CỰC PHẨM NAM NHÂN ẢNH ĐẾ THỈNH TỰ TRỌNG


Kể từ khi Vũ Dạ Uyển được đưa về Vũ gia thì cuộc sống chả Đường Phục Sinh cũng giống như đã mất đi một nửa linh hồn, anh đã nhiều ngày không đến phim trường, cho dù Vũ Dụ Bạch đã đến tận nhà để tìm anh, nhưng anh vẫn một mục từ chối tiếp khách, đến cả người trợ lý mới cũng không có cơ hội gặp nhau.
Danh tiếng tổn hại, tài nguyên cũng bị giảm sút, bây giờ cả sức khỏe và tinh thần cũng tụt dốc không phanh, nếu điều này cứ tiếp diễn thì chỗ đứng của Đường Phục Sinh sẽ như thế nào đây? Cái danh Ảnh Đế của anh phải như thế nào đây!
Nhưng Vũ Dụ Bạch cũng không biết nên làm gì nữa, có lẽ tâm trạng hiện tại của Đường Phục Sinh vẫn chưa được tốt nên anh nghĩ chưa được thông, thôi thì cứ đợi thêm vài ngày nữa xem sao.
Không khác gì Đường Phục Sinh, những ngày này Vũ Dạ Uyển cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cô vừa lo lắng cho anh, lại vừa tự trách bản thân không biết bảo vệ mình và con của mình, nếu như không phải cô bất cẩn thì đứa bé đã không chết oan ức như vậy...!Nhưng nghĩ đến đây thì Vũ Dạ Uyển lại thấy kỳ quái, tại sao khi không sợi dây an toàn lại bị đứt chứ? Chắc hẳn là có kẻ chủ mưu đằng sau, chỉ là cô không dám chắc việc này.
Cánh cửa phòng của cô vang lên, là Trang Nhược Uyển đi vào, bà ấy còn mang theo một ít cháo trắng, nhưng khi vừa vào phòng thì đã thấy con gái nằm xuống, còn trùm khăn kín mặt, bà ấy liền thở dài một tiếng, nói:
- Con đừng ương bướng nữa, chẳng phải con cũng đã thấy rồi sao? Ở bên cạnh Đường Phục Sinh thì chẳng có chuyện tốt gì cả.
Nhưng Vũ Dạ Uyển vẫn lựa chọn im lặng, hiện tại cô không có tâm trạng để đôi co hay nói lý với mẹ mình, bây giờ cô chỉ muốn phục hồi sức khỏe thật nhanh rồi tung cánh bay khỏi cái nơi gọi là nhà này!

- Tiểu Dạ, chẳng phải con rất kiên cường sao? Chẳng phải con luôn là đứa không chịu được thiệt thòi sao? Tại sao lần này con lại ngoan cố ở bên cạnh một người không có tương lai như vậy?
Lúc này, Vũ Dạ Uyển liền ngồi bật dậy, cô đưa mắt nhìn về phía của mẹ mình, nhíu mày nói:
- Chẳng phải con rất giống mẹ sao?
- Ý con là gì?
- Ông bà ngoại đã kể cho con nghe từ lâu rồi, mẹ cũng chính là người cố chấp như vậy! Rõ ràng mẹ có thể gả cho một người khác, là chú Hàng Hạo, nhưng cuối cùng thì sao? Mẹ vẫn lựa chọn cha, dù biết rằng trước đó hai người đã tổn thương nhau rất nhiều lần...!Điểm này không phải con rất giống mẹ sao? Chỉ khác là...!Chỉ khác là con và anh ấy không làm tổn thương nhau mà thôi.
Trang Nhược Uyển nghe con gái nói thì cũng có chút giật mình, nhưng bà ấy không phủ nhận.

Đúng, ở quá khứ thì Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt đúng là từng làm tổn thương nhau, bà ấy cũng mặc kệ những lời can ngăn của gia đình mà chấp nhận cho Vũ Dạ Triệt một có hội.

Nhưng hoàn cảnh hiện tại của con gái thì không giống như vậy.
- Nhưng cha con không phải người của công chúng.
- Thì sao chứ? Cha không phải người của công chúng nhưng cha có tầm ảnh hưởng lớn ở Phong Thành, thì khác gì người của công chúng chứ?
- Tiểu Dạ, mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con mà thôi.

Nhưng Vũ Dạ Uyển lại cười nửa miệng, sau đó thì lại cười lớn một tiếng, hành động kỳ quái của cô cũng đã làm cho Trang Nhược Uyển sợ rồi.

Ngay sau đó, cô liền nói:
- Tốt cho con? Có thật sự là tốt cho con hay không? Nếu ngay từ đầu mẹ chấp nhận anh ấy, thì hiện tại con gái của mẹ có ra nông nỗi này hay không? Như vậy là tốt cho con sao?
- Vũ Dạ Uyển, mẹ không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Nhưng mẹ muốn nói cho con biết, nếu như con cứ tiếp tục cố chấp như vậy thì người tổn thương sẽ là con!
Nói xong, Trang Nhược Uyển cũng để lại bát cháo ở trên bàn rồi bước ra ngoài.


Nhưng Vũ Dạ Uyển lại nhìn sang bát cháo, sau đó cũng nhìn ra cánh cửa, cuối cùng thì cô vẫn ăn, hiện tại cô đang muốn hồi phục sức khỏe của mình nên chẳng có lý do nào để từ chối cả.
Cô muốn nhanh khỏe lại để có thể rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi gọi là bảo vệ cho cô!
Nhưng Vũ Dạ Uyển lại có chút lo lắng cho Đường Phục Sinh, anh vừa mất con, hiện tại lại còn mất luôn bạn gái...!Liệu anh có thể cầm cự được đến lúc cô thoát khỏi đây hay không? Liệu anh có bỏ cuộc giữa chừng hay không?
Nghĩ đến đây thì Vũ Dạ Uyển liền tự tát vào mặt mình một cái, nói:
- Không được nghĩ lung tung, phải tin tưởng vào tình yêu của mày chứ! Vũ Dạ Uyển, mày phải chứng mình cho gia đình thấy sự lựa chọn của mày không sai! Hoàn toàn không sai!
Nói xong, thì Dạ Uyển cũng ăn tiếp và rồi cũng uống thuốc theo chỉ định, trong đầu của cô bây giờ chỉ còn lại một việc, chính là rời khỏi nơi này! Rời đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng không gặp lại!.


Bình luận

Truyện đang đọc