CỨ ĐỂ TÌNH YÊU RƠI TỰ DO


Cuộc thi hùng biện được long trọng khai mạc tại sân khấu của Cung văn hóa thanh thiếu niên.
Bức rèm sân khấu đỏ thẫm, ban giám khảo và các giáo viên ngồi trên bàn chủ tịch, dưới sân khấu đông nghịt người, máy ảnh chớp lia lịa khắp nơi đủ khiến người nhát gan sợ đứng tim.
Những hàng ghế đầu tiên đã có người ngồi, Tả Thông Thông chỉ tìm được một chỗ trống trong góc hàng ghế cuối cùng, may mà khán phòng không rộng lắm nên cô bé có thể nhìn được lên sân khấu một cách rõ ràng.
Cô bé lấy ra chiếc V8 xinh xắn trong túi xách, bật lên rồi hướng thẳng về sân khấu, chiếc điện thoại này cô đã cất trong túi xách từ tối qua.

Cô rất ít khi đòi bố mẹ mua đồ cho mình vì bố mẹ cô bé đã sớm chuẩn bị cho con gái những thứ tốt nhất mà lứa tuổi này cần tới.
Đôi mắt không đủ lưu giữ tất cả những giây phút quan trọng nhất của anh Hạ Thần, cô muốn nhờ chiếc V8 này lưu lại.
Người bạn ngồi trước hơi cao, lại hay quay ngang quay ngửa nói chuyện với các bạn bên cạnh, thỉnh thoảng lại che mất tầm mắt cô, Tả Thông Thông bèn mím môi đứng dậy.
MC phổ biến luật thi.
Đúng lúc này bạn của Hạ Thần quay lại rồi bật cười thành tiếng, "Trúng độc nhẹ không có nghĩa là không sao, Howards End."
Hạ Thần chăm chú nhìn thẳng nhưng yết hầu lại chuyển động gấp gáp một cách khó hiểu.
Người đầu tiên bước lên sân khấu là một nữ sinh với vóc dáng mảnh mai, bờ môi căng mọng, ướt át, đóng mở rất đúng mực, mong ước của một cô gái được giấu kín trong lòng nhưng lại cũng phần nào được phô diễn.
Trong phần tự giới thiệu, cô nói mình tên Hồ Điệp, là học sinh trường Quốc tế, mẹ là người Hàn Quốc.
Qua cửa sổ khán phòng, ánh sáng buổi sáng chiếu nghiêng lên ghế ngồi.

Cô thuyết trình về Helen Keller(1) bằng tiếng Anh, chất giọng sáng và rõ như những cánh bướm xinh đẹp được hồi sinh, nhẹ nhàng xòe cánh kéo bầy trong không gian tự do khiến người nghe không khỏi cảm thán.

Sự thể hiện này của cô bé được đánh giá bằng một tràng pháo tay giòn giã.
(1) Helen Adams Keller là nữ văn sĩ, nhà hoạt động xã hội, diễn giả người Mỹ.
Xưa nay thí sinh thi đầu tiên thường đạt kết quả không được tốt, nhưng cô ấy là một ngoại lệ.
"Xong rồi, cuộc thi này không dễ xơi tí nào!" Bạn của Hạ Thần khẽ nói.
Đôi mắt đẹp và tĩnh lặng của Hạ Thần vụt sáng, đó là niềm thích thú mỗi khi gặp được đối thủ mạnh trên chiến trường, đó là linh cảm hiểu nhau rất rõ của tri âm, tri kỷ.

Có bạn chọn thuyết trình tác phẩm "Khoảng cách xa xôi nhất trên đời" của Thái Qua Nhĩ, có người lại chọn "Bạn là nguồn sáng của tôi", đây đều là những trích đoạn thường thấy trong các cuộc thi đọc diễn cảm bằng tiếng Anh nhưng lại không mấy phù hợp với cuộc thi diễn thuyết, dù có sinh động và chất giọng diễn cảm đến đâu cũng chưa có ai vượt qua được Hồ Điệp.
Hạ Thần là người thứ ba lên sân khấu tính từ dưới lên, cậu lễ phép cúi người trước ban giám khảo và thầy cô rồi cúi chào những khán giả dưới sân khấu.

Không cần tìm kiếm quá lâu, ánh mắt cậu nhanh chóng phát hiện vị trí của Tả Thông Thông.
Cô phấn khích vẫy tay với cậu.
Cậu từ tốn thu lại tầm mắt, nhưng lại lướt qua Hồ Điệp đang ngồi trên hàng ghế đầu.
Cô ấy đáp lại cậu bằng một nụ cười trìu mến.
Cậu chọn bài thuyết trình quốc dân, một đoạn trong lời kêu gọi nhân dân Anh đứng lên khởi nghĩa chống phát xít của Nhà vua George VI trong tác phẩm "Diễn văn của Nhà vua", tiếng nhạc đệm cũng là " Le nozze di Figaro" của Mozart.

Trong nền nhạc đầy rung cảm, chất giọng Hạ Thần cất lên vừa cảm xúc lại đa dạng, ý nghĩa rõ ràng, từ ngữ chọn lọc, phát âm chuẩn chỉnh, vừa cất tiếng đã khiến cả hội trường im phăng phắc.
"Tồn tại hay hủy diệt, đây là một câu hỏi.

Khi nơi lỏng tư tưởng, buông thả ý chí, hành động của chúng ta sẽ trở nên nhạy bén hơn, khiến chúng ta dũng cảm hơn." Cậu nắm tay giơ lên thật cao, gương mặt điển trai chưa hết vẻ non nớt tỏ rõ sự kiên định và mạnh mẽ.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Đôi môi nhỏ nhắn của Tả Thông Thông khẽ mỉm cười, cô vỗ đến đỏ cả tay.
Kết quả cuộc thi không nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Thần quán quân, á quân là Hồ Điệp.
Tả Thông Thông đứng ngoài cửa chính, rướn cổ lên thật cao, cuối cùng cũng thấy Hạ Thần đi ra.
"Hạ Thần!" Cô bẽn lẽn chạy tới, đưa chai nước cho cậu một cách đầy trân trọng.
"Aha, Ưu nhạc mỹ." Bạn của Hạ Thần bật cười.
Hạ Thần liền xị mặt.
Đó là quảng cáo của Châu Kiệt Luân, trong quảng cáo đó, anh ngây ngô ngồi cạnh một cô gái, mỗi người cầm một ly trà sữa.
Cô gái tình tứ hỏi câu: Em là gì của anh vậy?

Châu Kiệt Luân đáp lại thật ngầu: Ưu nhạc mỹ đó.
Cô gái như bị tổn thương: Ồ, thì ra em chỉ là một ly trà sữa.
Châu Kiệt Luân quay sang với gương mặt đầy tình cảm: Vậy anh có thể giữ em trong tay.
"Anh không uống đâu." Keo kiệt đến mức không chịu nở nụ cười.
Thông Thông vội thu tay về: "À, ừm… chúc mừng anh nha, em mời anh đi ăn bít tết Tắc Đắc Phúc anh thích nhé."
"Ngoan ghê cơ!" Bạn của Hạ Thần cười đau ruột.
"Em có thôi đi không, anh vẫn còn bận." Hạ Thần lạnh lùng trừng mắt với Thông Thông rồi toan bước đi.
"Hạ Thần!" Hồ Điệp chạy tới.
Hạ Thần quay lại với nụ cười tươi trên môi: "Cứ tưởng cậu không thể thoát ra khỏi biển hoa ấy chứ."
"Bạn tớ khoa trương quá, tớ không được giải nhất đâu mà còn làm vậy.

Nhưng thua cậu tớ tâm phục khẩu phục.

Sau khi rời khỏi trại hè, đã lâu rồi bọn mình không nói chuyện, cậu có đổi số điện thoại không?"
"Tớ ít dùng điện thoại lắm, có gì cậu cứ gửi email cho tớ." Hạ Thần lấy trong cặp sách một tờ giấy, viết địa chỉ email của mình rồi đưa cho Hồ Điệp.
Hồ Điệp cất kỹ, "Quốc khánh được nghỉ dài, bọn tớ rủ nhau đi Hương Sơn, có tổ chức ăn uống nữa, cậu đi cùng không?"
Hạ Thần suy nghĩ, "Cụ thể là ngày mấy, tớ phải tới đài truyền hình quay chương trình mấy ngày."
"Ngày 4/10."
"Ok, ngày đó tớ rảnh.

Hẹn nhau ở đâu?"

"Đâu phải tớ không biết nhà cậu, tớ sẽ tới nhà đón cậu.

Cậu nhớ mua nhiều đồ ăn cảm ơn tớ là được, cậu biết món khoái khẩu của tớ mà." Hồ Điệp mỉm cười nháy mắt.
"Ok luôn." Hạ Thần mỉm cười.
Hồ Điệp đi cùng cậu tới cạnh xe buýt của trường mới chào tạm biệt nhau.
Hạ Thần ngồi xuống vị trí của mình, nắng giữa mùa thu rất đẹp nhất là vào gần giữa trưa.

Cậu nhìn thấy Tả Thông Thông đang đứng giữa trời nắng, mặt cô trắng bệch không chút hồng hào, mắt hình như ngấn ngấn lệ.
Cậu chỉ thoáng chau mày rồi nhanh chóng quay sang nói chuyện với bạn.
Xe chuyển bánh đi ra bãi đỗ, cậu không nhìn lại nữa.

Xưa nay nhà họ Tả bảo vệ Thông Thông cẩn thận, không đến lượt cậu phải lo, thế nào cũng có người tới đón cô về.
Tối nay Tả Tu Nhiên lại phải đi tiếp khách, anh gọi cho Đào Đào vài cuộc điện thoại, mãi đến khi nghe vợ nói con gái đã an toàn về nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tóc không rối, quần áo không xộc xệch chứ?" Anh hỏi Đào Đào.
Đào Đào hậm hực: "Gì cơ?"
Anh nhếch miệng, tuổi choai choai là thời điểm hormone phát triển mạnh nhất, tên oắt nhà họ Hạ lại lớn trước tuổi, hôm nay anh lo đến bạc đầu, chẳng may tên oắt đó không kiềm chế được bản thân mà ôm con gái anh, tiểu công chúa lại khờ khạo, chắc chắn không biết xấu hổ gì cả.
Nhớ lại năm xưa anh cũng trưởng thành rất sớm, chẳng khó khăn gì đã dụ dỗ được những cô gái thích mình cùng chơi trò người lớn.
Nếu biết có một ngày sẽ trở thành bố trẻ con, anh sẽ giữ mình trong sạch, như thế mới có thể hiên ngang lấy bản thân làm tấm gương cho con gái noi theo.
Tự trách rất nhiều!
"Haha, bà xã, anh chỉ muốn hỏi tâm trạng Thông Thông thế nào?"
"Không thấy nói năng gì, ăn qua loa rồi vào phòng làm bài tập luôn."
Vậy chắc mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, anh yên tâm đi vào phòng.
Tối về đến nhà, Tả Tu Nhiên đi tắm cho hết mùi rượu trên người, sau đó ôm vợ một cái, đến khi Đào Đào xác nhận anh không có mùi lạ mới vào phòng thăm con gái.
"Bố à!" Tiểu công chúa ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hoa đào tinh như cú vọ của anh lập tức nhận ra tiểu công chúa mới khóc, lòng đau đến se sắt, lẳng lặng ngồi xuống, nhìn vào cuốn vở, không vẽ lung tung, giấy vẫn sạch sẽ chứng tỏ khả năng tự kiềm chế của tiểu công chúa rất tốt.
"Cuộc thi có hay không?" Anh giả vờ hỏi bâng quơ.

Thông Thông cúi mặt, "Cũng được."
"Có… học hỏi được gì không?"
Không hỏi thì thôi, câu hỏi này vừa cất lên đã trở thành cây kim nhọn đâm đúng vào chỗ đau của Tả Thông Thông, nước mắt tủi thân lại vòng quanh khóe mắt.
Cô đã học hỏi được nhiều điều, cô biết thì ra anh Hạ Thần cũng biết cười, anh ấy cười rất đẹp nhưng anh ấy chỉ cười với Hồ Điệp mà thôi.
Giây phút đó, cô như rơi vào hầm băng.
Vừa thấy nước mắt của tiểu công chúa, Tả Tu Nhiên đau lòng cùng cực.

Tên trộm kia dám bắt nạt tiểu công chúa của anh?
Vậy cũng tốt, để tiểu công chúa nhận ra bộ mặt thật của nó rồi rời xa nó.

Như vậy tiểu công chúa có thể an toàn ở yên trong cung điện nhà họ Tả.
"Sau này con chỉ cần học trên lớp cho giỏi, về nhà có bố mẹ chơi cùng con, không cần đi xem thi thố gì cả, cũng đừng lãng phí tình cảm cho người không xứng đáng."
"Con… Con mới là người không xứng đáng, con không biết diễn thuyết, lại không xinh như người ta, con không biết điều, đến cái tên cũng không đẹp như người ta…"
Hồ Điệp, chỉ nghe thôi đã thấy đẹp mĩ miều, còn Thông Thông, người mới nghe qua còn tưởng tên cún chứ.
Tả Tu Nhiên á khẩu.
Tình hình có vẻ nghiêm trọng, ghét cả tên của mình, xem ra hơi tẩu hỏa nhập ma rồi.
"Cục vàng à, bố hơi dốt, con có thể kể cho bố nghe toàn bộ câu chuyện không? Bố thề sẽ giữ bí mật với mẹ."
Tả Thông Thông lau nước mắt, "Nói cho bố có tác dụng gì chứ, bố đâu giúp gì được cho con."
"Bố đây là chuyên gia tình yêu nhé, nghĩ lại ngày xưa bố đã chui qua cả rừng hoa mà áo không vương chút bụi, mắt bố đã duyệt qua vô số người đẹp…"
"Rồi sao nữa?" Một ánh mắt sắc như dao phóng vào từ cửa.
Tả Tu Nhiên thất sắc, vội trưng ra nụ cười nịnh bợ với Đào Đào, "Rồi bố nhận ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
(Mai tui đăng chương cuối truyện nha mấy chế.

Nay đọc tạm ngoại truyện của cô bé lớn trước tuổi Thông Thông vậy).


Bình luận

Truyện đang đọc