CÙNG CẬU NẰM MƠ

Lúc hai người về đến nhà thì đã gần mười một giờ, Lâm Thanh khóc đến độ hai mắt sưng lên như hồ đào, yên lặng theo sát Giang Duệ.

Cậu theo đuôi Giang Duệ, Giang Duệ đi vào bếp rót nước, cậu cũng giống cái đuôi nhỏ đi theo sau. Giang Duệ xoay người lại, anh cảm thấy buồn cười, vừa đưa nước ấm cho cậu vừa hỏi: “Không phải tớ bảo cậu ngồi trên sô pha rồi sao?”

Lâm Thanh cầm lấy cốc nước, cậu mở miệng nhấp một ngụm, không nói lời nào.

Có lẽ là cậu cảm thấy mất mặt. Dù gì thì cậu cũng đã khóc rất lâu.

Nhưng trong lòng Giang Duệ cũng không để ý, anh không biết tình trạng của Lâm Thanh hiện tại là gì. Trước mắt anh là Thanh Thanh tám tuổi hay là Lâm Thanh hai mươi mốt tuổi đây?

Thật ra trong lòng anh đã có đáp án, thế nhưng Giang Duệ không dám tin tưởng.

Lâm Thanh uống nước xong thì nhét cốc vào tay anh, ánh mắt vững chắc dán lên người đối phương, vẻ mặt hết sức vô tội. Giang Duệ phát hiện ra một điều…

Anh thậm chí còn hy vọng cậu tiếp tục khóc trong lòng anh.

Muốn để cậu trút giận, muốn để cậu nói hết, muốn để cậu ở trong lòng anh, để cậu nắm chặt lấy quần áo của mình.

Tình cảm thật sự rất phức tạp và vi diệu. Mấy tiếng trước Giang Duệ còn đau khổ, bây giờ anh lại bắt đầu mong chờ những thứ khác.

Bởi vì anh phát hiện ra Lâm Thanh cũng thích mình.

Trong lòng Giang Duệ như có vô số ánh sáng chiếu rọi, nói thật là hạnh phúc muốn khóc.

“Thanh Thanh à, đêm nay cậu còn muốn ngủ với tớ không?” Anh đặt cốc thủy tinh lên mặt bàn cẩm thạch, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trong trẻo mà hỏi Lâm Thanh.

Giang Duệ gần như không dám nhìn ánh mắt của Lâm Thanh. Sợ cậu từ chối, lại sợ cậu đồng ý.

Gió đêm ngoài cửa sổ thay anh đếm cánh hoa. Một cánh, hai cánh, ba cánh…

A, vừa vặn thổi rơi mười hai cánh hoa.

Lâm Thanh nói: “Ừm.”

Giang Duệ cảm thấy giống như ban ngày, hơi nóng từ bên ngoài cửa sổ tràn vào, ánh mặt trời rọi trên người anh, tất cả mọi thứ đều choáng váng.

Tắm rửa xong, cả hai cùng lên giường ngủ. Giang Duệ vượt qua tâm tình hỗn loạn, anh hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay của Lâm Thanh trong chăn: “Ngủ ngon, Thanh Thanh.”

Lâm Thanh lại trở mình, cậu đối mặt với anh, hai tay nắm lấy tay Giang Duệ.

“Giang Duệ,” Cậu nhìn anh, bảo, “Tớ thật sự nghe được giọng nói của cậu.”

Trong đôi mắt cậu như có cơn sóng mềm mại, chậm rãi trở nên yên tĩnh, giống như một mái chèo cập bờ, rốt cuộc cũng đã trở về quê hương: “Quả nhiên Giang Duệ là tốt nhất.”

Giang Duệ nhìn cậu không chớp mắt, trong chốc lát, Lâm Thanh cảm thấy mình quên cả việc thở.

Đúng lúc cậu đang vô cùng nghi hoặc, bàn tay to lớn kia nắm chặt lấy hai tay cậu, dùng sức kéo cậu vào lòng.

Đập vào lồng ngực nóng bỏng của Giang Duệ, Lâm Thanh lại cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh —— Đây là một lãnh địa riêng tư tuyệt đối.

Giang Duệ ôm chặt cậu trong ngực, tay kia của anh giữ lấy cổ cậu, ấn cậu vào trong lòng mình, hành động độc đoán và mạnh mẽ chưa từng có.

“Giang Duệ.” Lâm Thanh có chút thở không nổi, cậu nức nở rất khẽ.

“Lâm Thanh, Lâm Thanh, Lâm Thanh.” Giọng của Giang Duệ run rẩy, anh gọi đi gọi lại tên của cậu, “Lâm Thanh.”

Lâm Thanh đột nhiên giảm bớt sức lực, một cảm giác dịu dàng dâng lên trong lòng, cậu ngoan ngoãn nép vào ngực anh, đáp lời: “Ừm.”

Sợi tóc bị đẩy ra, một cái hôn nóng bỏng rơi xuống trán cậu.

“Tớ rất nhớ cậu.”

Đôi mắt vẫn chưa hết sưng, khóe mắt lại rơi lệ, Lâm Thanh khóc không thành tiếng: “Giang Duệ, Giang Duệ.”

“Tớ thật sự rất rất có lỗi, không thể cứu được bà nội của cậu. Tớ thật sự rất sợ cậu sẽ mất đi tất cả.”

Cậu nghẹn ngào khóc thút thít, dường như biểu hiện bình tĩnh vừa rồi của cậu chỉ là ảo ảnh, cậu vẫn là một con ma khóc nhè mỗi khi thấy Giang Duệ gặp chuyện.

“Tớ sợ, sợ không thể giúp gì được cho cậu.”

“Kỳ nghỉ đông năm ấy, bà nội sinh bệnh. Tớ sợ muốn chết, tớ rất sợ bà sẽ xảy ra chuyện, tớ rất sợ cậu sẽ vô cùng đau khổ.”

Cậu lại gần như sắp tan vỡ: “Tớ sợ lắm. Không thể giúp gì cho cậu. Ngày đó, ngày đó…”

“Ngày đó, tớ…” Cậu nghẹn ngào, nói không nên lời.

Giang Duệ cắt ngang lời cậu, bàn tay đặt sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ về: “Tớ biết, tớ biết hết.”

“Thanh Thanh, cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều rồi, thật đó.” Giang Duệ nâng cằm của cậu lên, tha thiết nhìn cậu.

Hai mắt Lâm Thanh sưng húp, có chút run rẩy.

Đôi khi tình yêu thật sự rất khó tin. Hệt như Lâm Thanh —— Giang Duệ cường điệu muốn dùng cụm từ “thiên sứ nhỏ” để miêu tả cậu —— một người trong sáng như vậy lại vô cùng tự ti về bản thân.

“Những gì tớ có đều là do cậu mang đến cho tớ.” Anh nói xong, kề sát lại hôn lên nốt ruồi dưới mắt Lâm Thanh, “Đừng khóc nữa, được không?”

“Tớ biết rồi.” Lâm Thanh lại kiên cường trở lại, cậu muốn giơ tay lên lau nước mắt.

Nụ hôn của Giang Duệ vẫn không ngừng, rời rạc, chặt chẽ và nóng bỏng, triền miên từng cái từng cái một rơi xuống khuôn mặt cậu, giống như muốn hôn đi toàn bộ nước mắt.

Phía sau gáy Lâm Thanh đỏ lên, cậu không dám thở mạnh: “Giang Duệ, cậu… Cậu cũng thích tớ sao?”

Giang Duệ dừng hôn, ngược lại, anh nâng cằm của cậu lên, sâu thẳm nhìn cậu.

Ánh mắt không hề di chuyển, bọn họ nhìn nhau một lúc thật lâu.

Trong đôi mắt kia có một dải ngân hà, không ngừng sáng lấp lánh. Giang Duệ nói: “Tớ yêu cậu, Lâm Thanh à.”

Có thứ gì đó bùng nổ trong lòng, Lâm Thanh lại không thể ngừng khóc được.



Lúc Giang Duệ tỉnh lại vào sáng hôm sau, đột nhiên anh có một linh cảm kỳ quái. Anh nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, hình dạng của chăn bông rất khác thường.

Một phen xốc lên, anh thấy một con gấu bông với một tấm giấy note hình cá heo trẻ con dán trên đầu:

Giang Duệ, đừng lo lắng. Tớ đi gặp bác sĩ đây.

Làn gió sáng mùa hè thổi tung màn cửa, ánh sáng mỏng manh rơi trên sàn nhà, rung động giống như sóng nước.

Giang Duệ cầm mảnh giấy nho nhỏ trên tay, trong lòng hệt như bị thứ gì đó đập mạnh vào, nước mắt cuộn trào mãnh liệt.



“Vậy cháu có thể đi học lại không ạ?” Lâm Thanh hỏi sau một hồi trò chuyện thật lâu.

“Tôi đề nghị cậu nên nghỉ ngơi một thời gian đi. Đi học sau kỳ nghỉ hè thì thích hợp hơn, tinh thần của cậu trước mắt vẫn còn yếu, việc thay đổi môi trường đột ngột sẽ gây bất lợi cho quá trình phục hồi của cậu.” Bác sĩ nói.

“Vâng. Cảm ơn ngài.” Lâm Thanh đứng lên, dừng vài giây lại ngồi trở về, cúi đầu.

Bác sĩ rất khoan dung, cũng không quấy rầy suy nghĩ của cậu, chỉ thêm vào cốc của cậu một chút nước ấm.

“Cháu phát hiện ra mình có một sự ngưỡng mộ khác thường đối với cậu ấy.” Cậu nhanh chóng cầm lấy cốc nước, ngập ngừng nói với bác sĩ.

Bác sĩ rất điềm đạm, không quá quan tâm “cậu ấy” này là ai, ông chỉ hỏi: “Sự ngưỡng mộ của cậu là ghen tỵ hay là muốn đuổi theo người đó?”

Lâm Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cậu lắc lắc đầu: “Cháu chỉ nghĩ là cậu ấy tốt hơn so với bất cứ ai.”

Những ký ức xưa cũ chợt hiện về trong tim từng chút một, chiếu thành từng đoạn phim ngắn, chậm rãi bày ra trước mắt. Cậu nói:

“Rõ ràng là cậu ấy dường như chẳng làm gì cả, cháu lại cảm thấy cậu ấy chính là anh hùng của cháu.”

“Người đó hẳn phải đối xử với cậu tốt lắm.” Bác sĩ nói.

Lâm Thanh nở nụ cười: “Cậu ấy đối với ai cũng tốt hết ạ.”

Bác sĩ mỉm cười, ý bảo cậu tiếp tục.

Lâm Thanh chuẩn bị một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cháu đã bị trầm cảm suốt một khoảng thời gian dài, cháu muốn đến bên cạnh cậu ấy, cố gắng trở thành một người thật tốt.”

Cậu không nhịn được đỏ mặt: “Nhưng cháu lại cảm thấy không ai xứng đáng ở cạnh cậu ấy, vì thế nên cháu mới thường xuyên chán nản ủ rũ.”

“Cho tới bây giờ cháu vẫn chưa dám nói một câu thích cậu ấy.”

“Nhưng cậu ấy nói với cháu rằng cháu đã cho cậu ấy tất cả mọi thứ rồi.” Lâm Thanh vùi đầu thật thấp, vành tai đỏ bừng, “Cháu nghĩ mình thật kỳ quặc.”

“Cháu xem cậu ấy như một ngôi sao, thế nhưng lại không nỡ có được cậu ấy.”

Bác sĩ thật sự rất tinh tường, ông bình tĩnh bảo: “Cậu ấy thích cậu.”

“Không phải ạ,” Lâm Thanh lúc này lại ngẩng đầu lên, cậu thành thật nói, “Cậu ấy nói yêu cháu cơ.”

Bác sĩ bị ánh mắt trong trẻo động lòng người của cậu làm cho bật cười.

Lâm Thanh lại xấu hổ cúi đầu. Nhìn đi, cậu thật sự kỳ quặc mà!

Bác sĩ vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng nói mang theo ý cười: “Cuộc trò chuyện này thật sự nên dùng vài câu lãng mạn để trấn an cậu chứ không phải là ‘chữa bệnh’.”

Ông nói: “Lâm Thanh, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua câu ‘yêu anh, yêu đến mức không thể ích kỷ’ sao?”

Lâm Thanh lặng lẽ nhìn ông, ánh mắt giống như động vật nhỏ, tràn ngập sự tò mò và khó hiểu.

Bác sĩ cười, hệt như một vị trưởng bối chân thành nhất: “Tình yêu không phải chỉ có việc muốn sở hữu. Cậu thương người đó, thương đến mức không thể ích kỷ mà thôi.”

“Ngưỡng mộ cũng là một dạng của tình yêu. Mà rời xa và che chở là thứ tình yêu chân thành nhất mà nhiều người không thể học được.”

Lâm Thanh vô thức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lắng nghe ông nói.

“Cậu cũng không kỳ quặc, không chút nào. Cậu không cần sợ loại tình yêu trong sáng này đâu.” Bác sĩ nhẹ nhàng cười, “Cho cậu ấy tình yêu này đi. Điều này thật sự có thể mang đến cho cậu ấy mọi thứ, thật sự có thể khiến cho cậu ấy làm được tất cả.”

Trong nháy mắt, hàng ngàn loại âm thanh trong tâm trí Lâm Thanh đều lắng xuống.

Sau khi từ biệt bác sĩ, cậu lập tức chạy ra ngoài, không dùng cả thang máy, giống như đứa trẻ phi nhanh trên cầu thang.

Cậu muốn mau chóng trở về nhà. Từ trước đến nay, cậu luôn muốn cho Giang Duệ những điều tốt đẹp nhất, nếu loại tình yêu này cũng tốt đẹp thì cậu cũng muốn lập tức mang đến cho anh!

Ánh nắng chói chang, Lâm Thanh cảm thấy máu trong cơ thể chảy rất nhanh, cậu lao ra khỏi tòa nhà, chạy đến lối đi trên vỉa hè.

Đèn giao thông ngăn cản bước chân của cậu. Mà người đứng ở phía đối diện, cậu hít vào một hơi, người đó khiến trái tim cậu đập kịch liệt.

Cậu không hề kỳ quặc.

Trái tim của cậu vốn dĩ chỉ đập thình thịch vì Giang Duệ mà thôi.

Bởi vì cậu không thể chờ thêm một giây nào nữa, khóe mắt ướt đẫm, nước mắt lã chã rơi xuống, cậu hô lớn:

“Giang Duệ à, tớ cũng yêu cậu!”

Tối hôm qua, những gì hai người thì thầm trong ổ chăn bây giờ lại bị cậu đứng trước công chúng trả lời thật rõ ràng.

Tất cả mọi người đều nhìn cậu như một tên ngốc.

Mặt trời chiếu sáng khắp mọi nơi. Không có nơi nào để trốn, không có nơi nào để sắp đặt.

Cậu không quan tâm, vẫn khóc đến mức không thể giải thích được, chẳng dễ thương chút nào.

Đèn giao thông thay đổi, Giang Duệ lao đến như một cơn gió.

Tiếng gió quét ngang bên tai, Lâm Thanh bị anh ôm lấy vòng eo của mình. Cậu ngẩng đầu lên, ánh nắng trước mắt chiếu rọi hình bóng anh, và một cái hôn in dấu giữa đôi lông mày của cậu.

Ẩm ướt và đầy trân trọng.

“Ừm. Tớ biết.”

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc