CỬA CUNG HOAN HỈ (PHẦN 2)

Hòa ly và hưu thê là không giống nhau, cũng không phải là phu gia không muốn, mà là nam nữ hai nhà không bằng lòng sống cùng nhau nữa.

Việc này rất phổ biến ở Đại Cảnh triều, bách tính có, quan lại quyền quý cũng có.

Nhất là những người sau khi cưới gả đôi bên chênh lệch càng lúc càng lớn, hòa ly là lựa chọn tốt nhất, sau đó cưới gả của mỗi người đều không liên quan đến nhau nữa.

Lần này Dư Tĩnh Dao hòa ly trở lại Kinh thành, mục đích rõ rành rành.

Người mà nàng muốn tái giá là Hoàng thượng, ai dám châm chọc gì, ai mà không vội vàng tới nịnh bợ chứ?

Phải biết là Liên quý phi của Tiên Đế gia cũng là sau khi hòa ly với phu gia rồi lại vào cung, không phải là Tiên Đế nhiều năm sủng ái nâng trong lòng bàn tay sao?

Sau khi biết rõ tình thế, Dư gia đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Trước tết Trung thu mấy ngày, gần như người tới bái phỏng mỗi ngày đều nối liền không dứt, Dư phủ từ trước đến nay quạnh quẽ đột nhiên đông như trẩy hội.

Người Dư gia thấy thế càng bợ đỡ Đại tiểu thư nhà mình như bảo bối, ba trà sáu cơm đến nỗi hận không thể khắc hoa thêu cỏ lên đó.

''Tiểu thư, y phục của người về rồi, đây chính là Trân Tú Phường nổi danh nhất Kinh thành, ngay cả y phục trong cung đều chưa chắc có loại hoa văn thế này, người thử một chút đi?''

Nha hoàn mới tới tên Lan Nhược, đều là nha hoàn thiếp thân lúc còn trong khuê các của nàng giống như Lan thu.

Lúc trước Lan Thu làm của hồi môn đến Khương gia, Lan Nhược ở lại, lần này về đúng dịp tiếp tục dùng.

''Ta đều đã hai lăm hai sáu tuổi rồi, sao còn dùng những y phục xanh xanh đỏ đỏ này nữa''

Dư Tĩnh Dao ngồi trước bàn trang điểm cười đắng chát, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một chút những bộ y phục tinh xảo hoa lệ kia.

Nàng tin chắc rằng tình nghĩa nhiều năm như vậy với Hoàng thượng, căn bản không cần chút y phục này để lấy lòng.

Nàng nhẹ nhàng chọn lấy một muỗng nhỏ phấn mật hoa sen, thoa đều lên hai gò má, dùng đệm ngón tay xoa bóp tỉ mỉ.

Cổ thư có ghi, hoa đào hoa sen đều có thể làm thuốc, nghiền nát rồi trộn với mật ong thoa lên mặt, có thể làm cho da thịt bóng loáng mịn màng, da trắng nõn nà.

Hiện tại việc nàng phải làm không phải là làm dáng bằng cách ăn mặc, mà là dùng hết sức lực cho dung nhan của mình, giống hệt Dư Tĩnh Dao trong trí nhớ của Hoàng thượng.

Có tình nghĩa năm đó, còn phải có khuôn mặt của năm đó nữa không phải sao?

''Ngày kia là Trung thu yến, hai ngày này ta không muốn gặp ai hết, đi lấy cổ cầm của ta tới đây''

Dư Tĩnh Dao phủi tay nhè nhẹ, phân phó Lan Nhược.

''Dạ''

Chỉnh trang xong xuôi, cổ cầm quen thuộc cũng được mang lên mặt bàn, nàng thân tình chậm rãi khẽ đàn lên từ khúc mà năm đó Hoàng thượng thích nhất.

''Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai*''

*Bốn câu trong bài thơ Trường Can hành kỳ 1 của nhà thơ Lý Bạch

Tạm dịch: ''Chàng cưỡi ngựa tre lại

Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh

Cùng sống ở làng Trường Can

Hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm.''

Hoàng thượng, Tĩnh Dao về rồi, người có vui không? Tĩnh Dao rốt cuộc cũng về rồi.

...

Cảnh Thuận năm thứ chín, cũng xem như một năm thuận lợi.

Mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, mặc dù có phản quân của Triệu Nguyên Tứ làm loạn, cũng đánh không lại Đế vương anh minh, ngựa giá thân chinh mang tới cảm giác an toàn.

Ngàn vạn dân chúng tin tưởng, Hoàng đế có thể mang tới hài hòa bình an phồn vinh hưng thịnh cho Đại Cảnh triều.

Trung thu yến trong cung tổ chức đặc biệt long trọng, vừa vặn nhân cơ hội này quân dân cùng vui, luận công hành thưởng.

An Khang điện được trang trí rộng lớn hoa lệ, hoa đăng tinh xảo treo thật cao, chiếu lên toàn bộ đại điện sáng như ban ngày.

Các cung nữ bưng chén trà và điểm tâm đẹp đẽ, xuyên thẳng qua từng chỗ ngồi.

Trên đại điện là chỗ ngồi của Đế Hậu, hai bên là thân thuộc bách quan và nữ quyến các phủ, tất cả có vị trí Cáo mệnh phu nhân trên người đều xuất hiện ở bữa tiệc.

Dư Tĩnh Dao đương nhiên cũng ở đây.

Nàng mặc một bộ cung trang bằng gấm màu ánh trăng, trên đầu là búi tóc tròn đơn giản, chỉ cài hai cây trâm bích ngọc Hải Đường, toàn thân nhìn vừa thanh nhã lại không kém phần xa hoa, bộc lộ ra hết sự khác biệt trong một đám oanh oanh yến yến cảnh xuân tươi đẹp.

Ánh mắt ấm áp của nàng nhàn nhạt đảo xuyên qua cung nữ, đảo qua đại điện tinh xảo hoa lệ, đảo qua các phu nhân các phủ vì sống an nhàn mà trở nên hai gò má tròn trịa, cuối cùng rơi vào chỗ ngồi của Đế Hậu vẫn còn đang trống không.

Vị trí kia vốn nên thuộc về mình.

Nhưng bây giờ nàng không thể không cung kính co lại vào một góc, chờ đến khi nhất quốc chi quân dẫn theo Hoàng hậu của hắn ngồi lên, còn mình chỉ có thể theo một đám thần phụ quỳ rạp dưới đất, ngay cả ngẩng đầu nhìn một chút cũng là đại nghịch bất đạo.

Dựa vào đâu chứ?

Rõ ràng người thanh mai trúc mã với Hoàng thượng là nàng, hai người hữu tình với Hoàng thượng là nàng, ước định chung thân cũng chính là nàng.

Kết quả là lại cho tiện nhân Trần thị kia được lợi.

Trần già là thư hương môn đệ, Dư gia cũng thế, Trần gia có thể làm được thì Dư gia cũng có thể làm được, dựa vào cái gì cuối cùng lại lợi cho Trần thị? Chỉ vì Thái hậu họ Trần sao?

Thế nhưng...

Bàn tay giấu trong tay áo của Dư Tĩnh Dao siết chặt, móng tay đâm vào thịt gần chảy máu, nơi đáy mắt nàng mơ hồ bốc lên hàn quang lạnh lẽo.

'Thế nhưng Thái hậu đã không còn dùng được nữa rồi không phải sao?'

Vậy Hoàng hậu này cũng nên chấm dứt, Hoàng thượng kính trọng nàng ta ba năm, năm năm, mười năm cũng đã đủ rồi, chẳng lẽ lại còn muốn bá chiếm Hoàng hậu chi vị cả đời?

Người trên đại điện càng ngày càng nhiều, các quan lại quyền quý chào hỏi nhau, trông thấy Dư tiểu thư lần nữa lại xuất hiện tại yến tiệc, ai cũng không kinh ngạc gì, lại không dám chế giễu nàng là mai nở hai lần.

Bọn họ chỉ có thể cung kính, khách khí vấn an.

Dư Tĩnh Dao cực kỳ thỏa mãn, nàng kiêu ngạo ngẩng đầu thật cao, dường như Hoàng thượng có thể lập tức giẫm lên Kim Long ủng, một thân long bào xuất hiện trước mặt nàng, khẽ mỉm cười vươn tay về phía nàng.

''Tĩnh Dao, cuối cùng nàng cũng về rồi'

Đang lúc tưởng tượng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thông báo.

''Hứa phi nương nương đến, Tố phi nương nương đến, Diệp phi nương nương đến!''

...

Diệp Tư Nhàn là người được phong phi cuối cùng, cũng là người nhỏ tuổi nhất, nàng đi theo phía sau Hứa phi và Tố phi tiến vào An Khang điện, ai cũng không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy một luồng hương khí của phấn son phả vào mặt.

Chờ nhận xong lễ của mọi người mới ngồi vào vị trí, lơ đãng vừa nhấc mắt, vừa vặn đối diện ánh mắt của Dư Tĩnh Dao.

Trong ánh mắt đó nàng ngây ngẩn cả người, kinh hoảng gần như hồn cũng bay đi, cặp mắt kia thế mà giống mình như đúc, đôi mắt quả hạnh nhân thanh tịnh vô cùng, lộ ra ba phần hoạt bát, ba phần hóm hỉnh, cộng thêm bốn phần ôn nhu tao nhã, giống dòng suối nhỏ từ khe núi vào mùa hè, khiến người ta nhìn một chút là rơi vào đó không thể tự thoát ra được.

Bộ y phục gấm màu ánh trăng của nàng ta xuất trần thoát tục, động tác ưu nhã rót trà uống nước, giống tiên tử lạc trong phố xá sầm uất, lúc mỉm cười với cung nữ khóe môi cong vừa phải.

Trên đời này, thế mà còn có người có đôi mắt giống với mình như vậy, nàng ta là ai?

Dư Tĩnh Dạo dường như cũng phát hiện Diệp Tư Nhàn đang nhìn nàng.

Nghe nói hậu cung của Hoàng thượng có một vị Diệp phi nương nương rất được sủng ái, dưới gối còn có một nữ nhi.

Bây giờ xem ra chính là vị này.

Tỉ mỉ quan sát ngũ quan của vị Diệp phi này, nhất là con mắt, sau đó Dư Tĩnh Dao gần như muốn bật cười.

Hoàng thượng đây là không chiếm được nàng, nên tìm một vật thế thân sao?

Tiếc là Dư Tĩnh Dao chính là Dư Tĩnh Dao, họa hổ họa bì nan họa cốt, vị Diệp phi này không có chút phong thái nào, cũng chưa nói tới ưu nhã, nếu không phải mọc môi đôi mắt giống với mình, chỉ sợ Hoàng thượng đến nhìn cũng sẽ không thèm nhìn tới nàng ta.

Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, chàng quả nhiên không quên được ta.

Dư tĩnh Dao cầm chén trà lên chậm rãi ung dung uống hai ngụm, trong miệng bất giác đọc bài thơ kia.

''Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai...''

Hoàng Thượng, hai đứa nhỏ vô tư của người, Dư Tĩnh Dao về rồi.

''Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm!''

Thanh âm đặc hữu của Phùng An Hoài vang lên trên đại điện, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, quỳ xuống hành lễ với Đế vương cửu ngũ chí tôn. 

Bình luận

Truyện đang đọc