CÙNG BOSS MẠNH NHẤT YÊU ĐƯƠNG



"Cảnh sát Chu," nam nhân thần sắc thản nhiên, lưng rất thẳng, thoạt nhìn không giống như một sĩ quan cảnh sát, ngược lại giống như một người mẫu trong sân, bất luận là diện mạo, khí chất, đều cực kỳ xuất trần.
Chu Anh Mai nhíu mày, từ trên xuống dưới đánh giá nam nhân trước mắt.
Phụ nữ luôn luôn có một giác quan thứ sáu huyền diệu về những điều nguy hiểm.
Tô Diêm từ trong túi xách lấy ra một đống tài liệu không biết viết cái gì đặt lên bàn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Mặc dù bây giờ tôi mới được chính thức chuyển vào nhóm vụ án lần này, " nam nhân ngước mắt lên, đôi mắt màu xám có một loại thâm trầm không nói nên lời, giọng điệu bình thản nhưng không giải thích được mang đến cho người ta một loại cảm giác tin phục, "Nhưng thời gian tôi can thiệp điều tra vụ việc này phù hợp với các người."
Chu Anh Mai nghe vậy, mày nhíu càng sâu.
Tô Diêm cười cười, mặt mày lại không mang theo ý cười, "Những tư liệu tôi chuẩn bị, cảnh sát Chu hẳn là nhìn một cái."
Đôi mắt của một nam nhân trở nên thâm trầm hơn, giống như mê hoặc lòng người, "Tôi tin rằng, "
Nhấp nhấp môi, "Những thứ này có tác dụng rất lớn trong việc phá án đối với vụ án."
Chu Anh Mai không lên tiếng, mặc dù cô là phụ nữ, nhưng có thể trở thành tổ trưởng ở đây, một người phụ nữ nổi bật trong đám đàn ông, cô ngoại trừ dựa vào bộ não và thể lực khôn ngoan, còn có điểm quan trọng nhất, đó chính là —— khí thế.
Nhưng khí thế luôn tự tin của cô ở trước mặt nam nhân này lại có vẻ có chút yếu thế hơn.

Chu Anh Mai tiếp nhận tư liệu chuẩn bị của nam nhân, có nghi vấn, có thăm dò, cũng có hoài nghi.
Nhưng so với tất cả những băn khoăn kỳ quái trong đầu, cô càng quan tâm nhiều hơn, là nhanh chóng phá án.
Cô mở tư liệu ra, thần sắc lập tức thay đổi liên tục.
Tô Diêm đứng đối diện cô, có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình tất cả biến hóa dù rất nhỏ của cô.
Chu Anh Mai dừng một chút, nhẹ nhàng đọc ra tên người trong tư liệu, "Vương Diệp Trạch?"
Tô Diêm hơi ngẩng đầu lên, đường nét cơ bắp trên mặt căng chặt, đường viền cũng rất cứng rắn.
Chu Anh Mai không rảnh đi chú ý nhất cử nhất động của hắn, cô đã hoàn toàn bị tư liệu này hấp dẫn tròng mắt.
Tô Diêm không nhanh không chậm đến gần vị trí chậm rãi ngồi xuống, rất nhàn nhã, khóe miệng giống như ngậm một nụ cười như có như không.
Trò chơi sẽ sớm kết thúc, phải không?
Ồ, phải.
Mà chỉ có một kết quả.
Vương Diệp Trạch trong lòng sợ rất lợi hại, tay càng run rẩy không ngừng, cả người giống như bị định trụ tại chỗ, còn chưa đợi hắn từ trong kinh hãi trước mắt bình tĩnh lại, đầu trong nháy mắt kèm theo một trận đau đầu kịch liệt, giống như có một vạn con kiến gặm não hắn.
"Đờ mờ, " Vương Diệp Trạch mắng nhiếc kêu lên, cả người trực tiếp xụi lơ lăn lộn trên mặt đất, hắn cảm giác mình giống như bị thứ gì đó không biết tên hút lấy, có thứ gì đó muốn từ trong thân thể hắn tước ra, giống như là ngũ mã phanh thân.
- A a a a! Vương Diệp Trạch nhịn không được □□, tức giận trợn tròn mắt.
"Hệ thống cứu tôi, cứu tôi!!" Vương Diệp Trạch theo bản năng kêu lên, giống như đang liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhưng thần kỳ chính là, hệ thống biến mất một thời gian dài lại thật sự bị hắn triệu hoán ra, nhưng còn chưa đợi hắn cao hứng quá lâu, một chậu nước lạnh liền trực tiếp ném lên đỉnh đầu hắn.
"Trong khởi động hệ thống...!Từ tính...!Từ tính..."
Cũng giống như cảm giác đau đớn bất thình lình trong đầu, hắn chỉ có thể cảm giác được một tiếng dòng điện đâm xung quanh trong đầu mình, giống như □□ quấy nhiễu dụng cụ thông tin, gần như sụp đổ.
"Hệ thống!! Mau! Cứu tôi đi!!" Cổ họng Vương Diệp Trạch gào rống lên, thét chói tai ra tiếng.
"Hệ thống nhận thức được sự nguy hiểm! Hệ thống chuẩn bị thoát ly! "Hệ thống giống như là động kinh, âm thanh của đề-xi-ben đột nhiên phóng đại, thanh âm tuy rằng trước sau như một mang theo cảm giác máy móc, nhưng lại giống như người khác, khó có thể che giấu giọng điệu hoảng hốt thất thố của nó.

"pong!"
Một tiếng nổ lớn, Vương Diệp Trạch cả người co giật, thân thể kịch liệt bật lên vài cái, trực tiếp ngất xỉu.

Hệ thống cũng giống như bị treo máy, ngừng la hét.
Cũng không biết qua bao lâu.
"Nguy hiểm được nâng lên, hệ thống bắt đầu tách ra, chuẩn bị, ba, hai, từ tính...!Từ tính...!Từ..." Thanh âm của hệ thống một lần nữa vang lên, mang theo vài phần may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng còn chưa đợi nó may mắn bao lâu, nó lại một lần nữa bị cứng rắn cắt đứt, giống như bị người đè lại tử huyệt không cách nào hô hấp.
Trước khi hệ thống hoàn toàn mất đi ý thức, nó giống như nghe thấy một người đàn ông từ tính.
Hắn nói, "Ồ, cuối cùng cũng bắt được mi."
Một cái gì đó từ thế giới trên?
Koko.
Mi nghĩ mi đã trốn thoát sao? Ồ.
Một người đàn ông dùng tay nâng cằm của mình, giống như một người mẫu đặt poes tốt, mỗi một bức đều là cảnh đẹp ý vui.
Đôi mắt màu xám của hắn lóe lên, tựa như ngắn ngủi vừa rồi hắn ngây người, cũng không rõ ràng, cũng không ai phát hiện.
Chu Anh Mai đóng dấu giấy tờ, nội tâm sóng gió dữ dội, không thể bình phục.
Đôi môi của cô có chút khô nứt, cổ họng cũng có chút ngứa ngáy.
Cô hít một hơi thật sâu, nói, "Thông tin của anh thực sự rất giúp vụ án."
Tô Diêm nghe vậy, thần sắc không thay đổi.
Chu Anh Mai không thèm để ý thái độ của hắn, cầm lấy bộ liên lạc của mình phân phó, "Đi gọi một nam sinh tên là Vương Diệp Trạch đến cục cảnh sát tiến hành nói chuyện, tư liệu lập tức gửi cho cậu."
Tô Diêm đột nhiên cười cười, Chu Anh Mai hướng hắn đầu tư ánh mắt hỏi thăm, nhưng khi cô nhìn qua, Tô Diêm vẫn mặt là mặt than, không hề dao động, giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác lúc cô ngây người.
Chu Anh Mai lắc đầu, không để ở trong lòng.
Cả người Chu Minh run rẩy, mặt nhăn đến vô cùng khó coi.
Tiếu Trần bỏ qua một bên mắt, rũ mắt, mang theo vài phần ẩn nhẫn, "Hiện tại hắn sẽ chết phải không?"
Trong không khí đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, như có như không.
Bảo bối của hắn, thật sự rất đáng yêu.
Tô Diêm giống như cười đủ rồi, đứng đắn đáp lại, mà trong giọng nói mang theo sủng nịch không chút che giấu, "Chỉ cần em muốn, hắn liền sẽ không."

Tiếu Trần dừng một chút, ngón tay vuốt ve mặt dây chuyền của mình, có vài phần mờ mịt, "Ý anh là sao."
Ánh mắt Tô Diêm rơi xuống mặt dây chuyền của Tiếu Trần.
Đây không phải là thứ của thế giới này.
Dường như đến từ một thế giới song song tương tự như thế giới này.
Cũng bởi vì sợi dây chuyền này, hắn nhìn thấy một số hình ảnh ghi lại của thế giới khác.
Tử Thần và một đứa nhỏ.
Tô Diêm nghĩ tới đây, dừng một chút.
Mà hắn đã nhận được một lời cảnh cáo từ Tử Thần.
Một lời khuyên mà hắn phải thề sẽ bảo vệ tốt Tiếu Trần.
Tô Diêm đến gần Tiếu Trần, trêu chọc nói, "Sợi dây chuyền trên tay em cầm, tác dụng của nó lớn hơn nhiều so với em nhìn thấy."
Dù sao sợi dây chuyền này đến từ thế giới Tử Thần, là phù hộ thân Tử Thần dùng để bảo vệ người mình yêu, là pháp khí có thể trốn tránh mắt của thiên đạo.
"?" Tiếu Trần nghi vấn càng sâu.
"Sức mạnh của nó có thể trực tiếp phá hủy không gian sống của chúng ta." Tô Diêm nhìn lông mi của Tiếu Trần ngẩn người, từng sợi từng sợi, trong lòng thậm chí không khỏi phát ra cảm thán.
Thật xinh đẹp.
"Em chỉ cần thành tâm suy nghĩ, như vậy Chu Minh sẽ không chết." Ánh mắt Tô Diêm trực tiếp di chuyển xuống cánh môi Tiếu Trần, nhìn thấy hắn nhất thời lưỡi khô miệng khô.
Miễn là em muốn, em muốn em nguyện ý, em sẽ có năng lực này.
___________________________________________
BtNguytThng: bỗng chốc hoài nghi nhân sinh nên hôm qua mình không đăng chương.(thật ra là máu lười thượng não 。◕‿◕。).


Bình luận

Truyện đang đọc