CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐÁNG GIÁ TRÊN TRỜI

Edit: Trà Hoa Nữ

Beta: Mel

Sau khi Dung Thiếu Thành đi khỏi, Cố Dĩnh Nhi và Lãnh Mộ Dương không biết nói gì, bầu không khí vừa nóng lên cũng chậm rãi lạnh mất.

Đầu xuân, không khí vẫn còn chút se lạnh, giữa trưa có rất ít người đi bộ ở lối vào bệnh viện, tất cả đều vội vội vàng vàng, đứng ở bậc thang, Cố Dĩnh Nhi nghe thấy tiếng bước chân.

“Là cô!”

Cùng với tiếng bước chân, Cố Dĩnh Nhi nghe thấy một giọng nam cao đầy tức giận, Cố Dĩnh Nhi ngây thơ mờ mịt không thấy gì, đứng bên cạnh Lãnh Mộ Dương, tầm mắt hướng về cổng bệnh viện, nhưng thật ra cô đang suy nghĩ, đối những việc này cũng lười quan tâm, dù sao cũng không có quan hệ gì với cô.

“Người phụ nữ thối tha, cô giống như âm hồn không tan vậy!”

Giọng người đàn ông ngày càng gần, Cố Dĩnh Nhi có dự cảm chẳng lành, có vẻ như người đàn ông đó đang tiến về phía cô.

Quả thật, dự cảm của cô mau chóng ứng nghiệm.

“Cố Dĩnh Nhi, cô còn dám giả ngu?”

Tiêu Trạch cực kỳ tức giận khi nhìn thấy Cố Dĩnh Nhi, thiếu chút nữa liền cùng Cố Dĩnh Nhi giằng co ở cổng lớn bệnh viện.

Cố Dĩnh Nhi? Không phải trùng hợp như vậy chứ! Cố Dĩnh Nhi chậm rãi nghĩ trong lòng mình đã làm gì hơn 2 tháng qua, trừ bỏ thời gian nằm trên giường thì chính là phòng phẫu thuật, căn bản là không có thời gian tìm rắc rối, có phải là anh ta nhận sai người rồi không?

“Sao vậy Tiêu Trạch?” Lãnh Mộ Dương vươn tay ngăn cản Tiêu Trạch đang hùng hổ, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.

“Mộ Dương, cậu vì cái gì mà bảo vệ cô ta? Tiêu Trạch tức giận nhìn Mộ Dương, đè nén sự bất ngờ và kinh ngạc trong lòng.

Theo những gì anh quan sát được trong mấy tháng qua, có thể nói Lãnh Mộ Dương là cực kỳ ghét cô ta. Nếu không phải vì mối quan hệ giữa hai gia đình, Lãnh Mộ Dương đã sớm giải quyết cô ta rồi, sao lại có thể ở bên cô ta, lại còn nắm tay cực kỳ thân mật?

“Cái gì chọc Tiêu thiếu gia luôn thương hoa tiếc ngọc tức giận như vậy?” Dung Thiếu Thành sau khi tắm rửa chải đầu, thay quần áo, giảm bớt mùi nước hoa trên người, chậm rãi bước xuống. Anh ta mặc một thân quần áo trắng nhàn nhã, đầy quyến rũ, làm cho các cô gái nhỏ đi qua đều dừng lại nhìn.

Dung Thiếu Thành cười nhẹ, phác họa ra một nụ cười mê hoặc chúng sinh, lập tức khiến đám người ngây ngẩn lần nữa. Anh ta cũng không biết thu liễm, khóe miệng cười càng tươi hơn, cực kỳ hài lòng đối với xao động do chính mình tạo ra.

Dung Thiếu Thành đi nước ngoài một năm trước, vừa trở về cách đây 1 tháng, cảm thấy anh lại không theo kịp nhiều sự kiện diễn ra. Xem ra, trong thời gian anh không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện vô cùng thú vị.

Ví dụ như cô gái khiếm thị này.

“Anh là ai? Thật ngại quá, tôi bị mất trí nhớ, không nhớ rõ, nếu trước kia có làm gì có lỗi thì chỉ có thể nói xin lỗi anh.” Cố Dĩnh Nhi cũng hiểu rằng chắn chắn Cố Dĩnh Nhi trước kia đối với người này gây ra phiền toái gì đó, chỉ có thể dùng lý do mất trí nhớ, tuy rằng rất thối nát, nhưng dùng được là tốt rồi.

Đối mặt với thái độ của Cố Dĩnh Nhi, Tiêu Trạch lập tức liền sửng sốt.

Trong ấn tượng của anh, Cố Dĩnh Nhi là loại người ngang bướng, ngay khi cả thế giới này nói cô sai, thì cô ta cũng chỉ cảm thấy ánh mắt của người khác có vấn đề, tuyệt đối sẽ không ôm trách nhiệm vào người. Nhưng, Cố Dĩnh Nhi trước mặt…

Chẳng lẽ thế giới này thực sự có ảo mộng và kỳ tích, anh cười nhạt.

“Dĩnh Nhi gặp tai nạn xe cộ rồi bị mất trí nhớ, hơn nữa mắt cũng bị…” Lãnh Mộ Dương nhìn mắt Cố Dĩnh Nhi, không cần nói cũng biết.

Tiêu Trạch lúc đầu còn sững sờ, sau đó ngẩgn đầu lên cười: “Quả báo, thật sự là quả báo, cô cũng có ngày hôm nay. Ông trời cuối cùng cũng có mắt.”

Bầu không khí trở nên kỳ quái.

Lãnh Mộ Dương lạnh lẽo nhìn Tiêu Trạch cười đến nghiêng người, Dung Thiếu Thành thích xem náo nhiệt, vòng tay đứng một bên, tỏ rõ sẽ không tham gia, nhưng đáy mắt tràn ngập vui sướng khi người gặp họa, ngược lại, bình tĩnh nhất là cái người gặp báo ứng – Cố Dĩnh Nhi.

Chờ Tiêu Trạch cười đủ, Cố Dĩnh Nhi bình tĩnh thong thả mở miệng nói, “Tôi trước kia cưỡng gian anh hay là chà đạp anh hả?”

Mù thì mù, đây là số mệnh, cô chấp nhận, chỉ là cái giọng điệu của người đàn ông trước mặt làm cô rất không vui.

Nguyên thân chỉ mới trở về Trung Quốc, nằm viện cũng chưa được 1 năm, tại sao lại có kẻ thù khắp mơi, Lãnh Mộ Dương không cần phải nói, mấy tiếng cũng không có sắc mặt tốt, không biết có phải là do tính tình lạnh nhạt hay là bực bội với cô. Cái tên Tiêu Trạch này là cái lông gì tự nhiên xuất hiện, chưa bao giờ nghe về anh ta trong khoảng thời gian này, kẻ không có cảm giác tồn tại đến đây tham gia náo nhiệt cái gì?

“Cô không biết xấu hổ.” Mặt Tiêu Trạch nghẹn đỏ, nói ra một câu như thế làm Cố Dĩnh Nhi lập tức vui vẻ.

Người này cái gì cũng có thể nói được, không biết có phải là con gái không chứ?

Lãnh Mộ Dương và Dung Thiếu Thành đứng một bên đều sợ đến ngây người.

Lãnh Mộ Dương: Đây vẫn là Cố Dĩnh Nhi sao?

Dung Thiếu Thành: Cô gái này thật là cường hãn, đã phụ cái khuôn mặt loli này rồi.

Cố Dĩnh Nhi không nhìn thấy sắc mặt của cả ba vị thiếu gia, cô bước về phía trước một bước, chính xác đứng trước mặt Tiêu Trạch.

“Anh đang tự hỏi tôi có phải là con gái hay không đúng không?”

Không phải cô ác, mà là cô cảm thấy có việc vui dâng tới cửa, nếu không chơi thì thật là lãng phí. Xảy ra chuyện gì cũng có Lãnh Mộ Dương gánh, dù anh không cho ba mẹ cô mặt mũi, thì cũng phải bận tâm đến cảm nghĩ của mẹ anh ta.

“Cô…”

“Có phải lại muốn nói tôi thật không biết xấu hổ không?”

Sắc mặt Cố Dĩnh Nhi bỗng chốc trầm xuống.

“Tôi, Cố Dĩnh Nhi dù không biết xấu hổ, cũng sẽ không đâm vào nỗi đau của người khác. Mặc dù trước kia tôi có làm gì cũng là chuyện vô thưởng vô phạt, không ảnh hưởng toàn cục. Anh, một người đàn ông có cần thiết cùng con gái như tôi tính toán so đo, không bỏ qua không? Tôi mù, tôi xứng đáng, nhưng cũng không đến lượt anh ở chỗ này nói này nói nọ, như thể Cố Dĩnh Nhi tôi đã giết người phóng hỏa vậy!”

Tính cách của Cố Dĩnh Nhi trước kia cô không thể nào kiểm chứng, nhưng dựa trên tính cách của cha mẹ, cô ấy chắn chắn cũng không có tính xấu gì, chuyện khác người nhất cũng chỉ là đối với Lãnh Mộ Dương, như vậy thì đâu có chút quan hệ nào với cái tên này, sao anh ta có thể châm chọc cô như vậy?

“Cô thật sự mù à?”

Một lúc sau, Tiêu Trạch mới cúi đầu nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự của Cố Dĩnh Nhi, cẩn thận hỏi.

“Mẹ nó, tôi có cần phải lừa loại người ngốc nghếch như anh không?” Cố Dĩnh Nhi hừ lạnh một tiếng

Cả buổi sáng cô đã đàn gảy tai trâu rồi, tên khốn này cho rằng cô chỉ đóng kịch à. Người mù và người thường có đôi mắt khác nhau như vậy, anh ta đều không phân biệt được, rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên vậy?

Vì vậy, sau cuộc nói chuyện đầu tiên này, Tiêu Trạch đã bị dán nhãn hàng thứ phẩm loại hai. Những ngày về sau, anh đã được định sẵn là đối tượng cho Cố Dĩnh Nhi áp bức.

Bình luận

Truyện đang đọc