Khương Kiến Công sớm đã nói rõ rằng không cho phép Diệp Lâm bước vào công ty dược phẩm Hưng Thịnh nửa bước.
Cả ba người họ vui mừng bước lên lầu đến văn phòng, Khương Ngọc Hạ vừa hay lại ngồi ở đó.
"Cuối cùng hai người cũng đã trở lại!" Khương Ngọc Hạ vội vàng chạy tới nghênh đón: “Mọi người đi đâu vậy? Sao lại không gọi điện được?”
Phương Tuệ mắng” Ngọc Hạ, con sao lại nói chuyện với bố như thế này!"
"Chúng ta đi đâu? Chúng ta có thể đi đâu chứ?"
"Không phải là vì lo lắng cho công ty sao, lại còn lo cho sự bôn ba của gia đình này nữa?"
"Thái độ của con là như thế nào? Đang chất vấn chúng ta sao?"
Khương Ngọc Hạ bất lực nói: “Con không có ý chất vấn bố mẹ, con chỉ muốn nói một chút, ông chủ Chu kia là đồ dối trá!"
“Đủ rồi!” Khương Kiến Công đập bàn nói:"Nếu mày còn nói xấu ông chủ Chu một câu nữa, tao sẽ cắt đứt quan hệ bố con với mày!"
Khương Ngọc Hạ: “Bố, người...người"
Khương Ngọc Hạ gấp gáp đến độ chảy mồ hôi nhễ nhại, ném hồ sơ lên bàn: “Con sẽ không nói với bố mẹ, hai người tự mình xem đi!”
"Xem cái gì?" Phương Tuệ tức giận mắng.
Khương Ngọc Hạ tức giận nói: “Đây là hồ sơ của ông chủ Chu, tất cả danh sách đều được đăng kí với cảnh sát, chứng cứ vô cùng xác thực, bên kia đã sẵn sàng đăng thông tin truy nã ông ta!"
"Cái gì?" Vẻ mặt của Khương Kiến Công và Phương Tuệ thay đổi rõ rệt.
"Không thể nào!" Hoàng Lương lập tức nói: “Chị Ngọc Hạ, chị bị Diệp Lâm lừa rồi à? Hồ sơ này có phải là do Diệp Lâm đứa cho chị không?"
"Hừm, Diệp Lâm, tên khốn đó, không có chút tốt đẹp nào.
Cái này chắc chắn là do chính cậu ta làm giả!"
"Ông chủ Chu, sao có thể là kẻ lừa đảo!”
“Bố mẹ, hai người đã nhìn thấy tiền trong tài khoản của ông chủ Chu, cũng như của nhà của ông chủ Chu." “Kẻ lừa đảo, sao có thể có những thứ này?”
Khương Kiến Công và Phương Tuệ lại gật đầu lia lịa: “Kiến Đình nói đúng, tài sản và bất động sản của ông chủ Chu sẽ không bị làm giả!"
Khương Ngọc Hạ lo lắng nói, “Hồ sơ này được lấy từ đồn cảnh sát.
Đây mới là thứ thực sự không thể làm giả được!"
"Hừm, Diệp Lâm nói là lấy từ đồn cảnh sát, thì thật sự là lấy từ đồn cảnh sát sao?" Khương Kiến Công nhìn chằm chằm Ngọc Hạ, "Ngọc Hạ, bố là bố của con, con không tin bố mà lại đi tin thằng Diệp Lâm kia sao?"
Khương Ngọc Hạ tức giận nói: “Con...!Con tin vào sự thật!"
Khương Kiến Công: "Sự thật là ông chủ Chu là một nhân vật lớn.
Ông ấy đã giúp chúng ta giải quyết vấn đề tài khoản của công ty, và cũng đưa chúng ta vào ngành bất động sản.
Còn giúp chúng ta làm giàu!"
Phương Tuệ: “Lại là Diệp Lâm đó nói có đúng không?"
“Thằng khốn này, cậu ta không muốn chúng ta được sống tốt!"
“Cậu ta suốt ngày nói xấu sau lưng với người khác thế này thì là loại tốt đẹp gì?"
"Khương Ngọc Hạ, con nhất định phải ly hôn với cậu ta.
Nếu con không chịu ly hôn với cậu ta, mẹ sẽ chết cho con xem!
“Diệp Lâm ghen tị vì gia đình chúng ta sẽ khấm khá lên và lo lắng rằng con sẽ đá cậu ta đi! Vì vậy cậu ta đã tìm mọi cách để ngăn cản chúng ta.”
“Cậu ta cố tình sắp xếp những lời nói xấu về ông chủ Chu! Còn lăng mạ và đánh ông chủ Chu ở nơi công cộng! Chính là muốn cắt đứt hết con đường tiền bạc của chúng ta.”
“Người đàn ông này thật đáng khinh bỉ và vô liên sỉ, thủ đoạn vô cùng nguy hiểm.”
Khương Ngọc Hạ tỏ vẻ lo lắng nói: “Bố… Bố phải tin con! Diệp Lâm không phải loại người như vậy! Anh ấy thật sự là muốn tốt cho nhà chúng ta!”
“Câm miệng!” Khương Kiến Công tức giận khiển trách: “Con đừng nói tốt cho Diệp Lâm trước mặt cha, đừng trách bố phải đoạn tuyệt quan hệ giữa hai bố con!”
Khương Kiến Công tức giận bỏ đi! Phương Tuệ căm hận như rèn sắt không thành thép, nói: Ngọc Hạ! con ngày thường là một người rất thông minh! Vậy tại sao con lại bị tên vô dụng DIệp Lâm kia làm ra thành thế này? Có lẽ mẹ nên sớm ép con ly hôn với cậu ta!”
Hoàng Lương cười nói: “Không sao! Bây giờ để bọn họ ly hôn cũng như nhau thôi.”
“Được!” Phương Tuệ gật đầu ngay lập tức: “Hoàng Lương! Con có thể tìm bạn luật sư của cậu để cậu ấy thu xếp một chút!”
“Diệp Lâm không muốn ly hôn thì khởi tố ly hôn đâu! Gia đình chúng ta bây giờ cũng trở nên giàu có rồi nên cậu ta không chịu ly hôn thì tống anh ta vào tù là được.”
Khương Ngọc Hạ lo lắng nói: “Mẹ! Làm sao có thể nói chuyện như thế này? Diệp Lâm cũng muốn tốt cho gia đình mà!”
Phương Tuệ khinh thường nói: “Tôi khinh! Cậu ta vì muốn tốt cho cái nhà này? Cậu ta thực sự muốn tốt cho gia đình này thì nhanh chóng ly hôn đi.”
“Nếu không vì sự liên lụy của cậu ta thì gia đình chúng ta sao có thể biến thành bộ dạng như bậy giờ?”
“Không có cậu ta! Gia đình chúng ta còn có thể sống tốt hơn.”.