CỰC ĐẠO THIÊN MA

Cuối phố Khô Vinh nhai là một mảnh khu nhà giàu, Lộ phủ cũng ở nơi đây, là một trong số đó.

Xe ngựa một mạch lái vào cuối phố Khô Vinh nhai, tiến vào một khu vực tựa như một mảnh lâm viên.

Tường đá màu xám trắng đem mảnh khu vực này bao quanh thành một hình bầu dục khổng lồ.

Lộ phủ ở ngay khu vực bên trái cửa vào.

Cánh cửa đen đèn lồng đỏ, cùng với tuyết trắng bao trùm trên người hai con kỳ lân đá ở cửa ra vào càng hiển lộ ra sự yên tĩnh tĩnh mịch của phủ đệ.

Xe ngựa dừng lại ở cửa ra vào Lộ phủ. Lộ Thắng từ trên xe bước xuống, cửa phủ từ sớm đã có người nghe được âm thanh, từ từ mở cửa ra, có người hầu chờ ở cửa nghênh đón.

Lộ Thắng cùng Tiểu Xảo vừa vào cửa liền thấy trên cầu đá ở phía bên phải trong phủ đang đứng một nam một nữ một đôi bích nhân.

Nam khôi ngô phóng khoáng, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, có khí chất nho sinh nồng đậm.

Nữ tử dịu dàng nhu hòa, liên tục cười yếu ớt, khuôn mặt như vẽ, eo thon chân dài, cũng là khí chất đại gia khuê tú.

Đang lúc mạch suy nghĩ của Lộ Thắng hơi bị đoạn mất thì nhìn thấy hai người này, cũng làm tâm tình của hắn tốt hơn một chút, liền chủ động đi tới chào hỏi.

"Từ đại ca, biểu muội đã nghĩ đến huynh thời gian không ngắn rồi, làm sao hôm nay huynh mới đến?" Hắn vừa cười vừa bước tới cầu đá.

Nam tử kia quay đầu lại cũng nhìn thấy Lộ Thắng, bèn cười nói.

"Là Thắng công tử à, trước đó ta phụng mệnh đi điều tra vụ án, vừa giải quyết xong ta liền tới thăm Y Y nè. Chuyện này cũng không thể trách ta, mệnh lệnh của phía trên ai cũng không kháng cự được."

"Vụ án? Gần đây trong thành có đại án gì ư? Phải là phiền đến Từ đại ca tự mình bắt tay hành động?" Lộ Thắng thế nhưng là biết địa vị của vị Từ đại ca Từ Đạo Nhiên này.

Người này chính là quan huyện úy phụ trách trù tính chung toàn bộ trị an của huyện Đồng Trị thuộc quản lý của thành Cửu Liên.

Chức vụ huyện úy này chỉ ở dưới huyện lệnh, tương đương với Cục trưởng Công an huyện Đồng Trị.

"Là mấy vụ án của làng đánh cá nhỏ, chẳng qua bây giờ đã kết thúc rồi." Từ Đạo Nhiên nhã nhặn cười nói, "Trái lại là tiểu Thắng đệ, đệ dự định lúc nào mới tới giúp vi huynh? Trước đó đệ có thể đã đồng ý tới giúp ta phụ trách trông coi trù tính trị an của Đồng Trị bên kia đó."

Lộ Thắng ở đâu còn nhớ rõ trước kia thân thể này đã đáp ứng chuyện gì, vội vàng cười ha hả ứng phó, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.

"Làng đánh cá? Chẳng lẽ là thủy quỷ trong đồn đại gì đó gây chuyện?"

"Ở đâu có thủy quỷ gì, chỉ là một tên điên bởi vị bị thù hận kích thích triệt để điên rồi, khắp nơi mưu hại mạng người, đã bị ta chém giết tại chỗ." Từ Đạo Nhiên lắc đầu thản nhiên nói. "Bản án đã kết nên không nói những chuyện làm mất hứng này. Tiểu Thắng đệ còn nhớ rõ lần trước đã ưng thuận Y Y chuyện gì chứ?"

"Đi chùa Hồng Liên dâng hương, tiện thể đạp thanh?"

Lộ Thắng nhanh chóng cười trả lời.

"Những chuyện vui đùa này đệ trái lại nhớ được rất rõ ràng." Từ Đạo Nhiên bất đắc dĩ nói, "Đệ cũng trưởng thành rồi, năm nay cũng mười chín tuổi đi? Nên tìm công việc gì đó làm, cũng không thể cả đời đều sinh hoạt thế này đi?"

Hắn là từ nhỏ nhìn xem Lộ Thắng lớn lên. Bởi vì quan hệ thế giao của hai nhà, hắn vẫn luôn coi Lộ Thắng như là đệ đệ của mình, lúc này mới không nhịn dược mở miệng khuyên nhủ.

Lộ Thắng thì lại lắc đầu cười nói

"Từ đại ca là hi vọng ta nhập sĩ hay là theo thương?"

"Đương nhiên là nhập sĩ rồi! Đây cũng là tâm nguyện của cha đệ. Cữu cữu đệ, đại bá đệ, bọn họ đều hi vọng đệ nhanh chóng ra ngoài giúp bọn họ. Dù sao đệ cũng là trưởng tử của Lộ gia."

Từ Đạo Nhiên khuyên nhủ.

"Không nhắc tới chuyện này, không vội không vội. Đệ vẫn còn trẻ, ở đâu có đạo lý gấp gáp đem trưởng tử của nhà mình đẩy ra bên ngoài thế này."

Lộ Thắng không để ý lắm, lung tung ngụy biện nói.

Từ Đạo Nhiên và Lộ Y Y đều là không nói gì, cũng không tiện lại trách móc hắn.

Lộ Thắng không muốn tiếp tục chủ đề nhập sĩ kia, liền chủ động chuyển hướng câu chuyện, mang theo Tiểu Xảo hướng phương hướng phòng ngủ của mình rời đi.

Trở lại phòng ngủ, hắn thay quần áo khác, cầm lấy cục đá cuội kia, cũng không có đi bái kiến lão phụ thân mà là một mình rời đi hậu hoa viên.

Từ Đạo Nhiên xuất thân Từ gia cũng giống như Lộ gia, đều là thế gia vọng tộc cao cấp nhất trong thành Cửu Liên của Bắc Địa này. Trong nhà khai chi tán diệp, ở các nơi trong thành đều có người đảm nhiệm chức vị quan trọng.

Đối với Từ Đạo Nhiên Lộ Thắng cảm thấy cũng không tệ lắm. Người này là loại người phúc hậu, không có tư tâm gì, đối với Y Y cũng là thật lòng yêu thích, đối với Lộ Thắng cũng là thân thiện giống như đại ca ca.

Chỉ là...

Lộ Thắng nắm vuốt đá cuội, lại nghĩ tới một màn trước đó nhìn thấy, còn có ở cửa thành trùng hợp nghe được quá trình tử vong của con thủy quỷ bị giết kia.

"Trên đời này... đến cùng có quỷ quái hay không? Có tiên nhân hay không?"

Hắn ngắm nhìn hoa viên tuyết lớn bay lả lả, trong lòng mơ hồ có cảm giác buồn phiền không nói ra được.

"Có lẽ đúng như Từ đại ca vừa nói, chỉ là bị người truyền nhầm mà thôi."

Hắn khẽ lắc đầu, cuối cùng cất đi một tia may mắn giữ ở trong lòng.

Chạng vạng tối hắn rất sớm thì trở về phòng rửa mặt ngủ rồi. Chuyện ngày hôm nay làm hắn trong lúc nhất thời không kịp suy nghĩ rõ ràng, trong lòng suy nghĩ quá nhiều việc, người cũng mệt mỏi rất nhanh.

Ngủ một giấc đến sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng...

Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!!

Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Lộ Thắng mở choàng mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa.

"Ai thế?"

" Công tử không xong rồi!" Là giọng nói của Tiểu Xảo.

Lộ Thắng tranh thủ thời gian xuống giường đi qua mở cửa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy sắc mặt Tiểu Xảo trắng đến dọa người, không có một chút huyết sắc. Khuôn mặt béo có chút giống trẻ con của tiểu cô nương này hiện giờ đang kịch liệt run lẩy bẩy.

"Từ... Từ... Từ...."

Lộ Thắng vừa thấy trong lòng mơ hồ dâng lên một ít dự cảm bất tường.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Từ từ hít thở trước đã!"

Hắn đưa tay ra sau lưng Tiểu Xảo dùng sức vỗ vỗ, Tiểu Xảo lúc này mới hít thở thông thuận trở lại. Nàng dùng một hơi mang theo tiếng khóc nức nở nói ra: "Từ gia... gia đình Từ đại nhân... xong rồi!"

Tiểu Xảo nhanh chóng mặc áo ngoài vào cho Lộ Thắng, hai người không nói một lời liền hướng ngoại phủ chạy tới.

Gia chủ Lộ gia Lộ Phóng đang chắp tay sau lưng, trong sắc mặt âm trầm mang theo nét run rẩy đứng ở ngoài phủ đệ. Bên cạnh hắn ngừng lại ba chiếc xe ngựa lớn màu đen xếp thành hàng.

Lộ Thắng cùng với đám người đường huynh đường muội còn lại trong phủ cùng một chỗ. Sau khi vội vã chào hỏi Lộ Thắng, mọi người lần lượt lên xe ngựa.

Lộ Phóng và Lộ Thắng ngồi chung với nhau, hai cha con nhìn nhau không nói gì, ở trong xe ai cũng không nói chuyện.

Lộ Phóng đã hơn sáu mươi tuổi, mặt đầy râu trắng, dáng người gầy gò, khuôn mặt tuấn tú, nhìn qua càng giống như là một văn sĩ danh sĩ mà không phải là một thương nhân.

Xe ngựa ngựa không ngừng vó, rất nhanh thì đến ngoài cửa thành thành Cửu Liên.

Lộ Thắng vừa mới xuống xe liền bị một màn trước mắt kinh sợ rồi.

Trên mặt tuyết bên trái con đường xe ngựa ngoài cửa thành lúc này đang chỉnh tề ngăn nắp nằm mấy chục cỗ thi thể. Từ nam đến nữ, từ già đến trẻ, thế mà toàn bộ đều là người của Từ gia. Bọn họ mặc kiểu dáng áo bào định chế của Từ gia, Từ Đạo Nhiên chính nằm ở chính giữa hàng thứ ba.

Sắc mặt hắn tái mét, toàn thân cứng ngắc, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt mang theo sợ hãi không gì sánh được, giống như đã gặp được chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.

Lộ Thắng nhìn thấy bộ khoái quan phủ đang duy trì trật tự hiện trường, nhìn thấy Lộ Phóng lão cha nhà mình tiến lên đứng ở trước thi thể một lão giả không nói một lời, nắm chặt nắm đấm. Còn có tri phủ đại nhân nghe tin mà đến, sắc mặt kia chính là trắng giống như tuyết ở xung quanh.

Lộ Thắng hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến bên cạnh một gã bộ khoái.

"Là chết như thế nào đấy?"

Gã bộ khoái kia cũng nhận ra hắn, biết thân phận của hắn, thở dài nói: "Toàn bộ đều ở trong phủ đệ nhà mình bị cây rong treo ở trên xà nhà treo cổ. Cũng không biết cây rong ở đâu ra."

"Y Y! Y Y!"

Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một loạt tiếng kinh hô, rõ ràng là Y Y biểu muội té xỉu rồi. Lộ Thắng hít sâu một hơi, nhớ tới hôm qua Từ Đạo Nhiên mới cùng hắn nói một câu nói.

Hắn mới từ làng đánh cá kết thúc vụ án trở về...

Làng đánh cá...

Thủy quỷ...

Cục đá cuội quỷ dị kia...

Trong khoảnh khắc này Lộ Thắng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Hắn trên thực tế chỉ đi tới thế giới này mấy ngày, cảm tình với Từ Đạo Nhiên không sâu sắc, cho nên hắn hiện giờ cũng chỉ cảm thấy tiếc hận, kinh ngạc, nhưng không có bi thương như những người khác dự đoán.

Hắn không phải chưa từng thấy qua người chết, mà chỉ là chưa từng thấy nhiều người chết như vậy.

"Xích Lĩnh đạo nhân của Từ gia đâu?"

Hắn nghe được Lộ Phóng đang hỏi bộ đầu.

"Ở một chỗ khác. Thi thể bị chia thành vài mảnh, một bộ phận còn bị dã thú gặm mất." Bộ đầu thấp giọng trả lời.

Một trận trầm mặc.

Bất luận là người của Lộ gia hay là tri phủ đại nhân, hoặc là bách tính vây xem ở cửa thành.

"Một tay khoái kiếm của Xích Lĩnh đạo nhân còn mạnh hơn Triệu thúc một bậc." Âm thanh của Lộ Phóng dần dần thấp xuống.

Triệu thúc là một vị võ sư mạnh nhất mà Lộ gia thuê. Xích Lĩnh đạo nhân còn mạnh hơn Triệu thúc, thế mà cũng đã chết. Vụ án này đã không phải là vụ án giết người đơn thuần, mà là một vụ án quan trọng đủ để uy hiếp được tất cả mọi người ở đây!

Mọi người tại đây có mấy người dám nói mình hùng mạnh hơn Từ gia?

Kể cả tri phủ đại nhân ở bên trong, tất cả mọi người đều không dám nói như vậy.

Lộ Thắng trầm mặc đứng ở ven đường. Hắn vốn cho là thế giới này rất, chỉ là phiên bản thế giới cổ đại Trung Quốc mà thôi. Có chút kinh ngạc nhỏ xíu, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Nhưng bây giờ xem ra...

Hắn sờ sờ cục đá cuội trong túi tay áo, cục đá cuội này đang nóng đến kinh người. Hắn lấy cục đá ra, chần chừ một lúc vẫn là nhẹ nhàng đem nó vứt đi. Thứ này có thể sẽ rước họa vào thân.

Từ gia và Lộ gia gốc gác hùng hậu như nhau, thế mà trong vòng một đêm liền bị diệt môn. Chuyện này khiến trong lòng Lộ Thắng cực kỳ bực bội.

Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại đi tới bên cạnh cục đá cuội khom người nhặt nó lên.

Xoẹt!

Không biết vào lúc nào ngón trỏ của hắn không cẩn thận bị cỏ dại đâm ra từ trong đống tuyết quẹt một cái. Cỏ nhỏ là lưỡi dao cỏ đặc biệt, rìa lá cây cực kỳ sắc bén giống như giống như lưỡi đao. Ngón tay Lộ Thắng lập tứ bị quẹt ra một vết lớn, từng giọt máu nhỏ xuống mặt ngoài cục đá cuội kia.

"Công tử?" Tiểu Xảo theo sát lấy phía sau hắn, có chút không yên lòng, hiển nhiên cái chết của Từ Đạo Nhiên cũng là một đả kích đối với nàng.

Thân thể Lộ Thắng cứng ở tại chỗ. Trong đầu của hắn bất thình lình hiện ra một đoạn âm tiết cực kỳ đặc thù.

"Hoan nghênh sử dụng phần mềm hack kỹ năng Thâm Lam."

Hai mắt Lộ Thắng trong nháy mắt dại ra rồi, đến nửa ngày sau đó mới lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn xem khung vuông nửa trong suốt màu lam hiện ra trước mắt mình, mặt trên rõ ràng là tên của hắn cùng với kỹ năng mà hắn nắm giữ.

"Đây không phải là phần mềm hack mini mà ta lập trình ở trên di dộng mình ư?!"

Lộ Thắng cảm giác mình muốn điên rồi, ba lần bảy lượt xuất hiện ảo giác. Sống lại chuyển kiếp thành gã công tử nhà giàu tay trói gà không chặt cũng thôi, bây giờ thế mà còn nhìn thấy các loại ảo giác!

Hắn kiếp trước ở thời điểm nhàm chán đã download game mini Loạn Kiếm Quần Hiệp Truyện. Bởi vì trò chơi độ khó quá lớn, hắn đã tự biên soạn cho mình một phần mềm hack sửa chữa võ công trò chơi đơn giản, đặt tên là phần mềm hack Thâm Lam. Lại nói tiếp âm thanh vừa rồi kia vẫn là chính hắn tự mình dùng máy biến âm thu lại, không nghĩ tới...

Sau đó Lộ Thắng quyết đoán cẩn thận đi xem giao diện bên trong khung vuông. Giao diện cực kỳ, chỉ có từng cái ô vuông nhỏ lít nha lít nhít. Bên trên viết:

Lộ Thắng ——

Võ học: Không.

Bình luận

Truyện đang đọc