CƯNG CHIỀU DỰNG PHU

Cạch!

Tiếng vật cứng rơi xuống đất phát ra âm thanh trầm đục, nháy mắt phá tan bầu không khí ái muội.

Mờ mịt mở mắt ra, xuyên qua cánh cửa phòng hơi mở, Mạch Tử nhìn thấy gói quà nằm lăn lóc trên sàn cùng với thân ảnh quen thuộc đầy vẻ bi thương.

Anh Từ…

Kinh hoảng tránh ra khỏi cái ôm của người nọ, Mạch Tử hoảng hốt chạy vội đến. “Anh Từ…”

Từ Hoằng Nghị siết chặt nắm tay, lửa giận cuồn cuộn nổi lên trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tử Phàm đang nở nụ cười tà mị sau lưng Mạch Tử.

Diệp Tử Phàm không hề tỏ ra yếu thế nghênh đón ánh mắt sắc bén kia, cong môi lên nở nụ cười đầy khiêu khích.

Bốn mắt giao nhau tóe ra ánh lửa, không khí nháy mắt trở nên nặng nề, tạo cảm giác đầy bất an. Mạch Tử lo lắng kéo tay Từ Hoằng Nghị cố gắng giải thích: “Anh Từ, anh nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu! Chúng em chỉ…”

Từ Hoằng Nghị thô bạo giật tay ra: “Chỉ là cái gì? Chỉ là tình cũ khó quên? Hay là thừa dịp không có anh ở đây để lén lút vụng trộm?”

Thấy Từ Hoằng Nghị hiểu lầm, Mạch Tử nôn nóng giải thích: “Anh Từ, không phải như thế đâu. Anh tin tưởng em, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!”

Từ Hoằng Nghị đau đớn nhìn người con trai đang vì lo lắng mà sắc mặt tái nhợt trước mắt anh: “Mạch Tử, em đừng tự lừa dối bản thân mình. Anh đã cho em thời gian, nhưng em có bao giờ thực sự muốn thực hiện lời hứa của mình đâu?”

Mạch Tử xấu hổ cúi đầu, Từ Hoằng Nghị nói quả không sai, đúng là bản thân đang tự lừa mình dối người, đúng là mình muốn dùng tình yêu mới để kết thúc đoạn tình duyên cắt không đứt mà quên cũng không được kia.

Từ Hoằng Nghị vô cùng hy vọng Mạch Tử có thể lớn tiếng phản bác lại lời anh, lớn tiếng nói với anh rằng mình không yêu Diệp Tử Phàm, có thể quên được Diệp Tử Phàm. Thế nhưng thái độ trầm mặc của Mạch Tử đã khiến cho Từ Hoằng Nghị tuyệt vọng, lòng đầy đau đớn, hai chân như mềm ra suýt nữa thì đã ngã quỵ xuống. Từ Hoằng Nghị cố gắng đứng vững, cười lạnh nhìn Diệp Tử Phàm: “Mạch Tử, em quên gã đàn ông này đã từng hại em như thế nào sao? Em vì hắn ta mà nghịch thiên sinh…”

“Anh đừng nói nữa…”

Mạch Tử hoảng sợ mở to hai mắt hét lên cắt ngang lời nói của Từ Hoằng Nghị.

Từ Hoằng Nghị giật mình ngưng bặt, cơn giận dữ vì hành động thân mật của hai người kia nháy mắt cũng tiêu tan.

Trong hành lang kín gió nhưng Mạch Tử lại cảm giác thân thể lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, cơ thể vô thức run lên nhè nhẹ. Mạch Tử không biết Diệp Tử Phàm có nhận ra được điều gì khác thường từ câu nói chưa hoàn chỉnh của Từ Hoằng Nghị hay không, nhưng Mạch Tử thật sự không dám quay lại để xem thử sắc mặt của người đàn ông đứng ngay phía sau lưng mình.

Hai tay Mạch Tử siết chặt vạt áo, cố ép bản thân mình trấn định lại, bình tĩnh mở miệng nói: “Diệp Tử Phàm, anh đi trước đi!”

Phía sau vẫn yên tĩnh, một lúc sau mới truyền đến tiếng bước chân trầm ổn của người kia. Diệp Tử Phàm không lên tiếng, đi vòng qua Mạch Tử đứng trước cửa, huých nhẹ qua người Từ Hoằng Nghị rồi đi vào thang máy.

“Anh Từ, em…”

Nói được một nửa, Mạch Tử không nói được gì nữa.

Người đàn ông trước mặt đã đem đến cho mình biết bao yêu thương và trân trọng, thế nhưng mình lại không những không thể đáp lại anh, ngược lại còn liên tục khiến cho anh bị tổn thương…

Mạch Tử cúi đầu nắm chặt tay, nỗi áy náy trào dâng khiến cho Mạch Tử không dám nhìn thẳng vào Từ Hoằng Nghị.

Không khí nhất thời chùng xuống, một lúc lâu sau phía trên đầu mới truyền đến một câu nói chậm rãi: “Mạch Tử, nếu như hạnh phúc của em chỉ có anh ta mới mang đến được thì em hãy quay trở lại bên cạnh anh ta đi!”

Mạch Tử cắn chặt môi dưới, bờ môi đau xót nhưng vẫn không làm giảm bớt được áy náy trong lòng.

Bản thân mình có gì tốt mà lại có được bao dung và trân trọng nhiều như thế, Mạch Tử thốt lên lời từ đáy lòng: “Anh, cám ơn anh!”

Đến khi bóng dáng cô tịch của người đàn ông biến mất sau cánh cửa thang máy, Mạch Tử mới chậm rãi cúi xuống nhặt lên gói quà nằm chỏng chơ dưới đất.

Bên trong hộp là một bộ búp bê Matrioshka tạo hình thuần phác, màu sắc sặc sỡ, trên gương mặt tròn vo mang theo nụ cười vui vẻ tạo cảm giác tốt đẹp.

Mạch Tử từng vô tình nhìn thấy bộ búp bê này trong TV, có lần nói chuyện phiếm với Từ Hoằng Nghị từng nhắc đến. Một lời nói thốt ra lúc vô tình, không ngờ Từ Hoằng Nghị lại khắc ghi ở trong lòng.

Ngang bụng của búp bê có một khe hở, nhẹ nhàng mở ra thì là một con búp bê nhỏ hơn, lại mở ra nữa thì có thêm một con búp bê khác. Mạch Tử mở liên tục ra được sáu con búp bê, trên người con búp bê nhỏ nhất có khắc một hàng chữ: ‘Mạch Tử, hy vọng ngày nào em cũng vui vẻ hạnh phúc!”

Mạch Tử ôm búp bê vào trong lòng, nước mắt không nhịn được mà tràn mi, rơi tí tách trên gương mặt mỉm cười của búp bê.

Từ Hoằng Nghị thất thần đi lang thang trên đường, gió lạnh thấu xương quất vào người anh, lạnh đến thấu tận tâm can.

Ánh mắt anh trống rỗng, cảnh vật xung quanh thay đổi, xe cộ chạy như bay trên đường, không một thứ nào khiến cho anh phản ứng.

Chẳng biết đi bao lâu, đến khi hai chân truyền đến cảm giác mỏi nhừ, lúc này anh mới ngồi xuống một băng ghế bên đường.

Trời dần dần tối đen, những giọt nước mưa lạnh lẽo không ngừng trút xuống. Người người trên đường vội vã tăng tốc, muốn tìm được một chỗ nào đó để trú mưa.

Từ Hoằng Nghị thì lại tựa hồ như không phát hiện, anh vẫn ngồi trên ghế, mặt không chút đổi sắc nhìn con đường đang khô ráo dần dần được nhuộm ướt. Cuối cùng, anh tựa người vào lưng ghế, mặc cho những hạt mưa lạnh lẽo rơi trên người.

Tim rất đau, dạ dày cũng đau đớn không thôi, Từ Hoằng Nghị mặc kệ cơn đau khắp toàn thân, nhắm mắt mặc cho mưa táp vào mặt.

Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu, không cái nào không phải là người con trai đã chiếm trọn trái tim của mình.

Cơn đau càng lúc càng mạnh, một khắc trước khi ý thức trở nên mơ hồ, Từ Hoằng Nghị theo bản năng ấn một dãy số, chẳng bao lâu sau đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy nôn nóng.

“Học trưởng…”

“Học trưởng, anh sao thế?”

“Học trưởng…”

Điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống mặt đường đã đọng đầy nước mưa, màn hình đang phát sáng bị những hạt mưa rơi xuống làm ướt, tiếng gọi đầy nôn nóng hòa cùng với tiếng mưa quanh quẩn tại một góc đường.

Khi Từ Hoằng Nghị xoa cái trán phát đau mà tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, gió thổi phần phật cùng với mưa rơi như trút nước không ngừng đập vào cửa sổ thủy tinh. Bên trong phòng được mở điều hòa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết ở bên ngoài.

Mùi hương Formalin tràn ngập trong gian phòng, lúc này Từ Hoằng Nghị mới nhận ra đây là phòng trong bệnh viện.

Lâm Dương đẩy cửa phòng bệnh ra thì ngay lập tức bị thân ảnh đầy cô tịch bên cửa sổ chiếm trọn ánh mắt. Sau một lúc thất thần thì nghi vấn liền dâng lên.

Tại sao học trưởng lại ngất ở trên đường?

Tại sao Mạch Tử lại không ở bên anh ấy?

Dáng vẻ đầy đau đớn của học trưởng như thế nghĩa là sao?

Anh ấy và Mạch Tử đã xảy ra chuyện gì?

Nghi vấn liên tiếp nảy ra trong đầu, nhưng lập tức lại bị một nghi vấn khác lớn hơn lấp đầy.

Tại sao trước khi học trưởng mất đi ý thức lại gọi điện cho mình mà không phải là Mạch Tử?

Lâm Dương bị nghi vấn này làm cho hoảng sợ, đồng thời một tia vui mừng lập tức dâng lên.

Trong tình huống như thế mà học trưởng lại nhớ đến mình, có phải trong lòng anh ấy cũng có thích mình một chút không?

Lâm Dương lắc đầu bóp chết cái phán đoán vừa nảy ra kia, hơi nở nụ cười tự giễu bản thân mình đa tình.

Điều chỉnh lại suy nghĩ, Lâm Dương nhẹ chân đi đến bên cạnh Từ Hoằng Nghị, thân thiết hỏi: “Học trưởng, anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Thân thể Từ Hoằng Nghị hơi cứng lại, anh quay đầu: “Lâm Dương, lại phiền em rồi, anh không sao!”

Lâm Dương sâu sắc nhận ra Từ Hoằng Nghị đang cố gắng che giấu đi nỗi đau của anh, một cảm giác đau lòng dâng lên khiến cho Lâm Dương chỉ muốn ôm người đàn ông trước mặt vào lòng, dùng sự dịu dàng vô hạn để xoa dịu đi cơn đau của anh.

“Học trưởng, anh sao lại bị như vậy?”

Từ Hoằng Nghị chuyển ánh mắt đi, không nhìn Lâm Dương đáp: “Không sao, tại cơn đau dạ dày đột nhiên tái phát trên đường thôi!”

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ chọc giận Lâm Dương, Lâm Dương nắm vai Từ Hoằng Nghị hỏi: “Học trưởng, anh đã xảy ra chuyện gì? Nhất định là đã có chuyện! Anh nói đi, có chuyện gì?”

Người con trai trước mắt đỏ bừng cả gương mặt, lời nói tràn đầy lo lắng và quan tâm. Từ Hoằng Nghị cảm thấy ấm áp, nỗ lực nở nụ cười: “Không sao!”

Sao có thể không sao được?

Lâm Dương vốn không tin lời Từ Hoằng Nghị, tiếp tục hỏi dồn: “Học trưởng, là vì Mạch Tử phải không?”

“Không phải, em đừng đoán mò!”

Thấy Từ Hoằng Nghị né tránh ánh mắt của mình, Lâm Dương càng thêm nóng nảy: “Học trưởng, anh đừng gạt em! Ánh mắt của anh tràn đầy đau khổ, nếu không phải vì Mạch Tử thì còn vì ai được?”

Từ Hoằng Nghị bị Lâm Dương hỏi dồn, anh bất đắc dĩ thở dài: “Bọn anh chia tay rồi!”

Lâm Dương giật mình, không thể ngờ được Từ Hoằng Nghị lại chia tay với Mạch Tử. Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi thì Lâm Dương lại ẩn ẩn vui mừng, đột nhiên cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng bao lâu nay nhanh chóng tan đi. Rồi ngay lập tức Lâm Dương cảm thấy bản thân thật đê tiện, lại vui vẻ trên nỗi đau khổ của học trưởng. Lâm Dương cẩn thận hỏi: “Sao hai người lại…”

“Anh không muốn nhắc đến chuyện đó nữa!” Từ Hoằng Nghị nói xong liền xoay người nhìn bóng tối ngoài cửa sổ.

Lâm Dương rất biết điều không hỏi nữa, đi đến bên giường cởi áo khoác khoác lên vai Từ Hoằng Nghị.

“Học trưởng, trời lạnh!”

Lưng của Từ Hoằng Nghị cứng ngắc, vẫn quay lưng lại với Lâm Dương, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lâm Dương, em đừng như vậy, dù cho không có Mạch Tử, anh vẫn sẽ không ở bên em đâu!”

Lời của Từ Hoằng Nghị chẳng khác nào một nhát dao đâm thẳng vào lòng của Lâm Dương, đau đớn nháy mắt tràn ngập khắp trái tim. Lâm Dương không cam tâm gầm lên: “Vì sao? Học trưởng, anh nói cho em biết là vì sao? Trước kia khi anh ở bên Mạch Tử thì không có cơ hội cho em, nhưng bây giờ hai người đã chia tay, em có tư cách theo đuổi anh chứ?!”

Từ Hoằng Nghị đâu phải là người có lòng dạ sắt đá, những gì Lâm Dương dành cho anh không phải là anh không cảm động, chỉ là anh nghĩ rằng trước khi anh quên đi Mạch Tử thì anh không có tư cách kết giao với Lâm Dương.

Từ Hoằng Nghị hạ quyết tâm, lời nói cũng trở nên cứng rắn: “Lâm Dương, không phải là em không tốt, chỉ là hai chúng ta không hợp!”

Cảm nhận rõ người thanh niên phía sau lưng đang trở nên nôn nóng, Từ Hoằng Nghị có chút không biết làm sao.

Lâm Dương nôn nóng kéo Từ Hoằng Nghị xoay lại: “Học trưởng, anh nói đi, tại sao hai chúng ta không hợp? Em sẽ sửa, vì sao anh lại không chấp nhận em?”

Bị buộc nhìn vào đôi mắt tràn đầy đau đớn, Từ Hoằng Nghị không hiểu sao dấy nên một cảm giác chua xót, anh cuống quýt quay đầu đi không dám nhìn vào mắt của Lâm Dương nữa.

“Học trưởng, anh thật không công bằng với em!” Thấy thái độ trốn tránh của Từ Hoằng Nghị, Lâm Dương nổi nóng gắt lên.

Từ Hoằng Nghị thật không đành lòng nhìn thấy vẻ thống khổ của Lâm Dương, anh trấn an nói: “Lâm Dương, bây giờ anh vẫn chưa quên được Mạch Tử, nếu tùy tiện kết giao với em chính là vô trách nhiệm với em.”

“Học trưởng, em có thể đợi, bao lâu em cũng đợi được!”

Thấy vẻ quật cường của người con trai trước mắt, Từ Hoằng Nghị khẽ thở dài: “Lâm Dương, điều này không công bằng với em. Em có quyền theo đuổi hạnh phúc, đừng phí thời gian ở chỗ anh nữa.”

“Học trưởng, em…”

Từ Hoằng Nghị giơ tay cắt ngang lời của Lâm Dương: “Lâm Dương, anh biết tình cảm của em dành cho anh nhưng thật sự anh không thể quên Mạch Tử. Có lẽ, cả đời này anh cũng không thể quên được cậu ấy…”

Một chút hy vọng vừa sinh ra đã bị lời nói quyết tuyệt của Từ Hoằng Nghị bóp chết, cảm giác không cam tâm nháy mắt ngập tràn. Lâm Dương bỏ tay ra khỏi người Từ Hoằng Nghị, biểu tình vô cùng kiên định: “Học trưởng, em sẽ khiến cho anh quên Mạch Tử!”

Nói xong không đợi Từ Hoằng Nghị đáp lại, nhanh chóng bỏ ra ngoài.

Từ Hoằng Nghị nhìn bóng dáng biến mất bên ngoài cửa phòng bệnh, khẽ lặng lẽ thở dài.

Lâm Dương ngồi trước bàn làm việc nhìn hộp giấy trong tay, bên tai văng vẳng giọng nói đầy tà mị của người đàn ông nọ: “Tình nhược bất đắc, dục khả trầm luân! Khốn tâm bất thành, hoặc khả tù thân! Muốn đoạt được tâm, trước thượng được thân!”

Một chút do dự cùng lo ngại ngay khi lời nói cự tuyệt vô tình kia vang lên đã triệt để biến mất, năm ngón tay siết chặt cái hộp, trong mắt Lâm Dương chỉ còn lại quyết tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc