CƯA VỢ, CƯA CHỒNG



Editor: Hà Mễ Beta: Mạc Y Phi

Ngày mùng 8, hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp được hai ngày.

Triệu Mộc Thanh rên rỉ, lưng mỏi chân run lại tức ngực khiến cô không muốn thức dậy.

Đêm đầu tiên bên nhau trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt này, cô ngủ không ngon chút nào. Giờ phút này cô vô cùng nhớ cái giường nhỏ ở nhà, nằm một mình có thể bày ra tư thế chữ "Đại". (1)

(1) Chữ Đại:

Theo thói quen, Triệu Mộc Thanh xoay sang phải cuộn mình ngủ, Từ Cảnh Tu cũng xoay sang phía cô ngủ trong tư thế tương tự, cánh tay trái vòng lên ngực cô, bàn tay còn đặt lên bé thỏ trắng.

Lúc đầu Triệu Mộc Thanh rất xấu hổ, giờ lại thấy ngọt ngào, bị anh đè lâu nên rất mỏi, cô muốn nằm ngửa lại bị anh kéo về. Giường lớn như vậy mà Từ Cảnh Tu cứ phải chen chúc vào chỗ cô, chỉ đành nhẹ giọng khuyên bảo, "Chồng à, em ngủ mãi một tư thế không thoải mái, muốn đổi tư thế khác."

"Ừ." Từ Cảnh Tu gật gù bò sang phía bên kia rồi ôm cô quay sang trái, vẫn tư thế đó, chỉ đổi tay đặt trên ngực cô.

Triệu Mộc Thanh trợn mắt, thôi được rồi! Cũng tính là đổi hướng.

Mười phút sau, cô bị tay anh đè lên vẫn không thoải mái, có vẻ anh ngủ rồi, hô hấp đều đều.

Cô chậm chạp nằm ngửa rồi nhẹ nhàng bỏ tay anh ra.

Chưa được ba giây cô lại bị lật lại, tay anh đặt vào chỗ cũ.

Triệu Mộc Thanh phát cáu cong chân đạp cho Từ Cảnh Tu một phát, Từ Cảnh Tu ngơ ngác ngã ngồi dưới đất hỏi, “Sao thế vợ?”

Lần đầu cô thấy vẻ mặt Từ Cảnh Tu nửa tỉnh nửa mê như tên ngốc, cũng không nỡ nổi nóng với anh nữa, “Không sao, em nằm mơ thôi!”

"Ừ!" Từ Cảnh Tu lại nằm xuống, tay đặt lên ngực cô, còn vô thức bóp bóp, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Chưa nếm chưa biết tủy ngon, lăn lộn với cô đến tận nửa đêm, tốn nhiều sức như vậy không mệt mới lạ!

Sau đó cô mệt mỏi đến nỗi mơ màng mãi mới ngủ được, anh thì ngược lại, ngủ đã đời, lúc dậy dục vọng lại rục rịch, mới 5, 6 giờ sáng đã làm phiền không cho cô ngủ, trong tiếng rên rỉ của cô lại cương cứng một hồi.

Đến tận lúc này, bàn tay kia vẫn trên ngực cô, Triệu Mộc Thanh bực mình hất nó ra.

Từ Cảnh Tu vẫn cứ đặt tay lên chỗ trắng mịn đầy đặn mà anh yêu nhất, cả người cũng dựa vào sát hơn.

"Em tức hả?" Từ Cảnh Tu ghé bên tai cô hỏi.

Cô không thèm phản ứng, mặc kệ anh.

"Vợ ơi anh xin lỗi, anh không kiềm chế được." Từ Cảnh Tu nói sự thật, trước đây anh vẫn cảm thấy mình không phải người có dục vọng mãnh liệt, thậm chí còn hơi thờ ơ lãnh đạm. Nhưng kể từ khi quen biết cô, trong lòng anh bắt đầu nhen nhóm một ngọn lửa, chỉ đợi đến lúc danh chính ngôn thuận chạm vào cô sẽ bùng cháy dữ dội, muốn dập tắt cũng không được.

Cô chỉ vào quầng thâm của mình, "Sau này không được đè tay lên người em nữa, khó ngủ lắm."

"Anh... sẽ cố gắng." Nhìn hai bên trắng mịn cao ngất của cô, Từ Cảnh Tu lại với tay bóp.

Triệu Môc Thanh khóc không ra nước mắt, cô ngáp một cái, "Khi nào anh đi làm?" Một người làm công mà kiêu ngạo như vậy còn có vương pháp không hả?

Từ Cảnh Tu nói rất hiển nhiên, "Anh nghỉ với em."

Cô lườm một cái, đàng hoàng quá nhỉ, thực ra là để anh tiện làm chuyện đó bất kể ngày đêm chứ gì!

"Em muốn đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu?"

Triệu Mộc Thanh lập tức hứng thú, đã lâu cô chưa đi chơi rồi.

"Maldives." Triệu Mộc Thanh dứt khoát trả lời, cô muốn xem nơi Hoa Trân muốn đi mà vẫn chưa được đi trông ra sao.

Thế là buổi tối ngày hôm sau bọn họ đã ở trong một căn biệt thự trên mặt nước tại hòn đảo nghỉ dưỡng Maldives.

Một thắng cảnh tuần trăng mật thế này, bọn họ đã tới đây dạo chơi được ba ngày rồi.

Tay trong tay đi dạo trên bờ cát óng ánh như trân châu, ngước mắt lên là bờ biển xanh bao la, tâm trạng cũng trở nên tươi đẹp hơn nhiều.

Buổi sáng, họ cùng ngồi trên ban công ngắm mặt trời mọc, tưởng tượng cứ như vậy bên nhau đến già.

Đến tối lại là những bữa tiệc với cá nướng, rượu ngon, ánh nến, trời sao, ngày lành cảnh đẹp làm người ta quên đi bản thân, buông bỏ mọi phiền não.

Bảy ngày sau đó, trừ lúc đi ăn buffet, phần lớn thời gian họ đều ở trong căn biệt thự nhỏ kia. Mỗi góc ở căn nhà họ đều làm hết lần này đến lần khác, từ sân thượng ở căn nhà gỗ đến vùng nước nông dưới ban công. Nếu không phải Triệu Mộc Thanh đang ngủ thì cũng là chuẩn bị ngủ.

Ấn tượng sâu sắc nhất là lần dưới nước. Sau biệt thự có một căn nhà gỗ, ban công ở đó rất riêng tư, lại nhìn ra biển. Nếu muốn xuống biển có thể trực tiếp xuống một vùng nước khá nông ở dưới.

Trong nhà gỗ còn có một chiếc giường lớn, nằm ở đó ngắm nhìn trời sao đúng là một loại hưởng thụ.

Chạng vạng tối, Từ Cảnh Tu hỏi cô, "Muốn xuống nước chơi không?"

Nước biển xanh thẳm quả thật quá mê hoặc, Triệu Mộc Thanh nóng lòng muốn thử, "Nhưng em không biết bơi."

Từ Cảnh Tu tẩy não cô, "Chỉ ở chỗ nước nông này thôi, không sao đâu, có anh mà."

"Được, em đi thay quần áo."

Cô trở về phòng lấy ra bộ đồ bơi một mảnh màu đen mới mua chưa mặc lần nào. Thay xong, cô lại soi gương ngắm nghía, có lồi có lõm. Không tệ lắm, Triệu Mộc Thanh xấu hổ bước ra ban công.

Từ Cảnh Tu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nhiệt lượng toàn thân dồn vào chỗ nào đó.

Anh hoàn toàn cảm nhận được rõ ràng ngực nở eo thon mông cong của vợ, mà tất cả đều là của mình anh.

Từ Cảnh Tu thấy cô đang cố tình dụ dỗ mình, vậy thì đương nhiên không thể bỏ qua, lại một nụ hôn cuồng nhiệt ập tới.

Hôn đến khi cô thở không ra hơi, yếu ớt chống đỡ, Từ Cảnh Tu cởi bộ đồ bơi quyến rũ này xuống, bế cô gác chân lên eo mình rồi ra vào không dứt...

Rất lâu sau đó, cuối cùng anh cũng dẫn cô xuống nước, còn muốn dạy cô học bơi. Nhưng cô quá căng thẳng, cứ bám lên người anh, ma sát một lần lại hai lần, không chịu được nữa rồi, lần thứ hai bộ bikini bị cởi ra. Do động tác nôn nóng của anh mà còn bị xé rách một đoạn.

Hai tiếng sau trở lại phòng, Triệu Mộc Thanh mới hiểu tuần trăng mật của anh chính là làm tình ở những nơi mà người thường không thể nghĩ đến.

Trong mười ngày ngắn ngủi, từ người chưa hề có kinh nghiệm thực chiến, Triệu Mộc Thanh đã được thử mọi loại tư thế "Mở khóa".

Trước khi đến, cô còn đặc biệt chuẩn bị hai bộ nội y ren vô cùng sexy, nhưng người ta hoàn toàn không biết thưởng thức, vừa mặc đã xé mất.

Cô thấy rất kì lạ, sau khi mệt bở hơi tai nằm trong ngực anh, cô hỏi, "Từ Cảnh Tu, anh hãy thành thật khai báo, lúc trước anh nói dối em đúng không?"

Anh thỏa mãn sờ tai cô, "Nói dối cái gì?"

Cô nhích người, "Không phải anh... không có kinh nghiệm ở phương diện này sao?"

"Không có." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trừ lần sai lầm lúc trước thì sau này thật sự không có nữa.

"Thế... thế sao anh biết nhiều thế?" Cô không tin.

"Anh tự biết."

Triệu Mộc Thanh giả vờ tức giận nhìn anh không nói lời nào.

Từ Cảnh Tu mất tự nhiên né tránh hồi lâu, "À thì ngày trước anh có nghiên cứu mấy động tác trên phim."

Triệu Mộc Thanh truy hỏi, "Từ bao giờ? Anh có... suy nghĩ kia với em từ bao giờ?"

"Từ ngày cùng nhau đi mua thỏ, em mặc chiếc áo lông xù, váy bò cạp cao lại còn ngắn, cặp mông vểnh cao, cứ đi đi lại lại trước mặt anh, còn quay lại cười với anh, anh thấy rõ ràng em đang quyến rũ anh." Nhớ lại buổi chiều hôm đó, hồn anh thật sự đã bị cô câu đi mất.

Triệu Mộc Thanh vừa xấu hổ vừa đắc ý, rúc sâu vào ngực anh, "... Trước đây anh chưa từng xem sao? Mấy… phim người lớn ấy?"

"Anh bận, cũng không hứng thú."

"..." Triệu Mộc Thanh cảm thán Từ Cảnh Tu quả là sinh vật hiếm, hơn 30 tuổi mới hiểu biết vấn đề này, đúng là trưởng thành hơi muộn.

Dù sao hồi học đại học cô cũng xem với bạn cùng phòng rồi.

Nghe giọng cô, Từ Cảnh Tu nghi ngờ hỏi, "Em xem rồi à?"

Triệu Mộc Thanh vội xua tay, "Đâu có, em cũng không thích cái này."

"Không thích cái gì? Cái này?" Anh áp chặt vào mông cô, nhích một chút, cất giọng ám chỉ.

Cô vội rụt người lại, "Thích, thích, thích chết đi được."

"Ừ, nếu em đã thích vậy thì chúng mình làm lại lần nữa." Anh giả vờ muốn tiến lên.

"Từ Cảnh Tu, điều độ mới lâu dài anh hiểu không? Chúng ta như vậy là sắc dục quá độ rồi đấy!" Cô cuống quít chạy xuống giường, lao vào nhà tắm khóa cửa lại.

"Ha ha ha!" Hiếm khi Từ Cảnh Tu cười lớn tiếng như vậy, xem ra anh phải kiềm chế hơn chút nữa rồi.

Nhưng mà hưởng tuần trăng mật không phải để làm chuyện này sao?

Mỗi lần mây mưa xong, nhìn cô mệt đến muốn ngất đi, anh lập tức hối hận mình làm quá mức, nhưng lần sau anh lại vẫn không kiềm chế được bản thân.

Từ Cảnh Tu thấy mình như bị ma nhập vậy, bây giờ mỗi ánh mắt, động tác của cô, anh đều thấy cô quyến rũ anh, anh thật sự nghiện cô nặng rồi.

Triệu Mộc Thanh gửi lên nhóm bạn bức ảnh mình tự sướng ở biển Maldives xanh thẳm.

Rất nhiều người thể hiện niềm ao ước ghen tị, làm cô giáo sướng thật đấy, trong khi bọn họ đã bắt đầu trở lại làm trâu làm ngựa thì cô vẫn đang vi vu nghỉ ngơi.

Hoa Trân gửi tin nhắn cho cô: “Cậu đi với Từ Cảnh Tu hả?”

[Triệu Mộc Thanh]: He he he.

[Hoa Trân]: Lên giường chưa?

[Triệu Mộc Thanh]: Vợ chồng hợp pháp rồi *đắc ý*.

[Hoa Trân]: Kinh thật!!! Tớ đợi uống rượu mừng!!

[Triệu Mộc Thanh]: Phải hai tháng nữa, nữ vương đại nhân đi làm chưa?

[Hoa Trân]: Rồi, tớ vẫn đang tận tụy hết mình cho sự nghiệp IT.

[Triệu Mộc Thanh]: Vậy Thẩm Xung thì sao? Hai người thế nào rồi?

[Hoa Trân]: Tình một đêm thành tình nhiều đêm, là người phục vụ tốt nhất trong số đàn ông từng lên giường với tớ.

[Triệu Mộc Thanh]: ... Vẫn là cậu kinh hơn. Cậu yêu anh ấy không?

[Hoa Trân]: Tất nhiên có, yêu vì tình dục, đợi đến ngày tớ chán rồi thì không yêu nữa.

[Triệu Mộc Thanh]: ... Tùy hứng quá! Nhưng mà hai người rất đẹp đôi.

[Hoa Trân]: Thế nào? Người kia có lãnh cảm không?

[Triệu Mộc Thanh]: Một đêm bảy lần nhé.

[Hoa Trân]: Có phúc thật!! Phúc trong tính phúc!! (2)

(2) Tính phúc là xxoo đó.

Triệu Mộc Thanh hỏi Từ Cảnh Tu, "Anh Từ, anh yêu em trước hay muốn làm tình với em trước?"

Anh suy nghĩ một chút mới trả lời, "Cô Triệu, khi anh bắt đầu yêu em, khát vọng làm tình với em cũng đồng thời xuất hiện và ngược lại."

"Xảo quyệt!" Triệu Mộc Thanh cười vỗ nhẹ lên mặt anh, ngẫm lại cũng có lý. Yêu và làm tình đúng là không thể tách rời.

Bình luận

Truyện đang đọc