Dịch: Lk Andy
Biên dịch: Thỏ gia
Biên tập: Remy
Một đêm ôm An tỷ tỷ, ngủ thật thuần khiết, yên yên ổn ổn, cả nằm mơ cũng cười trộm, giống như nhặt được bảo bối trân quý nhất trên thế giới. Đêm xuân ngắn chẳng tày gang, hôm sau tỉnh dậy cũng đã là lúc tờ mờ sáng, uể oải lật mình sang, chiếc áo lông cừu đắp trên người rơi xuống, cái lạnh se se ùa vào.
Không biết khi nào quần áo của Lâm Vãn Vinh đã tụt hết, nhìn ngực và cánh tay trần của mình, hắn mơ mơ hồ hồ cười nói:
- Sư phụ tỷ tỷ, ngủ ngon quá, nàng cởi áo ta ra làm gì?
Hắn ngáp một cái, thò tay ôm sang bên cạnh, vừa đưa tay ra đã thấy có gì đó không đúng, con mắt mở to ra.
Bênh cạnh trống hơ trống hoác, chỉ có đôi luồng hương thơm thoang thoảng trong màn, nào đâu còn bóng dáng An Bích Như. Điềm báo bất thường dâng lên trong lòng, hắn giật nảy mình, y phục cũng không thèm mặc, trở thân nhảy xuống giường, vén rèm hét lớn:
- Sư phụ tỷ tỷ? Nàng ở đâu? Ta sợ lắm, nàng mau quay trở lại đi!
Chân trời mới lộ ra mấy khoảng trắng mờ nhạt, quân doanh trong buổi bình minh ngập tràn yên tĩnh. Tiếng hét của hắn truyền khắp bốn phía, dẫn tới một trận ngó nghiêng hiếu kỳ của các tướng sĩ, mọi người nhìn hắn, sắc mặt cổ quái, như là muốn cười mà không dám cười.
Còn đang cho rằng khoảng ngực lõa lồ của mình làm đám người chấn kinh, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng thèm tính toán, hò hét không ngừng tên gọi của An hồ ly. Chỉ là bóng dáng của sư phụ tỷ tỷ lại giống như ngôi sao trong đêm, đã biến mất khi ánh bình minh đến.
- Trời sao tuy đẹp nhưng vĩnh viễn chỉ có thể lấp lánh trong đêm…
- Yên tâm đi, cho dù ngươi cầm dao đuổi ta, hôm nay ta cũng sẽ không đi, ai bảo ngươi nợ ta nhiều như vậy…
Từng câu từng chữ, dáng điệu nhíu mày cười nói của An Bính Như lại dấy lên trong tim, thì ra mỗi một câu của hồ ly tỷ tỷ, mỗi nụ cười đều có thâm ý. Lâm Vãn Vinh thầm lắc đầu, không khỏi thổn thức. Tương tư khiến người già đi. An tỷ tỷ tới lui như gió thế này còn không muốn làm chết cái mạng già của ta ư?
Hắn hậm hực quay về trong trướng. Mấy luồng ám hương truyền vào lỗ mũi, chính là hương thơm trên người An Bích Như. Nhớ lại đêm qua hai người ôm ấp thân mật, thân hình lồi lõm lung linh đó, tiếng cười nhiếp tâm động phách, dung nhan xinh tươi động lòng người, cuối cùng sáng nay lại tan biến nơi nào. Tựa như một giấc mơ.
Trên cơ thể trần trụi truyền tới từng trận man mát, sợi tơ hôm qua buộc lên thân hai người dùng để đề phòng An tỷ tỷ không từ biệt mà đi giờ đã chẳng thấy đâu. Ngay cả y sam của nàng cũng không biết ở nơi nào.
Đấu phép cùng An tỷ tỷ từ trước đến giờ chưa từng đạt được kết quả tốt! Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc lắc đầu, ánh mắt liếc qua, chỉ thấy nơi đầu giường không biết từ lúc nào đặt một TSm mới tinh, được gấp rất chỉnh tề, tỏa ra u hương nhàn nhạt. Cũng chẳng biết chiếc áo này may bằng vải gì, cầm vào tay thì mềm mại, nhẹ như không có gì, mặc vào người lại ấm áp, thơm tho, cực kỳ thoải mái.
Mặt dưới chiếc áo gấp một bức thư trắng tinh. Vài dòng chữ nho nhỏ đập vào mắt: "Tiểu đệ đệ, ngươi dám buộc góc áo của ta, thì ta cời quần áo của ngươi. Hai người huề nhau. Hi hi. Y phục ta mang đi rồi. Để tránh sau này không cẩn thận bị nữ nhân khác cởi, làm hỏng phẩm đức của ngươi."
Thì ra đúng là An tỷ tỷ cởi quần áo cho ta, cũng không biết nàng có thuận tay chiếm chút tiện nhi của ta hay không, Lâm Vãn Vinh kinh hỷ đan xen. Tâm lý vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, vội vàng dụi dụi mắt, tiếp tục xem.
"Đêm qua ta ngủ rất ngon, những năm gần đây, đây là lần đầu tiên ta ngủ an tĩnh như vậy. Không phải làm gì, không phải nghĩ gì, núp trong lồng ngực rộng lớn của gấu nhỏ, giường tuy bé, nhưng rất ấm áp, ta thích ngực của gấu nhỏ."
An Bích Như bút họa tinh tế, vẽ ra ở trên thư một khuôn mặt cười kiều mị giống nàng như đúc. Nhìn nhan sắc xinh đẹp tươi cười này, Lâm Vãn Vinh muốn cười theo, sống mũi lại cay cay, ta không ngờ lại thành con gấu nhỏ của An tỷ tỷ giảo hoạt như hồ ly? Ta có đáng yêu như vậy không?
"Điều duy nhất không đủ chính là, tiểu đệ đệ gấu nhỏ à, bộ dạng ngươi ngủ ngốc ngếch thật đáng cười, một đại mỹ nữ ở bên cạnh ngươi, ngươi không ngờ lại ngủ giống như lợn, cởi quần áo của ngươi ngươi cũng không biết, ta thập phần tức giận. Cho nên, khi cởi quần áo của ngươi, ta tiện tay chiếm một chút tiện nghi, đừng oán trách, chẳng qua lần sau cho ngươi chiếm lại tiện nghi là được, khách khách."
"Ta phải về Miêu trại rồi, lần này chín mươi chín người bạn thân theo ta hạ sơn, sơn trại không biết hỗn loạn thành như thế nào rồi. Sự tình bên người ngươi cũng đã được an bài thỏa đáng, cứ yên tâm đi về phía trước, không ai có thể làm tổn hại đến một cọng lông của ngươi. Phải nhớ lời ta, cảnh giác nữ tử người Hồ. Cửu hương thập bát ổ tam thập lục liên hoàn, ta ở Miêu trại đợi ngươi! Ngươi không được đến muộn, bằng không chín mươi chín người bạn thân của ta, ta mỗi ngày sủng ái một người, ta đối với ngươi rất thành thật, từ trước đến giờ không nói phét, hi hi. Lại chiếm tiện nghi của ngươi một cái… Sư phụ tỷ tỷ tự viết!"
Nói tới "lại chiếm tiện nghi của ngươi một cái", trên bức thư trắng tinh liền in một vết môi đỏ thắm, làn hương thuần khiết như hương hoa phả vào mũi, khiến ngươi ta lưu luyến không thôi. Nghĩ tới bộ dạng quyến rũ của An tỷ tỷ lúc môi hồng nhẹ nhàng hôn lên phong thư, trong lòng Lâm Vãn Vinh nóng như có lửa, hận không được dùng thân thay cho phong thư này, hưởng thụ nụ hôn thơm ngát ngọt ngào của An tỷ tỷ.
Phong thư của An Bích Như để lại lời vừa trang trọng vừa khôi hài, tuy mọi chỗ đều là đùa vui chọc cười, lại có một cỗ tình ý không thể che dấu được, giống như nước ào ào từ trên núi chảy xuống tạt vào mặt, trong suốt tựa thủy tinh.
Không ngờ An tỷ tỷ lại đi như vậy, nàng tới cũng nhanh, đi càng nhanh hơn, giống như gió xuân thơm ấm trên thảo nguyên, nháy mắt đã không trở lại, mang theo ký ức sâu đậm khiến người ta vĩnh viễn cảm động và ghi nhớ.
Nhìn vết son đỏ thắm trên giấy, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, lẩm bẩm:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng mỗi lần chiếm tiền nghi của ta xong liền bỏ đi, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Ta cũng chiếm lại tiện nghi của nàng, khiến cho nàng không thể phản kháng, hắc hắc!
Hắn đè lên chiếc miệng nhỏ đỏ thắm trên bức thư, thơm tho ngọt lịm, hương đọng trên môi.
"Xoạt xoạt" ngoài trướng truyền tới tiếng cười nhẹ, một giọng nói quyến rũ vọng vào:
- Thì ra "không thể phản kháng" là như thế này, chưa từng thấy ngươi chơi xấu như vậy. Đêm qua làm gì vậy, sao lại thật thà thế!
Thanh âm quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn được nữa, Lâm Vãn Vinh nhảy lên như bị kim châm vào mông:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng chưa đi?
Hắn xông ra ngoài doanh trại, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng giống như gió mát nhanh chóng bay về nơi xa, nhìn bóng dáng muôn vẻ thướt tha ấy, không phải An Bích Như thì là ai?
An Bích Như thân hình cực nhanh, không hề giống như ngày trước, tựa hồ căn bản không muốn cho hắn đuổi được. Mắt thấy cự ly giữa hai người càng đuổi càng xa, Lâm Vãn Vinh trong lúc vội vàng, dứt khoát dừng chân. Ngửa cổ lên trời hét lớn:
- Sư phụ tỷ tỷ, ta nhớ nàng. Ta nhớ nàng…
Thân hình An Bích Như khẽ chấn động, cước bộ từ từ chậm lại. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng nàng chầm chậm quay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười tươi. Đôi mắt trong vắt có chấm đỏ li ti, chứa chan lệ châu óng ánh.
- Tiểu đệ đệ.
Nàng cười hi hi ra sức vẫy tay. Nước mắt rơi như mưa:
- Nhớ sớm đi Miêu trại. Ta ở đó đợi ngươi. Ngươi nhất định phải tới! Giờ ta phải đi rồi, ngươi không được nhìn ta!
- Sư phụ tỷ tỷ…
Lâm Vãn Vinh hét lớn, muốn lao về phía trước. An Bích Như thắm thiết nhìn hắn khẽ mỉm cười, quay người rời đi, nháy mắt đã xa ngoài trăm trượng.
- An tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tìm tỷ. Tỷ phải đợi ta! Nhất định phải đợi ta!
Lâm Vãn Vinh phẫn nộ gào thét về nơi xa. An Bích Như trong lúc trong lúc chạy dường như quay đầu lại, mỉm cười với hắn, trong mắt long lanh. Bóng dáng thướt tha đó hóa thành một làn khói trắng, từ từ, từ từ khuất xa.
Lần này đi thật rồi! Lâm Vãn Vinh ngây ngốc nhìn theo thân ảnh An Bích Như. Tâm lý buồn khổ, nhưng lại có một chút thanh thản. An tỷ tỷ cuối cùng không chọn cách chẳng nói mà từ. Nàng do dự ở ngoài trướng, muốn đi rồi lại thôi, chứng tỏ nội tâm của nàng mâu thuẫn và lưu luyến.
Nếu nói lần trước ly biệt ở phủ Thành Vương đầy hối hận và đau lòng. Lần này lại hoàn toàn tương phản. Nó tạo cho người ta một loại cảm giác mong chờ và hi vọng sâu sắc, ngay cả khóc lóc cũng mang theo nét cười. Tưởng tượng tới nỗi vui mừng và hạnh phúc khi gặp lại An tỷ tỷ, Lâm Vãn Vinh lập tức kích động không thể kiềm chế được. Nữ tử có tình có ý như thế này, nếu không quý trọng và gìn giữ, nhân sinh trên đời sống còn có nghĩa gì?
- Lâm huynh đệ. Lâm huynh đệ…
Mấy tiếng gọi khẽ làm Lâm Vãn Vinh tỉnh người quay đầu lại, chỉ thấy Cao Tù con mắt láo liên đang lén lút nhìn hắn. Hồ Bất Quy đứng bên cạnh lão Cao, nhìn mặt Lâm Vãn Vinh, mồ hôi khắp đầu tí tách chảy xuống.
- A. Cao đạ ca, Hồ đại ca, các người đều quay về rồi à?
Lâm Vãn Vinh vội vàng lau nước trên khóe mắt, cười hỏi.
- Về rồi, về rồi.
Cao Tù cười hi hì liếc lên má hắn, thần bí hề hề nói:
- Đáng tiếc là về muộn, bỏ qua vở kịch tuyệt vời.
Cao Tù và Hồ Bất Quy lúc tiến đánh Bạch Liên giáo ở Sơn Đông đều từng gặp An Bích Như. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng dạng nhân vật thần tiên như An Bích Như, phàm là thấy một lần sẽ không thể quên. Lâm Vãn Vinh xua xua tay nói:
- Đau thương ly biệt mà thôi, nào có phải là kịch hay gì đâu. Hai vị đại ca chê cười rồi.
Cao Tù mắt la mày lém, cười phóng đãng:
- Lâm huynh đệ khiêm tốn rồi, ly biệt tuy là thương tâm, thế những cũng rất ướt át. Với loại diễm phúc này của huynh đệ, người khác tám đời cũng không được hưởng.
Thấy lão Cao thần bí hề hề. Hồ Bất Quy cũng ngẩng đầu lên cười, Lâm Vãn Vinh mơ hồ hỏi:
Ướt át gì. Cao đại ca, ngươi nói gì đấy? Ta nghe không hiểu!
Cũng là Hồ Bất Quy thật thà hơn một chút, sai người bưng một bồn nước trong vắt đến, cười nói:
- Tướng quân. Mời nhìn!
Sóng nước trong vắt, phản chiếu bộ dạng của Lâm Vãn Vinh, đầu tóc buộc chỉnh tề, mặt cạo sạch bong, bộ dạng rất anh tuấn tiêu sái. Chỉ là trên hai bên má mỗi bên lại có vết son đỏ thắm nho nhỏ, trong sóng nước dập dờn lăn tăn, giống như một chiếc miệng nhỏ tươi đẹp, đang lặng lẽ cất lời.
Lâm Vãn Vinh ngây ngốc, thì ra An tỷ tỷ "chiếm tiện nghi" của ta là như thế này, cũng không biết hôn lên lúc nào nhỉ, lúc ta đang ngủ à? Hắn trong lòng ảo não không thôi, nhẹ nhàng lau má, vừa hưng phấn vừa bi thương, giống như khuôn mặt vừa vui vừa giận của An Bích Như đang thực sự hiện lên trước mặt.
- Lâm huynh đệ, lau đi.
Lão Cao giảo hoạt cười nói:
- Bằng không đợi chút nữa để Nguyệt Nha Nhi thấy, hẳn là phải cãi cọ ầm trời lên nhỉ?!
Quân hệ cái rắm gì đến nữ nhân Đột Quyết! Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, nhớ tới An tỷ tỷ lúc sắp đi quay đi lại nhìn, nước mắt câm lặng, hắn cắn răng đẩy bồn nước ra:
- Sao mà phải lau, nhìn không quen à! Ta ngược lại cảm thấy thế này đẹp trai hơn, ai bắt ta rửa mặt, ta sẽ nổi nóng với người đó!
Hai người lão Cao quay sang nhìn nhau, cuối cùng nhịn không được liền cười lớn, Lâm huynh đệ đúng là loại đa tình a. Hắn đã không biết xấu hổ, chúng ta còn bận tâm làm cái rắm gì, dù sao các huynh đệ đều đã thấy rồi, đáng cười cũng đã cười xong rồi!
Lâm Vãn Vinh cẩn thận từng li từng tí che mặt, thận trọng nói:
- Cao đại ca, ngươi cùng với trinh sát tiền phương dò xét thế nào rồi? Phía trước có bộ lạc người Hồ không?
Lão Cai cười hắc hắc hai tiếng:
- Hôm qua chúng ta đi hết lộ trình hai, ba trăm dặm, trên đường này, bộ lạc nho nhỏ có hai, ba cái, đều không được một ngàn người, đối với chúng ta không tạo thành uy hiếp. Bất qua theo huynh đệ tiền phương hồi báo, cách chúng ta ngoài sáu trăm dặm có một bộ lạc người Hồ quy mô to lớn, gọi là Xích Tháp, nghe nói là một trong những bộ lạc tôn quý nhất của Đột Quyết, quy mô lúc thịnh nhất có mấy chục vạn người, tiền phương tiến đánh người Hồ của Hạ Lan sơn, có rất nhiều quân là từ bộ lạc này điều đến. Hiện tại còn lại cũng tầm hai ba vạn người.
- Xích Tháp này ta biết.
Hồ Bất Quy nói tiếp:
- Đột Quyết tả vương Ba Đức Lỗ chính là xuất thân từ Xích Tháp bộ tộc, tráng đinh của bộ tộc này rất nhiều, thích nhất là ăn thịt sống, dũng mãnh gan dạ, được xưng là bộ tộc cường tráng nhất trên thảo nguyên.
Lâm Vãn Vinh xua xua tay nói:
- Cự ly hơn sáu trăm dặm, không gian này đủ để chúng ta gián tiếp thuyên chuyển, Xích Tháp này tạm thời không phải là mục tiêu của chúng ta. Ta hiện tại quan tâm nhất là Ngạch Tể Nạp và Cáp Nhĩ Hợp Lâm. Hồ đại ca, Chuyện Hách Lý Diệp làm cho chúng ta thế nào rồi?
Nói tới đây, ngón tay cái của Hồ Bất Quy giương lên, cười hắc hắc:
- Cao huynh đệ dùng thuốc quả nhiên danh bất hư truyền, Hách Lý Diệp đó ngã ở ngoại vi Cáp Nhĩ Hợp Lâm bộ tộc. Rồi không quá nửa tiếng thì được người Hồ phát hiện.
- Thật à?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ hỏi:
- Vậy bọn chúng có thấy kim đao và di thư không!
Hồ Bất Quy cảm khái lắc đầu:
- Tướng quân, ngài không tận mắt nhìn thấy tình cảnh đó, người Đột Quyết thấy kim đao và di thư, kích động như là cha chết. Chúng chỉnh quân suốt đêm, mang theo đủ lương khô cấp dưỡng, hai bộ tộc tổng cộng sáu - bảy nghìn người, sáng sớm đã ầm ầm xuất phát rồi.
Sáu - bảy nghìn người! Lâm Vãn Vinh kinh hãi không biết nói gì, nói như thế, tráng đinh hai bộ lạc không phải là đi hết sao? Nguyên nhân gì khiến cho bọn họ cấp bách như vậy, cả gia viên cũng không thèm chiếu cố?
Thiếu nữ Đột Quyết - Ngọc Già!!!
Ba người nhìn nhau, đồng thời hít sâu một hơi.