CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Đến chiều, Bạch Nhã Băng tranh thủ xử lý công việc của Bạch gia rồi về sớm, thay một bộ đồ màu đen, áo khoác da, tóc buộc cao, chân mang giày boot đế bằng rời khỏi Lục gia, lái xe đi thẳng đến sở cảnh sát.

Sở cảnh sát

Lưu Nghiêm cùng Lưu Phàn Tâm và những người khác đứng đợi Bạch Nhã Băng, thấy cô đến Trần Tử Vân vẫy vẫy tay tươi cười chào cô, Bạch Nhã Băng cười nhẹ chào lại, cất giọng nói:"Chúng ta đi thôi, đừng để mất dấu bọn họ."

Tất cả mọi người lên xe rời khỏi sở cảnh sát, ai nấy đều quay lại trạng thái nghiêm túc, tập trung cao độ, không còn dáng vẻ thân thiện, luôn tươi cười nữa.

Buổi tiệc sinh nhật của Hứa Tiểu Niệm bắt đầu diễn ra, Hứa Tiểu Niệm nhìn thấy Lục Dĩ Tường đến liền tiến đến, tươi cười chào anh:

"Tiểu Băng đâu rồi? Sao cô ấy lại không đến cùng với anh vậy?"

Lục Dĩ Tường nở một nụ cười giả tạo, ngữ điệu điểm lạnh trả lời với Hứa Tiểu Niệm:"Hôm nay cô ấy có việc nên không thể đến được nhưng cô ấy có gửi quà đến cho cô."

Dụ Bối từ phía sau đi đến chỗ của Lục Dĩ Tường, gần đến anh Dụ Bối giả vờ vấp té, cái tay của cô ta hất văng ly rượu mà anh đang cầm trên tay, "xoảng" ly rượu rơi xuống đất, tiếng vỡ ấy khiến cho tất cả mọi người trong buổi tiệc dồn ánh mắt về phía của Lục Dĩ Tường.

Bọn người Dạ Thành Đông ngay lập tức đi về phía của Lục Dĩ Tường, Dụ Bối vội vàng đứng thẳng người lại, cúi đầu xin lỗi anh:"Anh Dĩ Tường! Em xin lỗi, em không có cố ý ngã vào anh đâu, để em đi lấy ly rượu khác cho anh."

Lục Dĩ Tường dùng tay phủi phủi áo nhìn Dụ Bối bằng ánh mắt chán ghét, nhân viên ở đấy nhanh chóng có mặt thu dọn những mảnh vỡ và lau sạch chỗ đấy. Dụ Bối nhếch môi nhanh tay bỏ thuốc vào trong ly rượu rồi đưa cho anh:

"Anh Dĩ Tường! Em thật sự xin lỗi."

Để tránh nghi ngờ, Dụ Bối cầm hai ly rượu giơ lên muốn anh chọn một trong hai, anh lạnh nhạt chọn ly bên trái, đúng như những gì mà Dụ Bối đã tính toán, cô thừa biết theo thói quen của Lục Dĩ Tường anh nhất định sẽ chọn bên trái nên ly anh vừa mới chọn chính là ly mà cô đã bỏ thuốc vào.

Tại một nơi khác, Bạch Nhã Băng cùng cảnh sát đi theo dõi ba người vừa mới ra tù đã được một lúc lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, theo ba người họ đến một nơi khá hoang vu, vắng vẻ, lúc này cô cùng mọi người mới thấy ba người đàn ông ấy tụ họp lại với bọn bắt cóc đã trốn thoát năm đó.

Bạch Nhã Băng cùng cảnh sát nhanh chóng chạy đến muốn tóm gọn những người đã trốn thoát năm đó, bọn bắt cóc hoảng hốt, giật mình, vội vàng rút súng và dao trong người ra.

Đột nhiên, từ đâu xuất hiện rất nhiều người đội mũ, đeo khẩu trang, tay đeo găng tay, trên tay ai nấy đều có súng, bọn bắt cóc liều mạng xông đến tấn công, chỉ trong chớp mắt ở đấy trở nên hỗn loạn, có tiếng súng, tiếng đánh nhau.

Ở đấy, bọn bắt cóc có tổng cộng năm người nhưng đã có ba người đã nhanh chân trốn thoát, Trần Tử Vân cùng Lưu Phàn Tâm và một số cảnh sát khác vội đuổi theo, một trong những người đội mũ, đeo khẩu trang đánh nhau với Bạch Nhã Băng, tuy nói rằng đánh nhau nhưng hắn ta không hề đánh trả chỉ có né tránh cô mà thôi, không hề có ý làm cô bị thương.

Lưu Nghiêm bắt được một tên bắt cóc, chỉ còn lại một tên phía bên những người kia đã tóm được, Bạch Nhã Băng vừa định chạy đến tóm tên bắt cóc lại thì bọn người đội mũ kia đã quăng bột khiến cho cô cùng những người khác phải nhắm mắt, quay người sang chỗ khác.

Đến khi mở mắt ra thì bọn họ đã biến mất, Trần Tử Vân, Lưu Phàn Tâm cùng những người khác nhanh chóng quay trở lại, sắc mặt Trần Tử Vân vô cùng khó coi cất tiếng nói với mọi người:"Ba người họ đã trốn thoát rồi."

Bạch Nhã Băng tức tối, không cam tâm, cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi nhưng lại bị thất bại, cô kìm nén cơn tức giận của mình, không nhanh không chậm lên tiếng nói với Lưu Nghiêm:

"Chú và mọi người hãy đưa hắn về sở cảnh sát nếu như hắn không thành thật trả lời thì chú cứ gọi điện cho cháu, cháu có cách khiến hắn phải trả lời một cách thành thật nhất."

Dứt tiếng, Bạch Nhã Băng lái xe rời khỏi đấy. Trên một chiếc xe khác, những người đội mũ lúc nãy đồng loạt tháo mũ và khẩu trang ra, bọn họ không ai khác chính là Bạch Huyền Nghị, Alex và những người bạn của mình, gương mặt Alex vặn vẹo một cách khó coi nói với Bạch Huyền Nghị:

"A Nghị! Chị Tiểu Băng đúng là ác thật, tớ đã cố gắng không đánh trả, không muốn chị ấy bị thương vậy mà chị ấy nỡ lòng nào đánh tớ còn đánh vào những chỗ hiểm chết người không đấy."

"May cho cậu đấy, nếu như chị ấy biết chúng ta đến cướp người như thế không đánh chết chúng ta mới là lạ, chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật không được cho người khác biết." Bạch Huyền Nghị vừa nói vừa nhìn tên bắt cóc bằng ánh mắt căm phẫn, trong mắt chỉ có lửa của sự hận thù.

Ở buổi tiệc, Lục Dĩ Tường cảm thấy cơ thể của mình dường như có chút không ổn liền nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc, Dụ Bối nhanh chóng đi theo anh, do buổi tiệc được tổ chức ở khách sạn nên kế hoạch của Dụ Bối vô cùng thuận lợi.

Lục Dĩ Tường đứng tựa người vào tường, anh đã không còn tỉnh táo được nữa, đứng không vững, Dụ Bối lợi dụng tình trạng đấy của anh nhanh chóng dìu anh vào phòng mà cô đã chuẩn bị sẵn, gần đấy có hai người đứng ở hai nơi khác nhau quan sát, một cô gái mặc váy dạ hội nở nụ cười đắc ý từ từ bước đi khỏi đấy, người còn lại luôn dõi theo nhất cử nhất động của Dụ Bối.

Bước vào phòng, Lục Dĩ Tường cố gắng mở to mắt, tỉnh táo nhìn thấy Dụ Bối anh ngay lập tức đẩy ra, Dụ Bối nhếch môi cười đầy gian xảo, quỷ quyệt, nói với anh:"Dĩ Tường! Anh cảm thấy trong người như thế nào rồi? Rất khó chịu đúng không?"

Tay Lục Dĩ Tường vịnh vào vách tường, cố gắng khống chế bản thân, nhíu chặt đôi mày, nghiến răng nói:"Dụ Bối! Có phải cô đã bỏ thuốc vào trong ly rượu?"

"Đúng vậy, em đã bỏ thuốc vào trong ly rượu, chỉ có như thế anh mới là của em mà thôi, chẳng phải trong người anh có một ngọn lửa đang hừng hực cháy sao? Để em dập tắt giúp anh."

Lục Dĩ Tường đẩy Dụ Bối ra xa:"Tránh ra, đừng đụng vào người tôi, cô đúng là con người ghê tởm, cô có biết thủ đoạn của cô thật sự rất kinh tởm không?"

Dụ Bối vừa tiến đến thì bỗng nghe tiếng gõ cửa, cô tức tối đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người vô cùng đẹp trai người đó không ai khác chính là Black, anh lạnh lùng, ánh mắt lạnh tựa như băng ngàn năm, từ từ lên tiếng nói:

"Dụ tiểu thư! Mặt của cô được làm bằng gì thế? Sao nó dày quá vậy?"

"Anh là ai? Liên quan gì đến anh?" Dụ Bối khoanh tay, trừng mắt lớn tiếng quát thẳng vào mặt của Black.

"Tôi là bạn của Dĩ Tường, Dụ tiểu thư, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn một là tự động rời khỏi đây ngay lập tức, hai là tôi sẽ gọi cho vợ của cậu ấy đến, cô cũng thừa biết vợ của cậu ấy đáng sợ như thế nào mà. À tôi quên mất, từ trước đến giờ cô chỉ nghe nói thôi chứ không biết vợ cậu ấy xử lý người khác như thế nào đúng không? y da ~ tôi lại nhầm rồi cô đã thấy rồi mới đúng, người đàn ông bị thối rữa cả hai tay ấy đó chính là hình phạt vì đã dám đắc tội với cô ấy đấy, chẳng lẽ cô quên rồi sao?"

Dụ Bối đã bắt đầu run sợ, nhớ lại người đàn ông lúc trước, gương mặt đã tái xanh vội vàng rời khỏi đó, cô vẫn chưa muốn bị hành hạ đến chết như thế. Black hừ lạnh một tiếng, bước vào trong thấy Lục Dĩ Tường đang ở trong phòng tắm mở vòi sen, anh muốn dập tắt ngọn lửa dục vọng trong người của mình.

Black khẽ nhếch môi nói:"Thuốc mà cô ta bỏ vào mạnh thật, nếu như cậu không thể tự mình dập tắt được thì để tôi gọi người đến dập tắt cho cậu."

Black bước ra ngoài gọi điện cho Bạch Nhã Băng, đang trên đường quay về Lục gia, Bạch Nhã Băng thấy có người gọi đến liền nghe máy:"Alo!"

"Xin chào! Tôi là Black, chắc hẳn cô đã nghe Dĩ Tường nhắc đến tôi rồi đúng không?" Black ngay lập tức lên tiếng nói.

"Đúng thế, tôi và anh chưa hề quen biết anh lại đột nhiên gọi điện cho tôi như thế là có chuyện gì thế?" Bạch Nhã Băng cau mày, nghi hoặc đáp lại.

Quả nhiên là người đứng đầu Bạch gia, rất nhanh nhạy, Black thầm tán thưởng cô, cất giọng đáp lại:"Bạch tiểu thư! Tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ và số phòng của khách sạn, cô hãy mau chóng đến bởi vì Dĩ Tường đã có chuyện nếu như cô không đến ngay lập tức thì cậu ấy sẽ chết chắc đó, bây giờ tôi còn có việc cần phải xử lý, tôi cúp máy đây."

Vừa cúp máy, Bạch Nhã Băng đã nhận được tin nhắn của Black, khách sạn mà anh gửi cho cô cũng gần đấy cô quay xe lái nhanh đến đấy. Đến nơi, tìm đến số phòng mà Black đã gửi cô đề phòng, cảnh giác cao độ, mở cửa từ từ tiến vào bên trong.

Đi vào, Bạch Nhã Băng nghe tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, cô khẽ bước vào nhìn thấy anh đang ngâm mình trong nước lạnh, cô vội chạy vào kéo anh ra:

"Dĩ Tường! Anh bị làm sao vậy? Tại sao lại ngâm mình trong nước lạnh như vậy chứ?"

Vốn dĩ, ngọn lửa trong người của Lục Dĩ Tường đã sắp dập tắt nhưng Bạch Nhã Băng kéo anh ra khiến cho ngọn lửa ấy hừng hực trở lại, cơ thể của anh bắt đầu nóng lên, anh dồn cô sát vào tường, khẽ nói vào tai của cô:

"Anh chịu hết nổi rồi, em là người khiến cho ngọn lửa dục vọng của anh hừng hực trở lại vì vậy em phải giúp anh dập tắt nó."

Bình luận

Truyện đang đọc