CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ

Lục Tinh Chước xảy ra tai nạn xe.

Buổi tối hôm đó trời mưa rất lớn, một chiếc xe vận tải từ ngã tư đường lao đến, trực tiếp đâm lật xe Lục Tinh Chước, khi xe cứu thương tới, túi hơi an toàn đã nhuộm đầy máu tươi, máu tươi đỏ thắm theo cửa kính vỡ không ngừng nhỏ xuống mặt đất, tạo thành một vũng máu.

Khi bác sĩ nâng ông từ trong xe ra, cả người đã biến thành người máu, tiến vào trạng thái hôn mê.

Còi báo hiệu vang suốt đoạn đường, xe lao nhanh như chớp, hơi thở ông thoi thóp.

Khi Lý Huyền và một số nhân viên cấp cao trong công ty chạy tới bệnh viện, Lục Tinh Chước đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ đi ra, hỏi người nhà bệnh nhân có ở đây hay không.

“Là thế này, bệnh nhân đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, cần truyền máu gấp, cho nên hy vọng người nhà có thể phối hợp với chúng tôi tiến hành thử nhóm máu, tốt nhất là trực hệ (1), con cái hoặc bố mẹ đều được.”

Lý Huyền ngẩn người, cô biết Lục Tinh Chước gần năm mươi tuổi, chưa cưới vợ, còn có một người anh, hiện đang định cư ở Canada.

“Người nhà Lục tổng không ở đây, chẳng lẽ không thể điều động máu thích hợp từ kho máu ư?” Một nhân viên lâu năm gấp gáp hỏi bác sĩ.

“Nhóm máu của bệnh nhân là nhóm máu hiếm, Rh- (2), trong kho máu của bệnh viện chúng tôi không có loại máu này, cho nên nếu có trực hệ ở đây, là tốt nhất, nếu không có, tôi có thể lập tức liên hệ với bên quân y thủ đô, chắc hẳn sẽ có dự trữ, nhưng hiện tại bệnh nhân mất máu quá nhiều, bệnh tình vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ không đợi được…”

“Bác sĩ, xin các ông chuẩn bị công tác truyền máu, tôi lập tức liên hệ với người nhà của ông ấy đến đây.” Lý Huyền dứt lời, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Không có gì, quan trọng hơn sự sống chết, bất kể Lục Tinh Chước có đồng ý hay không, sự thật chính là như vậy, sẽ không thay đổi, huyết thống cũng thế…

Lâm Hi đang làm tổ trong ổ chăn thì bị cuộc gọi của Lý Huyền đánh thức, mơ mơ màng màng không nghe rõ, giọng Lý Huyền cũng rất hoảng loạn, anh không thèm đổi dép lê, chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Lý Huyền trên hành lang, lao đến như một cơn gió.

Vẻ mặt anh hoảng hốt lo sợ, giọng điệu hoảng loạn, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, kéo cô ra kiểm tra thân thể: “Em xảy ra tai nạn xe? Bị thương ở chỗ nào rồi?”

Lý Huyền biết anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải em, là Lục tổng.”

Trong lòng Lâm Hi thả lỏng, vừa rồi kinh hồn bạt vía, trừng mắt nhìn cô một cái, tay khoanh trước ngực: “Lão già họ Lục? Vậy em gọi anh đến đây làm gì?”

Lý Huyền không kịp giải thích nhiều với anh, bác sĩ đã từ phòng phẫu thuật đi ra, liếc Lý Huyền một cái, hỏi: “Người nhà bệnh nhân tới rồi?”

“Tới rồi tới rồi.” Lý Huyền kéo Lâm Hi, đi theo phía sau bác sĩ, đi đến phòng lấy máu.

Lâm Hi bị cô kéo đi, cả đường đều mang bộ dáng khó hiểu, ngồi xuống ghế, bác sĩ đeo khẩu trang kéo ống tay áo của anh lên, rút một xilanh máu, đi vào bên trong phòng vô khuẩn, tiến hành xét nghiệm máu,

“Này, làm gì thế?” Lâm Hi mờ mịt chờ bác sĩ đi, lúc này mới mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía Lý Huyền.

Lý Huyền chần chừ, ánh mắt theo bản năng nhìn lên trần nhà, né tránh ánh mắt của anh: “Tình trạng của Lục tổng bây giờ rất khẩn cấp, coi như cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đi.”

“Em biết anh không hỏi cái này mà.” Lâm Hi càng thêm nghi ngờ: “Tại sao đột nhiên gọi anh đến đây, ông đây với lão già kia không thân cũng chẳng quen…” Còn chưa dứt lời, bác sĩ đã từ trong phòng đi ra, gọi y tá đến: “Nhóm máu trùng khớp, chuẩn bị lấy máu.”

Lời nói của Lâm Hi bị chặn lại trong cổ họng, y tá rút máu, vội vã đi vào phòng phẫu thuật, Lý Huyền cầm bông ấn xuống cánh tay vừa lấy máu giúp Lâm Hi, biết giờ phút này Lâm Hi đang nhìn cô chăm chú, cô thật sự không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Trên hành lang, Lâm Hi thả ống tay áo xuống, kéo Lý Huyền đang đi đằng trước lại: “Em có chuyện giấu anh.”

Cổ tay Lý Huyền bị anh nắm đến phát đau, biết Lâm Hi thật sự tức giận, cô nơm nớp lo sợ quay đầu lại, giọng run rẩy: “Nếu bây giờ em nói với anh, anh chính là con trai ruột bị thất lạc nhiều năm của Lục tổng, liệu anh có muốn một phát tát chết em hay không.”

Lâm Hi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đôi mắt chớp chớp hai cái, buông lỏng tay cô ra…

Cái đệch mẹ nó chứ!

———-

Một túi máu kia đã cứu được tính mạng Lục Tinh Chước, sau khi ông thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, biết chuyện đã xảy ra, muốn gặp Lâm Hi đầu tiên, điều làm Lý Huyền kinh ngạc chính là, Lâm Hi lại vô cùng phối hợp, đi gặp ông, hai người ngẩn ngơ không quá vài phút, lúc sau Lâm Hi chợt mất tích. Lý Huyền tìm anh khắp nơi, sau khi tên nhóc này chạy ra khỏi bệnh viện, chưa từng về nhà, Lý Huyền gọi cho anh vô số cuộc điện thoại, đều bị dập máy, cô gửi tin nhắn cho anh, từng tin từng tin, nói rõ chuyện này, chuyện Lục Tinh Chước nói với cô, toàn bộ đều thẳng thắn với anh, nhưng những tin nhắn đó như đá chìm đáy biển, không biết Lâm Hi có thấy không.

Cuối cùng Lý Huyền phải dựa vào paparazzi mới biết được tung tích của Lâm Hi, lần chụp anh gần nhất, là ở trong một quán bar ngầm nào đó, uống say như chết.

Lý Huyền mua chuộc paparazzi kia, không đăng ảnh ra ngoài, vào quán bar ngầm, vừa mới nhìn đã trông thấy Lâm Hi đang say khướt đứng trên sân khấu ca hát, đứt quãng, không nghe rõ hát cái gì, ánh đèn lờ mờ, anh rất sa sút, không ai nhận ra anh.

Lý Huyền đi qua kéo Lâm Hi xuống dưới, kéo một mạch ra khỏi quán bar, Lâm Hi dùng sức hất tay cô ra, hít hít mũi, dùng giọng mũi hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Anh muốn mẹ nó rời nhà trốn đi, thì trốn cho kỹ giùm em, đừng để người khác chụp được, cầm mấy tấm ảnh vớ vẩn đó đến lừa em.”

Giọng nói Lý Huyền tràn ngập tức giận, chưa kịp trút ra, Lâm Hi đã nổi giận trước, ghìm chặt cổ tay Lý Huyền, kéo cô lại gần mặt mình, giọng điệu tàn nhẫn: “Ông đây cầu xin em giúp à?”

Lý Huyền cau mày, mạnh mẽ tránh thoát: “Anh làm em đau, Lâm Hi.”

“Ông đây cầu xin em, cầu xin Lục Tinh Chước giúp ư?” Anh không màng cô giãy giụa, lặp lại câu nói kia.

“Anh uống say rồi, em không muốn nói chuyện với anh, anh về với em trước, tỉnh rượu chúng mình bàn lại.” Lý Huyền duy trì một chút lý trí cuối cùng, kéo Lâm Hi vào trong xe.

“Ông ta dựa vào đâu… Dựa vào đâu mà làm bố anh.” Giọng Lâm Hi vô cùng run rẩy, đôi tay nắm chặt bả vai Lý Huyền, bóp mạnh, Lý Huyền chịu đựng cơn đau, không tránh đi, để mặc anh trút giận: “Bố mẹ anh tìm anh nhiều năm như vậy, mẹ anh đã chết, bố anh bởi vì anh… Cũng chết…” Đôi mắt anh mở rất lớn, nước mắt theo hốc mặt không ngừng chảy xuống: “Đều là vì anh!”

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh rơi nước mắt, cô biết, Lâm Hi đã nhịn rất lâu rồi.

Lý Huyền đi lên phía trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy lưng anh, âm thanh tựa như gió đêm, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Em biết, chuyện này không phải anh sai…”

Lâm Hi vốn kìm nén nghẹn ngào biến thành khóc nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc…

Từ Hồng Câu Loan trở về, lòng tràn đầy vui mừng, tràn ngập hy vọng, nhìn thấy, lại là phần mộ cỏ xanh xanh biếc.

Anh không khóc.

Mà hiện tại, phẫn uất và đau khổ tích tụ mười mấy năm, trong nháy mắt, tựa như núi lửa bùng nổ, anh hoàn toàn sụp đổ.

Lâm Hi ấn cô vào trong lòng ngực, trọng lượng cơ thể đều dồn lên người cô, khoảnh khắc đó, dường như Lý Huyền cảm nhận được anh đang đem toàn bộ mạng sống gửi gắm cho cô.

Hóa ra… Anh cũng không phải người không tim không phổi như biểu hiện bên ngoài, kiêu ngạo tự tôn sống sót, trong lòng anh vẫn luôn tự trách, không thể bỏ chạy.

“Huyền Huyền, tại sao lại không phải anh sai?” Giọng nói đứt quãng của anh xé rách trái tim cô: “Người đáng chết, phải là anh mới đúng!”

Lý Huyền ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay thay anh lau nước mắt trên mặt, chóp mũi anh, môi anh, đã đỏ bừng, giờ phút này, bộ mặt chân thật nhất của anh, không hề giữ lại mà giao phó cho cô.

“Lục Tinh Chước gì đó, tất cả đều cút đi, được không? Không khóc, được không.”

Cô như đang dỗ một đứa trẻ, dỗ anh cả một đêm.

———-

Ngày hôm sau Lý Huyền tỉnh lại, theo bản năng sờ soạng giường lớn bên người, phía dưới chăn trống không, không có người, cô chợt bừng tỉnh, không kịp rửa mặt, cô vội vàng xuống tầng, nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, hình như là tiếng xào rau, lèo xèo lèo xèo, khiến người ra yên tâm.

Lý Huyền bước nhẹ, Lâm Hi bê thức ăn lên bàn, vẫn đeo cái tạp dề hoa, bộ dáng người đàn ông của gia đình. Thấy Lý Huyền xuống, Lâm Hi cởi tạp dề, vẫy vẫy tay với cô, sau đó ngồi xuống bàn cơm, thấy Lý Huyền chần chừ, liền nói: “Em ngẩn người làm gì, lại đây.”

Lý Huyền thấy anh nghiêm trang ngồi ngay ngắn, giống như mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là giấc mộng, ngoại trừ đôi mắt còn hơi sưng, không có gì khác thường.

Ngón tay thon dài của anh gõ gõ xuống bàn, đưa một tập tài liệu cho Lý Huyền.

Lý Huyền tò mò nhìn vào, thình lình nhìn thấy trên đầu tập tài liệu có ghi, hủy hợp đồng. Trong lòng cô đột nhiên run lên, nhìn Lâm Hi: “Anh muốn hủy hợp đồng với truyền thông Thịnh Ngu?”

Lâm Hi gật đầu.

Trong lòng Lý Huyền bất an ngồi xuống, Lâm Hi lấy lại tập tài liệu, sau đó cắt cho cô hai miếng sandwich, rót một cốc sữa bò: “Em ăn sáng trước đi.”

Cô nào còn tâm trạng ăn sáng, vô vị nhai vài miếng bánh mì, Lâm Hi cầm lấy khăn ăn, vòng qua cổ cô, buộc lại cho cô, động tác dịu dàng thuần thục, trong lòng Lý Huyền tự dưng trống rỗng, thật ra kết quả này, cô cũng có thể đoán được, với tình tình của Lâm Hi, không có khả năng sẽ chấp nhận Lục Tinh Chước, nếu không chấp nhận, sẽ tuyệt đối không hưởng thụ cánh chim che chở của ông, điều này, thật ra trước đó Lục Tinh Chước đã nghĩ tới, thế nên mới không cho Lý Huyền nói cho Lâm Hi chân tướng, lại không ngờ, chân tướng rơi vào tình huống bất ngờ như vậy, xé rách bộ mặt thật.

“Em có biết anh rất giận em không.” Giọng anh thấp thuần hữu lực, lại nói như không hề để ý.

Lý Huyền gật đầu như gà mổ thóc.

“Anh không thích người khác có việc lừa anh, cho dù em nghĩ thế là tốt đối với anh, hay thế nào khác, anh đều không thích, sẽ rất khó chịu, biết không?” Âm cuối của anh thoáng cao lên, không rõ yêu ghét.

Lý Huyền tiếp tục gật đầu, im lặng nhấm nuốt…

“Chuyện hủy hợp đồng, anh đã suy nghĩ rất lâu, người đó muốn bồi thường anh, anh không cần, quá khứ thì cho qua đi, anh cũng không có biện pháp bắt đầu lại một lần nữa, tiền vi phạm hợp đồng, coi như những gì ông ta đã trả giá cho anh, anh trả lại cho ông ta, về sau bất kể có chuyện gì, anh chỉ dựa vào bản thân mà xử lý.” Lâm Hi tiếp tục nói.

Lý Huyền khe khẽ đáp một tiếng: “Vâng.”

“Em giúp anh đến bây giờ, không có gì có thể nói, chỉ cần anh có, anh đều cho em, nhưng hiện tại anh không có gì cả, nếu còn dựa vào em, dựa vào lão già họ Lục kia, có lẽ cả cuộc đời này của anh, sẽ không thực hiện được lời hứa hẹn với em… Cho nên con đường sau này, anh muốn đi một mình.”

Biết có kết quả này, mũi Lý Huyền đau xót, cố nén nước mắt, gật gật đầu: “Vâng.”

Hết chương 53

(1): Người thân trực hệ là người có quan hệ huyết thống trực tiếp, nói nôm na là quan hệ bố mẹ với con cái, ông bà với cháu chắt. Nhưng mối quan hệ anh chị em ruột lại không phải trực hệ.

(2): Hệ Rh (Hệ Rhesus) là hệ nhóm máu được xét trên sự có mặt hay không có mặt của kháng nguyên Rh trên bề mặt hồng cầu và kháng thể trong huyết thanh của người. Hệ Rh gồm 2 nhóm máu là Rh+ dương tính và Rh- âm tính. Theo thống kê, tỷ lệ Rh+ của người da trắng là 85%, người Mỹ da đen là 95%, người Phi da đen là 100%, người Việt là 99,92%, nên dựa vào tỷ lệ trên, nhóm Rh- được xếp vào những nhóm máu hiếm trên thế giới.

Bình luận

Truyện đang đọc