên, "Cái gì?"
Khương Ngải Chanh miêu tả lại tình huống gay cấn vừa rồi một cách sinh động như thật, Tiểu Viên lôi kéo cô kiểm tra để xác nhận cô không sao, trong lòng lo lắng đến hốt hoảng: "Sao gần đây liên tục gặp chuyện không may vậy chứ."
Khương Ngải Chanh nằm liệt trên ghế sô pha, liên tục than thở: "Thời vận không tốt."
Đầu tiên là bị theo dõi, sau đó là bị chụp lén, đi dạo trong tiểu khu nhà mình mà cũng suýt gặp biếи ŧɦái.
Tiểu Viên khóa cửa nhà cẩn thận, đề phòng nghiêm ngặt, quay đầu nhìn thấy Khương Ngải Chanh hoàn toàn không màng hình tượng mà ngã xuống ghế sô pha văng tục liên hồi, luôn cảm thấy có chỗ không đúng. Trước đây, Khương Ngải Chanh gần như là dựa vào trực giác, không nhét đầy vũ khí phòng thân vào túi xách thì cũng là đóng chặt rèm cửa sổ, sợ người khác bắt được một tia ánh sáng trong nhà.
Trong đầu Tiểu Viên chợt lóe lên một tia sáng, lập tức nhớ đến: "Chị này, sao hôm nay em cảm thấy chị không sợ hãi gì hết vậy? Quen rồi ạ?"
"Phải rồi ha, tại sao chị không sợ nữa?" Khương Ngải Chanh đột ngột đứng lên, vội vàng chạy đi đóng cửa sổ.
Cửa sổ sát đất ngăn cách phòng khách và ban công từ từ đóng lại, bóng dáng cao lớn ở dưới nhà chậm rãi ngẩng đầu lên, chiếc còi bạc trước ngực khúc xạ ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn đường.
Hình Nhận đứng tại chỗ một lúc, sau đó tiếp tục tuần tra xung quanh.
*
Họa phúc theo nhau như hình với bóng, sau ngày Khương Ngải Chanh bị theo dõi, người đại diện vội vàng gọi điện thông báo rằng camera giám sát của khách sạn đã sửa chữa xong.
Như vậy, Khương Ngải Chanh cần phải ra khỏi nhà. Nhớ đến lời phân tích ngày hôm qua rằng kẻ bám đuôi biếи ŧɦái kia có thể đang sống trong tiểu khu, Khương Ngải Chanh rất sợ gặp phải chuyện gì đó, thậm chí còn bảo tài xế đến trước cửa, ba người cùng nhau xuống nhà mới yên tâm.
Có video làm chứng, mấy lời mắng chửi trên mạng dần dần biến mất, Khương Ngải Chanh đích thân đứng lên tát thẳng vào mặt đám antifan chỉ biết ôm bàn phím ném đá dấu tay ở trên mạng, kết quả vô cùng mỹ mãn.
"Tốt quá rồi, mọi chuyện đều đã được giải quyết." Hình U đã sớm xem tin tức ở trên mạng, cảm thấy nhẹ nhõm thay bạn mình.
Sau đó lại nhận được cuộc gọi của Khương Ngải Chanh: "Công việc sẽ được tiếp tục trở lại, nhãn hiệu cũng đích thân đến mời mình đi quay chụp, cậu không thấy đâu, bọn họ rất hiểu gió chiều nào theo chiều đó."
Hình U mỉm cười: "Vậy chắc lúc đó cậu đắc ý lắm."
Khương Ngải Chanh vân vê ngón tay, khoa tay múa chân: "Mình chỉ đắc ý một xíu thôi."
Hai người đang trò chuyện thì giọng nói của Tiểu Viên đột nhiên xen vào: "Chị Ngải Chanh, việc tìm vệ sĩ có tin tức rồi ạ, chị Ngọc Văn bảo chị chiều nay đi chọn người."
"Vệ sĩ?" Hình U bắt được từ mấu chốt, "Cậu tìm vệ sĩ làm gì?"
"À... Bị cậu nghe được rồi nhỉ, thật ra tối hôm qua mình gặp phải kẻ cuồng theo dõi, đó không phải là ảo giác." Khương Ngải Chanh kể lại sự việc một lần nữa, "Cũng may là anh trai cậu xuất hiện kịp thời."
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Hình U vốn dĩ rất lo lắng, nhưng nghe nói Hình Nhận ra mặt thì yên tâm ngay lập tức: "Nếu là anh hai mình ra mặt thì không sao cả."
"Đúng vậy." Khương Ngải Chanh liên tục khen ngợi Hình Nhận qua điện thoại: "Nói không chừng lúc trở về cậu sẽ có thêm một người chị gái."
Hình U: "?"
Khương Ngải Chanh giải thích: "Mình đã nói với anh ấy rằng nếu giúp mình bắt được tên biếи ŧɦái đó, anh ấy sẽ là anh trai ruột của mình."
Hình U: "... Những lời này của cậu nghe giống như vì ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp."
"Hôm qua anh ấy nói rằng nếu kẻ đó xuất hiện thì nhất định sẽ bắt được, nhưng người mà kẻ đó nhắm vào là mình, anh trai của cậu cũng không thể ở đây mãi." Khương Ngải Chanh cuốn lấy tóc con, hiếm khi ngượng ngùng ở trước mặt Hình U, cô ấy nói, "Mình ngại hỏi."
"Không sao, anh ấy nói giúp thì nhất định sẽ làm được, cậu sợ thì cứ đi tìm anh ấy."
"Đợi đã, hình như có người đến." Ngoài cửa vang lên âm thanh nhắc nhở, Khương Ngải Chanh mở màn hình camera ở dưới nhà, khuôn mặt của Hình Nhận hiện lên trên màn hình.
Cô ấy ngạc nhiên thốt lên: "Là anh trai của cậu!"
Cuộc gọi này cũng không cần tắt, Khương Ngải Chanh nhờ bảo vệ cho người vào, đích thân xuống dưới nhà chào hỏi.
Đây không phải là người, mà là Thần cứu mạng.
Hình U cả kinh, "Chị Ngải Chanh, chị đi đâu một mình vậy?"
Khương Ngải Chanh quay đầu giải thích, "Mình không ra ngoài, chỉ xuống dưới nhà mở cửa."
Bên kia vẫn chưa dập máy, Hình U đều nghe thấy động tĩnh: "Cậu có vẻ rất phấn khích."
"Không phải đâu." Nguy hiểm vẫn chưa biến mất, đương nhiên không thể để ân nhân cứu mạng chờ đợi.
Hình Nhận đứng ở ngoài cửa, như một gốc cây cổ thụ thẳng tắp, sừng sững trên mặt đất.
Khương Ngải Chanh còn chưa mở miệng, Hình Nhận đã nghe thấy một tiếng "Anh hai", ánh mắt di chuyển, phát hiện giọng nói đó phát ra từ điện thoại.
Khi vào nhà, Khương Ngải Chanh trực tiếp đưa điện thoại cho Hình Nhận, để hai anh em liên lạc cảm tình với nhau.
Hình U nghĩ đến bạn mình: "Anh hai, anh muốn giúp Chanh tử bắt người đúng không?"
Anh trầm giọng nói: "Phải."
"Nếu đã như vậy, Chanh tử không cần tìm vệ sĩ nữa, anh có tiện làm vệ sĩ cho Chanh tử trong hai ngày không? Đợi tên đó sa lưới thì vạn sự đại cát." Hình U sắp xếp đâu vào đấy, Khương Ngải Chanh ở bên cạnh trợn tròn mắt.
Khóe mắt liếc nhìn Hình Nhận đứng ở bên cạnh, Khương Ngải Chanh cúi đầu xoa ngón tay: "Cái này không tốt lắm..."
Hình U nghe thấy, sự ăn ý ngầm giữa hai người tăng vọt: "Biện pháp đối phó tạm thời, anh trai của mình lợi hại lắm, có anh ấy bảo vệ cậu thì mình cũng yên tâm."
Bản thân Hình U chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi khi bị theo dõi, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta rợn tóc gáy, cô không hy vọng bạn mình gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, anh hai có lòng giúp đỡ người khác, vừa hay có thể đảm nhiệm được.
"Được."
"Chanh tử là bạn thân nhất của em, anh hai, anh..."
Khoan đã!
Cô vừa nghe thấy gì đấy? Hình Nhận nói được?
Hình U đã chuẩn bị rất nhiều cách thuyết phục nhưng lại không dùng được, bởi vì anh trai nhiệt tình đã đồng ý yêu cầu của cô rồi.
An toàn cá nhân được đảm bảo, Khương Ngải Chanh hận không thể đội "vị thần" đem lại cảm giác an toàn này lên đầu.
Tiểu Viên lén giơ ngón tay cái lên: "Chị, chị đỉnh thật đó, bắt cóc người ta về làm vệ sĩ."
"Chậc, bắt cóc cái gì, là chị mời đến có được chưa?" Khương Ngải Chanh vung tay, sắt mặt thả lỏng hơn rất nhiều, "Có anh ấy ở đây, chúng ta đều an toàn."
Đưa theo Tiểu Viên thì vẫn chưa đủ, dù sao Tiểu Viên cũng là con gái, sẽ sợ hãi.
"Có thể kiểm tra phòng ở đây không?" Hình Nhận muốn kiểm tra hướng cửa sổ của căn phòng.
"Có liên quan đến việc bắt người sao?"
"Đúng vậy."
"Tất cả các phòng luôn ạ? Phòng ngủ thì..."
"Phòng ngủ là quan trọng nhất."
"..." Rất tốt, cô đã hiểu.
Khương Ngải Chanh không coi anh như vệ sĩ mà là một vị cảnh sát đang giải quyết vụ án cho cô, do dự một chút, sau đó bảo Tiểu Viên dẫn anh sang một phòng khác, còn mình thì nhanh chóng quay trở về phòng ngủ, đóng cửa và bắt đầu dọn dẹp.
Căn phòng cũng không tính là bừa bộn, nhưng có rất nhiều đồ đạc, nếu là mấy chú cảnh sát thật thì không có vấn đề gì, nhưng dù sao Hình Nhận còn có thân phận là "Anh trai của bạn thân".
Khương Ngải Chanh vẫn chưa thu dọn xong, Tiểu Viên đã đưa Hình Nhận đi xem hết các phòng khác, bởi vì anh nói rằng kiểm tra cửa sổ nên sẽ không nhìn đông nhìn tây trong phòng.
Cuối cùng cũng đến phòng ngủ của Khương Ngải Chanh, Tiểu Viên đang muốn tìm lý do kéo dài thời gian, nào ngờ Hình Nhận đứng ở hành lang chủ động nói: "Đợi một chút."
Tiểu Viên chớp mắt, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Khương Ngải Chanh từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người đứng ở bên ngoài thì suýt chút nữa bị dọa đến mức nhảy dựng lên. Cho rằng mình chỉ dọn dẹp đơn giản một chút, cũng không biết anh đã đứng ở bên ngoài bao lâu.
"Mời, mời vào." Khương Ngải Chanh ra hiệu cho Hình Nhận vào phòng, ánh mắt giao tiếp qua lại với Tiểu Viên ở phía sau, Tiểu Viên vô tội xua tay.
Tòa nhà đối diện cửa sổ phòng ngủ của Khương Ngải Chanh cũng là một tòa nhà cao tầng, có nhà thì đóng kín cửa sổ, có nhà thì chỉ mở rèm, cũng có nhà có bệ cửa sổ trồng đầy chậu cây. Hình Nhận nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, nhớ kỹ vài hộ gia đình này: "Đó là tòa nhà số mấy?"
"Tòa nhà 3." Khương Ngải Chanh đáp.
Hình Nhận đã biết, anh thu hồi tầm mắt, khóe mắt lướt qua bức tường.
Trên tường trong phòng ngủ của Khương Ngải Chanh có treo một số bức ảnh ở các mốc thời gian khác nhau, từ bé cho đến bây giờ. Ánh mắt Hình Nhận dừng lại hai giây ở bức ảnh gần nhất, là ảnh chụp cô hồi nhỏ với mái tóc buộc hai chùm.
Khương Ngải Chanh cũng nhìn ảnh của chính mình.
Ở nhà nhìn bao nhiêu lần cũng không sao, nhưng khi bị người khác nhìn thấy ảnh chụp lúc nhỏ thì đúng là... Quá mắc cỡ.
Mười mấy tuổi rồi mà còn buộc tóc hai chùm.
Lúc nhỏ thì phù hợp, nhưng hiện tại sắp gần ba mươi, nhìn có chút xấu hổ.
Cũng may là Hình Nhận không nhìn xung quanh, hoàn toàn nắm được ý thức đúng mực, không làm cho Khương Ngải Chanh quê chết.
Khương Ngải Chanh từ chối vệ sĩ do người đại diện sắp xếp, đối phương biết được cô đã tự tìm được người thích hợp thì dặn dò lịch trình ngày mai.
Hai ngày sau, Khương Ngải Chanh không cảm nhận được điều gì bất thường, người có ý đồ xấu dường như hoàn toàn biến mất.
Nhưng Khương Ngải Chanh không những không thả lỏng mà còn thêm lo lắng: "Có phải là vì anh luôn ở bên cạnh em, cho nên kẻ đó không dám ra mặt, vẫn không có hành động."
"Em nghĩ ra một cách, nếu không chúng ta đánh đòn phủ đầu, dụ hắn ra ngoài." Hình Nhận chỉ bảo vệ cô tạm thời, cho dù tìm được vệ sĩ chuyên nghiệp khác thì cô vẫn sẽ lo lắng đề phòng, vì vậy cần phải giải quyết tận gốc căn nguyên của vấn đề mới cảm thấy yên tâm thoải mái.
Hình Nhận hiểu ý cô: "Em muốn lấy bản thân làm mồi nhử?"
Khương Ngải Chanh gật đầu: "Đúng vậy."
Hình Nhận nhíu mày theo bản năng: "Không hay, sẽ gặp nguy hiểm."
Khương Ngải Chanh rất tin tưởng anh: "Anh trốn ở chỗ tối, đợi thời điểm thích hợp thì xuất hiện là được."
Ngày mai phải quay quảng cáo cho đại ngôn, bối cảnh là ở dưới nước. Sáng sớm ra cửa, chỉ có Tiểu Viên đi theo bên cạnh cô.
Khi cô đến trường quay, nhân viên bên nhãn hàng rất khách sáo với cô: "Cô Giang, chút nữa quay chụp sẽ mặc trang phục này, hôm nay quay chụp ở dưới nước nên có thể hơi vất vả, cô có yêu cầu gì thì cứ gọi chúng tôi."
Danh tiếng của Khương Ngải Chanh ở trong giới giải trí không thấp, người khác là nghề chọn người, còn cô là người chọn nghề.
Khương Ngải Chanh vào phòng thay đồ.
Trang phục là một chiếc váy dài hai dây màu xanh biển, khoét cổ chữ V, thiết kế vừa vặn tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô.
Làn váy được làm bằng vải voan cao cấp, nhẹ nhàng đung đưa theo vòng cung của bước đi, từng lớp từng lớp như biển xanh cuộn sóng.
Trong quá trình quay chụp, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang dựa vào tường, Khương Ngải Chanh quay đầu lại, nháy mắt với anh.
Hình Nhận gật đầu ra hiệu, sau đó lùi vào trong để ẩn nấp.
Dưới sự hướng dẫn của thợ chụp ảnh, Khương Ngải Chanh xuống nước bằng thang, Tiểu Viên đứng ở bên cạnh cầm khăn tắm canh chừng, sẵn sàng đón cô bất cứ lúc nào.
Quay chụp ở dưới nước khó hơn ở trên cạn nhiều, để tạo ra hiệu ứng đẹp mắt, không chỉ cần làm tốt động tác mà còn phải bận tâm đến hình dáng của chiếc váy. Quan trọng nhất chính là, phải mở mắt ở dưới nước.
Mở mắt trong nước rất khó chịu, khi quay chụp cần chú ý quản lý biểu cảm, tóm lại, để có được một bức ảnh đẹp không phải là điều dễ dàng.
Khương Ngải Chanh từng quay chụp kiểu này nên có kinh nghiệm, cảm thấy không đến nỗi, cũng không sợ hãi nhiều, đến khi không chịu nổi mới trồi lên mặt nước hít thở, có chút khó chịu.
Nhìn Khương Ngải Chanh dựa vào thành hồ bơi, Hình Nhận đứng ở trong nhà không biết thả lỏng tay từ lúc nào.
Anh từng xem qua thông tin cá nhân của Khương Ngải Chanh, nữ thần tượng trong mắt fan hâm mộ luôn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không ai nhìn thấy cô đã phải chịu đựng như thế nào để đổi lấy vinh quang hiện tại.
Khương Ngải Chanh không tạm nghỉ quá lâu, ngón tay lướt qua khóe mắt, sau đó lặn xuống nước một lần nữa, thợ chụp ảnh tiếp tục theo dõi mà quay chụp.
Lặp lại vài lần như thế, cuối cùng việc quay chụp cũng đã hoàn thành.
Khi lên bờ thì quần áo đã ướt sũng, trọng lực của nước khiến vải ôm sát cơ thể, vẻ đẹp đầy đặn như ẩn như hiện. Khương Ngải Chanh không trực tiếp đi lên, mà đứng ở cầu thang vẫy tay với Tiêu Viên, tay còn lại che ở trước ngực.
Tiểu Viên lập tức choàng khăn tắm sạch sẽ ở sau lưng cô, sau đó đưa tay kéo cô lên.
Khương Ngải Chanh đi chân trần trên mặt đất, từng bước từng bước một.
"Chị, chị có cuộc gọi nhỡ."
"Ai vậy?"
"... Là tổng giám đốc Tưởng."
Từ mấy tháng trước, thái độ của Khương Ngải Chanh đối với Tưởng Tử Dục đã thay đổi, sau khi mối tình đơn phương của Tưởng Tử Dục không thành, mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, Khương Ngải Chanh gần như từ chối mọi lời mời gặp mặt của Tưởng Tử Dục.
Tiểu Viên giải thích: "Vừa rồi tổng giám đốc Tưởng không liên lạc được với chị nên đã gọi điện cho em, em bảo là hôm nay đang quay chụp ở đây."
Liên lạc giữa hai người cũng dần dần giảm đi, hiện tại Tiểu Viên cũng không rõ Khương Ngải Chanh suy nghĩ như thế nào, trước kia nhìn thấy cuộc gọi thì cô ấy vội vàng chạy tới đưa cho cô, nhưng bây giờ cuộc gọi kết thúc mới báo lại một cách uyển chuyển.
Khương Ngải Chanh không nhận cuộc gọi đó, vuốt màn hình để mở khóa.
Bởi vì lý do công việc nên không nhận điện thoại, Tưởng Tử Dục đã gửi tin nhắn, nói rằng vừa mới về nước, có mang quà cho cô.
Lần trước ở trong nhóm cố tình làm ầm ĩ đòi quà từ tay Hình U, thiếu gia Tưởng tiêu tiền như nước đã chủ động hứa hẹn lần sau sẽ mua cho cô.
Khương Ngải Chanh không gọi điện thoại, mà là trực tiếp trả lời tin nhắn:【Không cần, cảm ơn.】
Cô cũng có thể mua những thứ đó, giữa bạn bè có qua có lại là phép lịch sự, nếu cô nhận thì sẽ nợ nhân tình.
Khương Ngải Chanh tạm thời giao điện thoại cho Tiểu Viên giữ, khoác khăn tắm đi vào phòng thay đồ.
Bây giờ cả người đều ướt đẫm, Khương Ngải Chanh ôm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa đơn giản.
Đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa trước mắt, lao công mặc đồng phục khom lưng quét sàn nhà, ánh mắt di chuyển theo bước chân của Khương Ngải Chanh.
Công việc tối nay sắp kết thúc, Hình Nhận cũng đi ra khỏi phòng, Tiểu Viện đang thu dọn đồ đạc cho Khương Ngải Chanh: "Anh Hình, chị Ngải Chanh nói lát nữa sẽ về thẳng nhà."
Hai người đứng sau chiếc bàn dài, nhỏ giọng bàn bạc kế hoạch, đợi lát nữa Khương Ngải Chanh và Tiểu Viên về cùng nhau, Hình Nhận sẽ lái xe đi theo phía sau, khiến kẻ địch lơ là cảnh giác.
"A —"
Trong khi mọi người đang từng bước thực hiện công việc của mình, đột nhiên có một tiếng hét hoảng sợ phát ra từ phía phòng tắm, những người đang vùi đầu làm việc nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Tiểu Viên đột nhiên cao giọng: "Hình như là tiếng của chị Ngải Chanh."
Tiểu Viên vội vàng ném đồ xuống, Hình Nhận chống một tay nhảy qua mặt bàn, động tác nhanh như chớp, biến mất trong nháy mắt.