CƯA NHẦM TỔNG TÀI ĐƯỢC CHỒNG NHƯ Ý


Rõ rành rành, mẹ Trịnh Thư Ý hoàn toàn không hề tin lời giải thích này của cô, mà cô lại không lấy ra được bằng chứng chắc chắn nào.
Thật ra, nếu muốn tìm đại một người bạn khác phái nào đó để lừa mẹ cô cũng không phải khó, nhưng với sự hiểu biết của cô về ba mẹ mình, vở kịch này một khi đã mở màn thì phải tiếp tục diễn đến cùng.
Dùng vô số lời nói dối chỉ để che lấp một lời nói dối, nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy phiền phức, đành thôi vậy.
Mà mẹ của Trịnh Thư Ý chính là kiểu người nói là làm, chưa đầy hai ngày, bà đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Chiều thứ tư, Trịnh Thư Ý nhận được một loạt tin nhắn từ mẹ mình.
Sugar mommy: Sắp xếp cho con xong rồi đấy, sáu giờ chiều thứ bảy tuần này, đi gặp người ta đi.
Sugar mommy: Mẹ đã chọn một chỗ nằm ở giữa chỗ làm việc của mấy đứa, nhà hàng Lang Kiều ở bên khu CBD Giang Thành.
Sugar mommy: Nhà hàng này đắt tiền lắm, con nhớ phải mời lại người ta cho được được một xíu, nếu không đủ tiền thì nói mẹ.
Sugar mommy: Mẹ gửi Wechat trai đẹp sang cho con.
Trịnh Thư Ý:…
Trịnh Thư Ý: Con không add đâu!
Sugar mommy: Mày không add rồi đến lúc đó sao biết người ta?
Trịnh Thư Ý: Add thế ngại lắm, con không add!
Sugar mommy: Được rồi, mày cứ tới đó tìm người đẹp trai nhất là được.
Trịnh Thư Ý: Squirtle cười lạnh lùng.jpg
Sugar mommy: Mày cũng biết mấy người bình thường đâu thể lọt vào mắt mẹ, nhưng thằng nhóc này rất được, hơn mày mấy tuổi, hồi còn học ở trường mẹ là một nhân vật lẫy lừng đấy.
Sugar mommy: Từ nhỏ người ta đã được mấy đứa con gái yêu thích, hết cách rồi, mấy đứa đẹp trai toàn thế.
Sugar mommy: Học cũng giỏi lắm, người ta học thẳng lên tiến sĩ, đã thế còn đi du học, là một người rất có lý tưởng.
Sugar mommy: Hơn nữa người ta còn lễ phép, hiếu thuận, còn tự lập nữa.
Sugar mommy: Đừng thấy thằng nhỏ là con nhà giàu, nhưng từ khi lên đại học đã tự nuôi sống bản thân, thằng nhóc này rất tự lập.
Trịnh Thư Ý nhìn màn hình không ngừng hiện lên dòng chữ “đối phương đang soạn tin nhắn”, cô vội vàng xen ngang.
Trịnh Thư Ý: Con biết rồi mẹ! Con sắp vào họp rồi!
Sugar mommy: Được, con gái ngoan tin mẹ đi, không sai đâu, con sẽ thích thằng nhóc này thôi.
Sugar mommy: [hoa hồng] [hoa hồng] [hoa hồng].
Sugar mommy: Gửi mọi lời chúc tốt đẹp đến cho con.GIF
Họp đúng là có một cuộc họp, Trịnh Thư Ý giận đùng đùng xách laptop đứng dậy, đưa tay lật úp điện thoại xuống mặt bàn.
Khổng Nam thấy cô phát cáu thì giật mình, vừa đi vừa hỏi, “Sao thế?”
“Đã là họa thì tránh không khỏi mà.” Trịnh Thư Ý mím môi, lắc đầu nói, “Mẹ tôi cũng nhanh tay thật, mới đó mà đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt vào thứ bảy tuần này rồi.”
“Nhanh thế?!” Khổng Nam nghe thấy thế thì bật cười, “Giục cưới thì tôi còn hiểu, nhưng tôi không hiểu là người như cô mà cũng cần đi xem mắt à?”
– – “Cái gì?”
Tần Thời Nguyệt vừa đi vừa chơi điện thoại ở bên cạnh, nghe thế liền hỏi ngay, “Chị Thư Ý sắp đi xem mắt hả?”
Trịnh Thư Ý không nói gì, ngấm ngầm thừa nhận.
Tần Thời Nguyệt, “Nhưng mà không phải chị định…”
“Mẹ chị ép.” Trịnh Thư Ý cau mày, “Em tưởng chị muốn đi à?”
Tần Thời Nguyệt luống cuống, “Thế thì chị đừng đi! Tụi mình đã chốt thứ bảy này em dẫn chị đi spa rồi mà?”
Trịnh Thư Ý muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu, “Nỗi phiền bị giục cưới này, em không hiểu đâu.”
Người giống như mẹ của Trịnh Thư Ý, trông thì dịu dàng hiền hậu, nhưng thật ra bà ấy rất bướng bỉnh, thậm chí còn có hơi bảo thủ.
Đối đầu với bà chẳng khác nào lấy đá chọi đá, còn không bằng cứ làm theo ý bà rồi theo đó làm cho có lệ thôi.

Nhưng họp xong rồi, Trịnh Thư Ý vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Sau khi tan tầm về nhà, cô còn nhận được mấy tin nhắn liên tiếp từ mẹ, bà gửi ảnh của người đàn ông kia sang.
Thật ra, ngoại hình người này cũng rất khá, khí chất sạch sẽ, anh mang mắt kính, trông rất có tri thức.
Nhưng thần thái của anh ta lại hoàn toàn khác hẳn so với người cũng đeo mắt kính đầy “tri thức” là Thời Yến.
Trêи người anh ta toát lên vẻ dịu dàng và khiêm tốn.
Trịnh Thư Ý tiện tay lướt lướt, màn hình tự động hiện ra ảnh chụp của Thời Yến.
Mà nhắc tới thì, phía bên Thời Yến vẫn chưa giải quyết xong kìa…
Nhưng vừa nhớ đến Thời Yến, rồi lại nghĩ đến chuyện xem mắt, trong đầu Trịnh Thư Ý chợt lóe lên một cảnh trong phim Hàn, dần dần hình thành một suy nghĩ.
Nếu cô báo cho Thời Yến biết rằng cô bị ép đi xem mắt, không biết anh sẽ trả lời thế nào?
Liệu anh có giữ cô lại, không cho cô đi giống như trong mấy bộ phim Hàn hay không.
Hoặc là, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu?
Bất luận là kiểu nào, đó đều là chứng cứ anh có “để ý”.
Nhưng đến khi Trịnh Thư Ý mở điện thoại lên, chuẩn bị tìm tên Thời Yến thì lý trí đã thuyết phục bản thân.
Với tính tình của Thời Yến, có lẽ anh sẽ gửi cho cô một tin nhắn “Cố lên” ấy chứ.

Chẳng mấy chốc đã đến năm giờ chiều ngày thứ bảy.
Trịnh Thư Ý ngồi trước bàn trang điểm một hồi lâu, bông phấn cầm trong tay cả buổi trời mà vẫn không nhúc nhích.
Một mặt thì cô muốn giữ hình tượng, nghĩ rằng dù có bị ép đi xem mặt thì cũng không thể để mình lôi thôi lếch thếch đi gặp người ta được.
Mặt khác cô lại nghĩ, chẳng may cô trang điểm xinh đẹp, đối phương vừa gặp đã yêu cô thì cô phải làm sao.
Rầu quá đi.
Trịnh Thư Ý bối rối một lúc lâu, cuối cùng cô quyết định trang điểm thật nhẹ nhàng, mặc một bộ đồ hơi cũ đi ra ngoài.
Vì điểm hẹn nằm ở khu CBD nên bị kẹt xe là chuyện bình thường.

Hơn nữa Trịnh Thư Ý cũng không có ý muốn đi, cho nên cô không tranh thủ đi sớm, không ngờ lại đến trễ vài phút.
Cô đi vào nhà hàng, dựa theo ấn tượng trêи tấm ảnh liền nhìn thấy có một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ.
Không khác mấy với người trong ảnh, anh ăn mặc đơn giản, yên lặng ngồi một chỗ, không hề nghịch điện thoại mà cầm cuốn sách ở bên bàn lật xem.
Trịnh Thư Ý vội vàng bước đến.
“Xin hỏi, anh có phải là Dụ Du không ạ? Thật ngại quá, vì kẹt xe nên tôi đến muộn, xin lỗi anh nhiều.”
Dụ Dụ ngẩng đầu lên, bình thản nhìn Trịnh Thư Ý.
“Không sao đâu, tôi cũng vừa mới đến.”
Thấy anh hờ hững như thế, Trịnh Thư Ý lại cảm thấy ngại.
Dụ Du nói, “Cô ngồi đi.”
Sau khi ngồi xuống, bầu không khí trêи bàn ăn trở nên trầm lắng.
Chẳng hiểu sao Dụ Du lại thở dài một hơi, đưa tay gọi nhân viên phục vụ đến.
“Gọi món trước đi.”
Trịnh Thư Ý đồng ý.

Tuy Dụ Du học vấn uyên bác, nhưng anh ta không phải là mọt sách, lại rất giỏi ăn nói.

Nhưng trong suốt hai mươi phút đồng hồ của buổi xem mắt này, chỉ có một mình Dụ Du nói chuyện, Trịnh Thư Ý chỉ lên tiếng trả lời, cô chưa từng chủ động gợi chuyện với anh ta.
Đến khi đồ ăn được mang lên đầy đủ, Dụ Du đưa ly nước chanh sang cho cô, nhìn cô vài lần, rồi hỏi thẳng, “Có phải cô bị người nhà ép đến đây không?”
Cô đã quyết tâm, nên thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy, mẹ tôi ép tôi đến.”
Không ngờ Dụ Du lại cười thoải mái, “Thú thật thì tôi cũng thế.”
Nghe thấy thế, Trịnh Thư Ý cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi chỉ mới hai lăm tuổi thôi, thật ra vẫn chưa đến lúc.”
“Ừm, cô vẫn còn trẻ.” Dụ Du đáp, “Tôi sắp ba mươi rồi, trong nhà đang rất sốt ruột.

Nhưng trước mắt tôi vẫn chưa có ý định lập gia đình, không có sức cũng không có ý nghĩ bắt đầu một đoạn tình cảm, thậm chí là hôn nhân.”
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, đều lộ ra vẻ thấu suốt đối phương.

Cùng lúc đó, ngoài phòng khách nhà họ Thời, không biết ai đặt quyển tạp chí Kinh tế và Tài chính số cũ cách đây hai kì ở trêи sofa.
Thời Yến tiện tay cầm lên, tít bìa chính chính là Quan Hướng Thành.
Anh lật thẳng đến bài báo ấy, phía sau lời tựa có viết ba chữ “Trịnh Thư Ý”.
Bài phỏng vấn này đã được xuất bản khá lâu, nhưng Thời Yến vẫn không có thời gian để xem.

Bây giờ nhìn thấy, anh tiện tay mở ra, nhưng lại vô thức đắm chìm vào, ngay cả Thời Văn Quang nói chuyện với anh, anh cũng không nghe thấy.
“Thời Yến?”
Thời Văn Quang gõ gõ lên cuốn tạp chí trêи tay anh, “Con có nghe ba nói không?”
Thời Yến khép cuốn tạp chí lại, “Con đang đọc bài phỏng vấn của chú Quan, sao thế ạ?”
Thời Văn Quang hỏi thẳng, “Nghe nói dạo này con đang quen với cô diễn viên nào đó à?”
Thời Văn Quang là ba của Thời Yến, nhưng ông rất ít khi hỏi đến cuộc sống riêng tư của anh.
Nhưng dạo gần đây ông thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tin đồn kiểu này, đã thế tin đồn còn truyền đi rất chân thật.

Bản thân ông lại thấy chuyện này không giống với tác phong thường ngày của Thời Yến, thế nên bèn thuận miệng hỏi thăm anh.
Thời Yến cũng đã nghe qua, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện truy hỏi làm thế nào mà mấy tin đồn vớ vẩn này lại được truyền đi như thế, mà anh cũng không muốn phí hơi sức quan tâm ba cái tin đồn thất thiệt thế này.
Nhưng vào lúc này, chẳng hiểu sao anh lại để ý.
“Ai nói vậy ba?”
“Người ta nói sao hay vậy, không biết nguồn tin từ đâu.” Thời Văn Quang nói, “Con chỉ cần trả lời là có hay không thôi.”
“Không phải.” Thời Yến thuận miệng đáp.
Nhưng khi nói xong, anh nghĩ đến chuyện gì đó thì lại nói, “Chẳng qua năng lực diễn xuất có hơi mạnh, bảo là diễn viên lại sỉ nhục cái nghề này.”
Chủ đề đến đây thì dừng, Thời Văn Quang cũng không hỏi sâu hơn.
Đúng lúc này thì Tần Thời Nguyệt đến, lực chú ý của ông bị dời đi, Thời Yến lại lật tạp chí ra xem tiếp.
Không chờ Tần Thời Nguyệt vào cửa, Thời Văn Quang đã hỏi ngay, “Sao hôm nay con lại đến đây thế?”
Người ta thường nói cưng cháu hơn cưng con, hiện tượng này hầu như đều áp dụng cho tất cả người già.
Ngay cả người nghiêm túc như Thời Văn Quang thì khi gặp cháu ngoại mình cũng dịu dàng hơn đôi phần.
Vì thế, trước mặt ông ngoại mình, Tần Thời Nguyệt ỷ có người làm chỗ dựa, cậy được cưng mà kiêu ngạo, cho nên cô nhóc cũng không thèm sợ Thời Yến.

Cô nhóc ném túi xuống, đạp rớt giày, sọt đôi dép vào rồi bước đến.
Thời Văn Quang bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nghiêng đầu hỏi cô, “Không phải con bảo con đi thư viện với sếp à?”
“Con bị cho leo cây rồi.” Tần Thời Nguyệt xoay người xoa xoa chân, “Chị ấy đi xem mắt rồi.”
Nói xong, Tần Thời Nguyệt bắt đầu líu ra líu rít nói sang chuyện khác, dì giúp việc đi ra hỏi bọn họ muốn ăn gì, khiến phòng khách trở nên ồn ào.
Không ai chú ý đến Thời Yến đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Tần Thời Nguyệt một lát rồi khép cuốn tạp chí lại.
“Ừ, người ta chỉ lớn hơn con có hai, ba tuổi thôi mà đã bắt đầu đi xem mắt rồi, còn con thì sao?”
Thời Văn Quang cười nói, “Ngay cả chuyện tốt nghiệp cũng trắc trở.”
Nhắc đến chuyện này, Tần Thời Nguyệt chột dạ nhìn sang Thời Yến.

Nhưng cô thấy cậu ấy cúi đầu nhìn điện thoại, không có phản ứng gì hết, lúc này cô mới thấy yên lòng.
“Bây giờ con mà bảo con lấy chồng thì ông ngoại cũng đâu có đồng ý đâu.”
Tần Thời Nguyệt thầm nói, “Hơn nữa người như chúng ta thì khi kết hôn càng phải thận trọng, không phải xem mắt là xong.”
Cô nhóc nghĩ đến điều gì đó, bỗng hỏi, “Ông ngoại, ông còn nhớ chị Đào Ninh không?”
Thời Văn Quang gật đầu, “Nghe nói gần đây con bé đang làm thủ tục ly hôn.”
“Đúng vậy!” Tần Thời Nguyệt kϊƈɦ động vỗ đùi đen đét, “Năm kia không phải chị ấy cưới chui sao? Một hai nói phải kết hôn với anh chàng vệ sĩ kia, giống như bị ai bỏ bùa bỏ ngải vậy, ai khuyên cũng không nghe, đến cả thỏa thuận trước khi kết hôn cũng không thèm ký.”
“Giờ thì hay rồi.” Tần Thời Nguyệt uống một hớp nước, tiếp tục mắng người, “Ly hôn rồi còn phải chia một mớ tài sản.

Con nghe đâu thằng cha kia còn chê ít, đang thưa kiện gì đó.

Mấy bữa trước con còn gặp chị Đào Ninh, chị ấy bây giờ tiều tụy dữ lắm, mới ba mươi mà nhìn cứ như bốn mươi vậy.”
Thời Văn Quang không hứng thú với đề tài này, tâm tư ông đã không còn ở đây, Tần Thời Nguyệt lại không hề phát hiện ra, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, “Đây chính là một bài học đấy, lúc trước mọi người đều nói tên vệ sĩ kia có động cơ không đơn thuần, chị ấy còn không tin, còn nói người ta nghĩ nhiều.

Giờ thì xem đi, không những bị lừa tiền mà còn bị lừa sắc nữa, ông thấy có đúng không?!”
Vừa nói xong, Tần Thời Nguyệt bị một quyển tạp chí gõ lên đầu một cái.
“Gì thế cậu?”
Thời Yến lạnh lùng nhìn cô, “Ít tám chuyện nhà người ta đi.”

Sau khi hai bên thẳng thắn với nhau, bữa cơm trở nên thoải mái hẳn.
Dụ Du không đề cập tới chuyện tình cảm nữa, anh ta chỉ trò chuyện với Trịnh Thư Ý về những năm tháng mình đi du học.
Vì thói quen nghề nghiệp, Trịnh Thư Ý là một người rất biết lắng nghe, cô sẽ tiếp lời vào những lúc thích hợp, chớp mắt một cái, hai tiếng đã trôi qua.
Sau bữa cơm, Dụ Du đưa Trịnh Thư Ý về nhà là chuyện hiển nhiên.
Trên đường về, Dụ Du vừa lái xe vừa hỏi, “Cô cô đơn lẻ bóng đã lâu rồi đúng không?”
Trịnh Thư Ý khẽ đáp, “Ừ, có thể xem như là thế.”
Trong lòng cô đã vứt cái tên Nhạc Tinh Châu ra bên ngoài.
Dụ Du cười cười, quay sang nhìn cô, “Nhưng cô cũng không thiếu người theo đuổi, có phải trong lòng cô đã có người rồi có đúng không?”
Trịnh Thư Ý cảm thấy anh nói cũng có lý, “Xem như là thế.”
Trên đường đi, hai người lại đạt được một nhận thức chung.
Dù sao gia đình đều đang thúc giục, chi bằng hai người tạm thời ứng phó với gia đình hai bên, nói rằng cả hai đang qua lại, cần tìm hiểu nhau hơn, thế thì có thể thoát khỏi việc gia đình tìm đối tượng xem mắt mới cho mình.
Sau khi xe dừng trước cổng khu chung cư, Dụ Du bảo cô thêm Wechat mình vào.
“Thật ra năm sau tôi sẽ đi Mỹ du học, đến lúc đó chúng ta bảo rằng đôi mình thích hợp làm bạn hơn, được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Add Wechat nhau xong, Trịnh Thư Ý cởi dây an toàn xuống xe, cười vẫy tay chào anh ta, “Anh về nhà cẩn thận nhé.”
Dụ Du ra dấu OK với cô, vừa chạy được vài mét thì dừng lại, ló đầu ra khỏi xe rồi nói, “Tôi đoán có lẽ cuối tuần này chúng ta còn phải gặp nhau lần nữa.”
Trịnh Thư Ý trả lời anh bằng một ánh mắt “đã hiểu”, “Không thành vấn đề”.

Sau khi nhìn Dụ Du rời đi, Trịnh Thư Ý xoay người đi vào trong khu nhà.
Mưa bắt đầu rơi lắc rắc, Trịnh Thư Ý sợ mưa càng lúc càng lớn nên vội vàng bước nhanh hơn.
Tuy nhiên, vừa đi được vài bước, cô thính tai nghe thấy cái tên “Trịnh Thư Ý”, thế là dừng bước.
Nhưng cô cũng không dám chắc chắn lắm.

Vì giọng nói này hình như là của Thời Yến.
Trịnh Thư Ý chậm rãi xoay người lại.
Mấy quán hàng rong bên ngoài khu nhà vẫn hoạt động sôi nổi như ngày thường, vài ngọn đèn nho nhỏ không theo trật tự, tỏa ra ánh sáng lập lòe.

Những người đang trêи đường về nhà tấp vào quán mua đồ ăn, đám trẻ con mặc áo lông dày cộm chạy lung tung khắp nơi.
Thời Yến đứng ở ven đường, ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh, lúc sáng lúc tối.
Sự xuất hiện của anh hoàn toàn không phù hợp với phong cảnh đường phố thế này, khiến cho Trịnh Thư Ý cứ nghĩ rằng mình đã nhìn lầm.
Nhưng quả thật anh đang đứng đấy.
Chiếc xe của anh đỗ dưới tán cây rậm rạp ở phía sau, không biết xe đã dừng bao lâu mà trêи mui xe không hề dính lấy một giọt mưa.
Dưới bóng đêm, Trịnh Thư Ý cứ đứng nhìn anh, và cảm giác đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là chột dạ.
Không lẽ cô đi xem mắt bị anh bắt gặp ư?
Cô trơ mắt nhìn Thời Yến đi về phía mình, trong phút chốc, cô lui về sau một bước.
Vì chờ anh đến gần, Trịnh Thư Ý mới phát hiện ra sắc mặt của anh không tốt mấy, thậm chí ánh mắt anh còn hiện lên vẻ tức giận.
Ngay lúc Thời Yến đến gần, một đứa bé bỗng nhảy ra, va phải Thời Yến.
“Á! Con xin lỗi chú!”
Thời Yến vô thức cúi đầu nhìn thằng nhóc, lúc ngước mắt lên nhìn, anh bắt gặp Trịnh Thư Ý lùi bước, bước chân anh khựng lại.
Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn Trịnh Thư Ý đăm đăm.
“Anh, anh…” Trịnh Thư Ý căng thẳng đến nỗi nói không thành câu, không kịp xuất chiêu diễn xuất, “Sao anh lại đến đây?”
Tại sao anh đến đây à?
Thời Yến cũng muốn hỏi bản thân như thế.
Rõ ràng biết cô có mục đích riêng, mọi thứ cô làm đều là diễn cả.
Nhưng anh vẫn đến đây.
Anh nhìn thẳng vào Trịnh Thư Ý, tiếng ồn ào bên tai bỗng nhiên trở nên xa xăm.
Trịnh Thư Ý bị anh nhìn mà trở nên rụt rè, không đánh đã khai, “Người vừa nãy là con trai của sếp mẹ em, bọn em biết nhau từ bé.”
Thời Yến không nói gì, bởi vì anh vốn không nghe Trịnh Thư Ý đang giải thích cái gì.

Anh chỉ nhìn đôi mắt của cô, con ngươi sáng lấp lánh nhưng thường xuyên chất chứa mấy kế vặt đang không ngừng chuyển động, thậm chí cô còn không dám đối mặt với anh.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy, dường như anh đã buông xuống hết mọi thứ.
Ôm mục đích khác thì sao?
Cũng chỉ là lừa tiền lừa sắc mà thôi.
Nếu lừa tiền, cô có đấu nổi với anh không?
Còn nếu lừa sắc…
Trịnh Thư Ý tiến lên một bước, ánh đèn đường phủ bóng mờ xuống người anh và cô, tựa như chỉ xuất hiện vì bọn họ.
Trịnh Thư Ý càng căng thẳng thì hai bên tai cô càng nóng rực.
Cô ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ, hàng mi cứ chớp liên tục, khiến người ta chỉ muốn dùng tay che đi đôi mắt đang nghịch ngợm kia.
Thời Yến nhìn cô, khóe môi anh dần hiện lên một nụ cười khó mà phát hiện.
Nếu là lừa sắc thì…
Ai lỗ còn chưa biết đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc