CƯNG CHIỀU THÀNH NGHIỆN

Giang Hàn cùng Lê Nhã Phù đi vào tiểu khu, cầu thang của tiểu khu đã rất cũ kỹ, trong góc xó còn có kha khá rác rưởi sinh hoạt hàng ngày. Càng nhìn sắc mặt anh càng trầm xuống. Mặc dù hàng lang có lắp đèn cảm ứng, nhưng đèn cảm ứng ở trên lầu bị hư phải mượn ánh sáng le lói từ đèn của lầu dưới phải cố lắm mới nhìn rõ đèn. Giang Hàn quẹo vào cầu thang anh nhanh mắt thấy trên hành lang có bóng người. Hóa ra có một người đàn ông mập mạp đang đứng ở đó, thời điểm anh nhìn vào mặt kẻ đó, khuôn mặt hắn ta còn có ý cười. Rất nhanh Giang Hàn đã nhận ra điều không bình thường, hắn ta không mặc quần.

Ngay lập tức anh xoay người chắn trước mặt Lê Nhã Phù. Anh trầm giọng nhắc cô:

- Nhắm mắt lại.

Lê Nhã Phù: "..."

Lê Nhã Phù không hiểu tình huống gì đang diễn ra, cô đang muốn giương mắt nhìn lên trên. Giang Hàn nhanh chóng giơ tay che mắt cô lại.

- Nhắm mắt lại đi – Anh nhắc lại một lần nữa.

Lê Nhã Phù ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Giang Hàn hướng lên lầu trên quát người đàn ông thiểu năng:

- Đi xuống.

Người đàn ông bị quát thì sợ hết hồn, hắn ta lần theo bờ tường vội vàng đi xuống lầu dưới. Cho đến khi không nghe được tiếng bước chân của hắn ta nữa Giang Hàn mới bỏ tay xuống rồi nói với cô.

- Có thể mở mắt ra rồi.

Lê Nhã Phù hỏi anh:

- Sao thế?

- Không có gì.

- Người nọ là ai thế? – Lê Nhã Phù hỏi anh

- Không biết, hắn ta sống ở đây sao?

- Tôi vừa mới dọn tới đây, tôi cũng không rõ lắm.

Phòng của Lê Nhã Phù ở ngay lầu trên, cô nói với anh:

- Chúng ta đi vào phòng trước đã. – Cô lấy chìa khóa mở cửa, Giang Hàn đi theo cô vào phòng. Diện tích căn phòng không lớn, nhưng nội thất trong nhà được trang bị đầy đủ, hơn nữa căn phòng cũng được quét dọn rất sạch sẽ.

- Anh ngồi xuống trước đi, tôi đi rót nước trái cây.

Trong phòng khách có một cái ghế dài, Giang Hàn bước đến, ngồi xuống ghế. Lê Nhã Phù rót cho anh ly nước trái cây, cô đặt ly nước xuống trước mặt anh. Sau đó cô ngồi xuống ghế salon ở phía đối diện với anh.

Giang Hàn hỏi cô:

- Sao cô lại ở đây?

Cô trả lời:

- Tôi không có nhiều tiền nên không mướn được căn phòng tốt hơn.

- Cô kéo đàn violon mà không kiếm được tiền sao?

- Cũng không phải vậy, tiền tôi kiếm được đều đã giao cho người nhà nên trong người tôi không còn nhiều tiền.

- Nếu cô thiếu tiền tôi có thể cho cô mượn trước.

- Chúng ta mới quen không bao lâu mà anh đã đồng ý cho tôi mượn tiền sao?

- Cô vẫn còn nhớ chúng ta mới quen nhau không bao lâu à, vậy sao cô lại dám dẫn tôi lên đây vào giờ này?

Lê Nhã Phù bật cười:

- Tôi cảm thấy Giang tiên sinh là người tốt.

Giang Hàn bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm:

- Cô hiểu rõ tôi như vậy sao? Sao cô tin tôi là người tốt?

Cô đáp lời anh:

- Ngày đó tôi uống say, anh dẫn tôi về nhà. Không chỉ vậy anh còn tẩy trang cho tôi nhưng sau đó anh không làm gì tôi. Như vậy chưa đủ để tính anh là người tốt sao?

Anh nghiêng đầu nhìn cô:

- Với cô chỉ như vậy đã được tính là người tốt à?

- Chẳng lẽ như vậy vẫn không tính anh là người tốt?

Anh chậm rãi đặt ly nước trái cây lên bàn trà nhỏ. Căn bản cô chưa kịp nhìn rõ động tác của anh đã cảm thấy bả vai mình bị lôi một chút, thoáng cái hai tay đã bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Lúc cô vừa hay bình tĩnh lại đã thấy Giang Hàn nghiêng người tới sát người cô, một chân anh trụ dưới đất, chân còn lại anh quỳ trên ghế salon. Hai tay của cô bị giữ chặt bởi một tay của anh, tay còn lại anh chống trên ghế salon, nhưng chỉ cần một động tác đơn giản cô đã bị anh giam ở dưới người mình. Mặc dù vậy nhưng thân thể hai người không hề dính vào nhau, ở giữa còn giữ khoảng cách nhất định.

Anh từ trên nhìn cô ở dưới, mặt anh lạnh như băng, nhưng ánh mắt sắc bén thể hiện rõ ý cảnh cáo, anh nói với cô:

- Cô thấy được chưa, phụ nữ với đàn ông sức lực hai bên có sự chênh lệch ra sao. Nếu như tôi có ý gì với cô, thì cô ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.

Anh dựa gần cô như thế, luồng khí lạnh băng từ người anh bao trùm lấy người cô. Ở khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mình bị ngạt thở.

Cô ngắm nhìn khuôn mặt của anh, khuôn mặt quá mức quen thuộc. Trong giây lát, gương mặt của anh dương như hợp nhất với gương mặt trong ký ức. Rất nhanh cô cảm thấy không còn sợ hãi gì cả, cô dần tỉnh táo trở lại, cô nhìn anh chằm chằm:

- Anh sẽ đối với tôi như thế nào?

Tầm mắt hai người giao thoa với nhau, anh mắt sắc lạnh như băng của anh hơi chậm lại, anh nói với cô:

- Sau này, nếu cô mới chỉ gặp người đàn ông đó mấy lần thì không được dẫn anh ta về nhà, biết chưa?

Nói xong anh nhanh chóng thả lỏng tay cô ra khỏi tay mình. Anh đang muốn đứng lên nhưng cô lại níu cổ áo của anh, kéo anh xuống. Đại khái anh không ngờ cô sẽ có động tác này nên anh theo bản năng đưa tay chống thân thể, tuy rằng không đến mức anh bị kéo xuống sát vào người cô nhưng nếu nhìn qua trạng thái bây giờ thì có chút xốc xếch quần áo.

Anh cau mày nhìn cô, ánh mắt mang ý hỏi.

- Nói cho tôi biết, anh sẽ đối với tôi thế nào? – Cô hỏi anh.

Nói xong câu này, cô đưa tay vòng qua cổ anh, dùng hai tay ôm lấy gáy của anh. Anh đang dùng hai tay để chống thân thể, anh phải dùng chút lực mới không đè hẳn lên người cô. Nhưng khoảng cách giữa hai người hiện giờ rất ngắn, tư thế của cả hai cũng quá mập mờ. Lúc cô nói chuyện anh có thể cảm nhận được khí tức của cô. Ánh mắt luôn lạnh băng của anh giờ lại nhuốm sự hoảng hốt.

Lúc cô và anh tiến vào phòng anh chỉ mải quan sát căn phòng nên không có để ý tới cửa ra vào. Khi đó anh chỉ tiện tay kéo cửa lại nhưng chưa có đóng chặt cửa. Cho nên khi Bạch Quân Diễm dựa theo địa chỉ trên hồ sơ mà tìm thấy căn phòng của cô thì thông qua kẽ hở của cửa anh ta vừa vặn thấy một màn đang diễn ra.

Trong phòng, trên cái ghế salon không lớn, Lê Nhã Phù bị Giang Hàn đè lên lên trên, hai tay của cô đang bám chặt vào gáy anh, có vẻ cô rất tự nguyện với những gì đang xảy ra.

Ở bên cạnh cô nhiều năm, cho tới tận bây giờ Bạch Quân Diễm chưa từng nghĩ tới Lê Nhã Phù – người con gái trong trẻo, lạnh lùng đó sẽ có lúc chủ động tán tình đàn ông.

Thật ra Bạch Quân Diễm cũng không hiểu được tại sao bản thân mình lại bất giác đi theo dõi họ. Rõ ràng anh ta đã chấm dứt với Lê Nhã Phù, người phụ nữ anh ta yêu cũng đã trở về bên cạn anh ta. Đối với anh ta mà nói, giải quyết sạch sẽ, gọn gàng mọi chuyện liên quan với Lê Nhã Phù mới là kết quả tốt nhất. Anh không nên còn dính dáng tới cô, cũng không nên đi quản chuyện của cô.

Nhưng lúc này trong lồng ngực anh ta đang trào lên cơn lửa giận, anh ta cảm giác vì cơn giận này mà bản thân sắp mất khống chế với chính mình. Trong suốt bao năm nay dù xảy ra vấn đề gì anh ta cũng kìm nén, kiểm soát rất tốt tâm tư, trạng thái, tình cảm của mình.

Nhưng mà lần này anh ta lại không thể cơn giận này, nhất là nghĩ tới việc cô bước trước chia tay với anh ta, bước sau đã qua lại với Giang Hàn. Hơn nữa giờ cô với Giang Hàn lại còn đang có tư thế mập mờ với nhau. Anh ta cũng không biết tại sao bản thân lại thấy tức giận như vậy. Anh ta cảm thấy mình phải phá hủy gì đó mới có thể phát tiết cơn giận này.

Bạch Quân Diễm đưa tay nắm lấy chốt cửa, anh ta định mở cửa đi vào nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng.

Anh ta là Bạch Quân Diễm, anh ta không nên vì bất kỳ chuyện gì mà đánh mất lý trí. Anh ta nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Đến khi anh ta mở mắt ra cơn giận đã bị áp chế không ít. Anh ta lạnh lùng thu hồi tầm mắt, xoay người đi xuống lầu.

Có lẽ chỉ vì anh ta cảm thấy có khả năng mình bị đội nón xanh nên mới sinh ra cảm giác kháng cự và tức giận như vậy. Anh ta vốn không có tình cảm gì nhiều với Lê Nhã Phù, chỉ là bởi vì anh ta đã đến lúc cần một một người vợ nên anh ta mới chọn cô ấy.

Hơn nữa, ngay trước lễ đính hôn anh ta đã tái hợp với Tô Cẩm Tuyết, nếu giờ Lê Nhã Phù cũng qua lại với Giang Hàn từ trước lễ đinh hôn thì anh ta không cần phải áy náy với cô nữa. Anh ta cũng không cần phải thấy mình mắc nợ cô như vậy không phải mọi chuyện sẽ tốt hơn sao? Đã vậy rồi cả hai cùng nói lời từ biệt, không cần phải làm phiền nhau nữa.

Giờ phút này từ trong hoảng loạn Giang Hàn lấy lại được sự bình tĩnh. Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt trở nên nguy hiểm:

- Cô nhất định muốn nói với tôi về chủ đề này? Cô thật sự muốn tôi ở trên người cô chứng minh tôi là người tốt hay người xấu sao?

Lê Nhã Phù dần phục hồi tinh thần, cô buông lỏng tay. Giang Hàn đứng lên rồi chỉnh lại cổ áo vừa bị Lê Nhã Phù làm nhăn:

- Xin lỗi, tôi chỉ muốn đùa với Giang tiên sinh một chút thôi.

Dường như Giang Hàn cũng không để ý:

- Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây. Hãy nhớ lời tôi thật kĩ, người cô không biết thì không được dẫn về nhà.

Anh đi ra cửa còn cô ngồi dựa lưng vào ghế salon, quanh quẩn chóp mũi cô vẫn là mùi hương ấy, mùi hương như có như không này là của anh.

Lê Nhã Phù cười tự giễu chính mình, thật sự cô đã vừa coi anh chính là Lê Hướng Dương.

Sau khi lên xe Bạch Quân Diễm lệnh cho Trương Sách lái xe đi khỏi tiểu khu, anh ta tựa đầu vào thành ghế, từ từ thoát khỏi mớ hỗn độn trong lòng. Chính lúc này chuông điện thoại của anh ta vang lên, anh ta nhìn màn hình thông báo, là Tô Cẩm Tuyết gọi tới. Anh ta suy nghĩ một chút rồi mới nhận cuộc gọi.

- Quân Diễm. – Giongj nói của Tô Cẩm Tuyết mang theo sự nức nở.

Bạch Quân Diễm nhướn mày một cái rồi vội hỏi:

- Em sao thế?

- Em gặp ác mộng. Em nhớ anh quá, tối nay em đi tìm anh được không?

Mấy ngày nay vì phải giải quyết vấn đề của công ty nên anh ta cũng chưa gặp được Tô Cẩm Tuyết. Anh ta đưa mắt nhìn lên căn phòng ở lầu trên, ánh mắt anh ta trầm xuống nhưng anh ta cũng không cân nhắc quá lâu đã trả lời:

- Được.

Bạch Quân Diễm baỏ trợ lý của mình lái xe tới thẳng chỗ ở của Tô Cẩm Tuyết. Anh ta dẫn Tô Cẩm Tuyết về biệt thự ở đại lộ Thiển Thủy Loan. Căn phòng mà Lê Nhã Phù đã từng ở qua thì anh ta đã dặn người làm dọn dẹp sạch sẽ. Quần áo mà cô ấy còn để ở đây anh ta cũng cho người mang tới Lê gia.

Anh ta ngồi trên ghế salon xem văn kiện, nhưng trong lòng anh ta không sao bình ổn được. Trong đầu anh ta cứ thấp thoáng mãi hình ảnh của một màn kia, Giang Hàn đang đè lên trên người cô ấy, còn cô ấy lại ôm chặt lấy cổ của Giang Hàn, không cho Giang Hàn đứng dậy.

Sau đó hai người họ sẽ làm gì? Giang Hàn sẽ ở lại đó qua đêm sao? Bạch Quân Diễm cảm thấy không thể hiểu nổi mình, không phải anh ta đã hiểu rõ mọi thứ rồi sao, vậy mà giờ anh ta vẫn tiếp tục nghĩ về chuyện đó.

Anh ta bất chợt nghe được âm thanh nào đó nên mới hoàn hồn. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng động thì thấy Tô Cẩm Tuyết vừa tắm xong cô ta đang bước về phía này. Cô ta mặc bộ váy ngủ hai dây được làm từ tơ lụa nên mặt vải bóng loáng, mềm mịn. Màu da mặt và màu da body của cô ta có sự khác biệt rõ ràng. Có lẽ cô ta chăm da body không cẩn thận như chăm sóc da mặt nên da body hơi có sắc vàng, điều này khiến cái váy màu sữa mà cô ta đang mặc trên người không cân đối với màu da của cô ta. Bạch Quân Diễm ngẩng đầu nhìn người phụ nữa đứng trước mặt mình, cô ả để tóc dài nhưng người con gái trong ký ức của anh ta thì lại có mái tóc ngắn. Thật kỳ lạ, hôm nay khi nhớ về dáng vẻ khi xưa của cô ả anh ta lại thấy dáng vẻ ấy trở nên thật mơ hồ. Anh ta nhớ rằng ngày trước anh ta thường xuyên vẽ cô ả, nhưng anh cũng chẳng nhớ rõ đã bao lâu mình chưa từng vẽ lại hình dáng đó. Và đến giờ hình bóng thiếu nữ từng khiến anh ta thấy thật khó quên lại trở nên không rõ ràng như hiện giờ. Cho nên người phụ nữa trước mặt dường như là cô gái trong ký ức của anh ta, nhưng cũng lại có phần không giống cô gái đó.

Tô Cẩm Tuyết đi tới sát người anh ta rồi bất ngờ ngồi lên đù anh ta, chủ động hôn môi anh ta. Bạch Quân Diễm sững sờ trong giây lát, theo bản năng anh ta muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng khi tay anh ta đặt lên bả vai của cô ta, anh tại lại chợt nhận ra ngươi này chính là Tuyết nhi, là người phụ nữ khiến anh ta khó quên. Vì thế anh ta thu tay lại, đặt bàn tay mình lên ngang hông người phụ nữ, ôm chặt lấy cô ta, rồi chủ động đáp lại nụ hôn của cô ta.

Cho tới khi anh ta cảm nhận được người ngồi trong lòng mình đang đưa tay cởi nút áo. Tựa hồ anh ta không cần suy nghĩ đã vội tóm lấy tay cô ta.

Tô Cẩm Tuyết nghi ngờ hỏi lại:

- Anh sao vậy?

Trên mặt anh ta thể hiện rõ sự mệt mỏi:

- Em biết đấy, gần đây có rất nhiều chuyện cần anh đích thân xử lý. Bởi vì trong lễ đính hôn xảy ra vấn đề nên Vạn Hào cũng bị ảnh hưởng. Trong lòng anh có chuyện cần lo nghĩ nên trạng thái cũng không được tốt lắm.

Tô Cẩm Tuyết có chút mất mát, cô ả dựa người vào lồng ngực anh ta:

- Em nghĩ là sau khi mình bắt đầu lại anh sẽ vội vàng muốn có được em. Ngày đó anh luôn như con thú không được ăn no lần nào cũng phải quấn em thật lâu mới dừng lại.

Anh ta nâng ta nghịch mấy lọn tóc của người thương:

- Hiện giờ dẫu sao anh cũng không còn trẻ nữa, tinh lực tất nhiên cũng kém hơn ngày xưa nhiều.

Cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông:

- Nếu không phát sinh những chuyện trong lễ đính hôn, nếu anh không bộn bề công việc cần phải xử lý gấp thì vào giờ phút này anh có muốn em hay không?

Anh ta trả lời:

- Em biết rõ mà.

Rốt cuộc Tô Cẩm Tuyết cũng thấy hài lòng, cô ta lại tựa vào ngực Bạch Quân Diễm:

- Quân Diễm em tin tưởng anh, tin tưởng anh sẽ nhanh chóng xử lý xong mọi vấn đề.

Tô Cẩm Tuyết ở lại chỗ này qua đêm nhưng Bạch Quân Diễm không hề đụng vào cô ta. Không biết có phải vì lâu nay anh ta đã quen ngủ một mình nên giờ khi có thêm một người nằm cạnh anh ta cảm thấy không quen. Đêm nay anh ta mất ngủ.

Hơn nữa giờ anh ta thấy thật phiền não, trong đầu cứ vảng vất mấy hình ảnh, đêm nay Giang Hàn cũng qua đêm ở chỗ Lê Nhã Phù sao? Vào giờ phút này có phải hai người họ cũng đang nằm chung trên một cái giường.

Anh ta vẫn cảm thấy không thể giải thích nổi, anh ta không hiểu tại sao mình lại nghĩ tới những chuyện này. Rõ ràng giờ anh ta đang ôm trong tay người nữ luôn ở trong tim anh ta, rồi anh ta đã luôn đã nhung nhớ về người phụ nữ này suốt bao năm qua. Bây giờ trải qua nhiều vất vả anh ta mới được ở bên mối tình đầu, chẳng lẽ anh ta không nên tập trung tận hưởng những giây phút hạnh phúc này hay sao?

Nhưng thật kỳ lạ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sau khi tái hợp với mối tình anh ta lại không cảm nhận được những điều anh ta luôn mong ngóng. Anh ta đã nghĩ rằng khi mối tình đầu quay lại anh ta sẽ mừng rỡ như điên, anh ta sẽ bỏ qua tất cả để tận hưởng hạnh phúc. Nhưng không anh ta vẫn bình tĩnh xử lý mọi vấn đề phát sinh. Thêm nữa thật sự có những điểm không giống với quá khứ. Thời thanh niên hai người yêu nhau, mối tình đầu luôn là hương vị ngọt ngào khiến anh ta lưu luyến nhớ nhung, nhưng giờ khi hai người hôn nhau anh ta không cảm nhận được hương vị trong ký ức.

Anh ta không biết đã có sự thay đổi ở đâu nhưng dù sao hai người đã xa nhau mười năm. Mười năm có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Ngày hôm sau Bạch Quân Diễm cùng Tô Cẩm Tuyết lên xe, anh ta nói với người thương của mình:

- Anh sẽ cho người tìm nhà cho em, nên tạm thời em muốn ở đâu?

- Chúng ta ở cùng nhau không được sao?

- Em biết đó, bởi vì chuyện của đoạn video Vạn Hào đã bị ảnh hưởng không ít. Ngày đó khách mời của buổi lễ đính hôn đều là những nhân vật có danh tiếng của Lạc thành, dù chuyện này là chuyện riêng nhưng vẫn có những công ty vì chuyện này mà ngừng hợp tác với Vạn Hào. Với lại đã có hôn thê mà còn đi hẹn hò với người phụ nữ khác thì bắt buộc phải gánh lấy cái danh làm chuyện thất đức. Cho nên tạm thời chúng ta cần khiêm tốn một chút, tạm thời giảm bớt số lần gặp mặt.

Tô Cẩm Tuyết cười đáp ứng cô ta cũng không muốn làm khó anh ta:

- Được.

- Nhưng.. chúng ta không ở chung anh có thể tới tìm em không? – Tô Cẩm Tuyết hỏi thêm một câu.

- Anh sẽ tìm em mà.

Mấy ngày nay Lê Nhã Phù đểu ở nhà luyện tập cho bài hát mới, trừ lúc đi mua mấy đồ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày còn lại cơ bản cô đều không ra khỏi cửa. Cô rất thích cuộc sống của hiện tại, được là một người tự do tự tại, không cần phải đi lấy lòng bất kì ai, không còn những gánh nặng, chỉ cần tự chăm sóc mình cho tốt là được.

Mấy ngày nay đã xảy ra một chuyện lớn, video quay cảnh Bạch Quân Diễm hẹn hò với Tô Cẩm Tuyết không biết đã bị ai đó công khai.

Hơn nữa người công khai video cũng thật ác độc, hắn ta không chỉ đem video cho giới truyền thông mà còn cho phát video này ở tại trang web chính của Vạn Hào, đây đương nhiên bị coi là một hành động khiêu khích. Tất nhiên không phải Lê Nhã Phù công khia đoạn video mà đây là do người ở tiệc đính hôn dùng di động quay lại. Tựa đề của video là: Chuyện cẩu huyết diễn ra tại lễ đính hôn của ông chủ Vạn Hào.

Nhưng điều khiến Lê Nhã Phù thấy khó hiểu trong video có rất nhiều người, video không chỉ quay được sắc mặt của những người tham dự tiệc đính hôn rồi bất ngờ được xem video cô đã quay được mà nó còn có cảnh quay biểu cảm của Bạch Quân Diễm khi xem những đang phát trên màn chiếu. Thậm chí sự xuất hiện của Tô Cẩm Tuyết tại buổi lễ đính hôn cũng bị cố ý làm cho thật nổi bật, còn người trong cuộc là Lê Nhã Phù lại không hề xuất hiện trong ống kính. Video này đã bảo vệ cô rất tốt nhưng chính vì thế sẽ khiến cho mọi người nghĩ rằng video này do cô công khai, và cô đang trả thù Bạch Quân Diễm. Nhưng thực sự không phải cô tung video này ra.

Cô cảm thấy thật kì quá với thân phận, địa vị của Bạch Quân Diễm thì có ai dám đối nghịch với anh ta? Ai đã dám công khai video trong buổi hôn lễ, rồi còn gắn nó lên trang web của Vạn Hào, dám công khai thách thức với Bạch Quân Diễm.

Nếu như Bạch Quân Diễm hoài nghi cô, thì liệu giờ có phải cô đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm? Nhưng hiện giờ cô không ở nhà cũ, số điện thoại di động cũng đã được thay đổi chắc Bạch Quân Diễm không thể trong chốc lát tìm được cô luôn.

Ban đầu khi cô công khai đoạn video ôm hôn nhau của hai người kia cô chỉ muốn dựa vào chuyện này để có thể thuận lợi hủy hôn. Đương nhiên cô cũng muốn khiến Bạch Quân Diễm bị mất thể diện ai bảo anh ta tự cho mình thông minh coi cô là kẻ ngu để đùa bỡn cô. Nhưng cô chưa từng nghĩ dựa vào video này khiến anh ta thân bại danh liệt, dĩ nhiên cô cũng không đủ can đảm trở thành kẻ thù của anh ta. Nhưng khi video mới này bị tung ra đối với Bạch Quân Diễm hay Vạn Hào đây đều là cú đả kích to lớn. Nhân vật lớn luôn cao cao tại thượng của Lạc thành khi bị lộ những điều bẩn thỉu trong đời sống thì ngay lập tức vấn đề của họ sẽ thành chủ đề bàn tán của người dân thường. Hãy nhìn xem người đó luôn đứng trên cao nhìn người khác, có địa vị cao ra sao nhưng hóa ra lại là một kẻ khốn khiếp dối trá.

Giá cổ phiếu của Vạn Hào nhanh chóng lao dốc, chỉ trong một đêm đã có cả trăm triệu tệ bốc hơi.

Ban lãnh đạo cấp cao của Vạn Hào yêu cầu mở cuộc họp khẩn cấp. Bạch Quân Diễm với tư cách là lãnh đạo cao nhất của Vạn Hào đã đích thân viết thư một bức thư để bày tỏ sự xin lỗi và đăng bức thư lên trang chủ chính thức của Tập đoàn.

Mấy ngày nay có thể nói rằng Bạch Quân Diễm đã phải kiềm chế tâm tình đến cực điểm. Nhưng anh ta cũng chẳng còn tâm sức đâu mà quan tâm mình đang vui hay buồn nữa, chỉ nguyên chuyện phải ứng phó ra sao với các cổ đông của Tập đoàn đã khiến anh ta đủ bận rộn.

Bạch Quân Diễm ngồi lên xe, sắc mặt âm trầm, giọng lạnh lùng:

- Vẫn chưa tìm được người phát tán video?

Trương Sách trả lời:

- Căn cứ theo IP thì tôi mới xác định được máy chủ ở nước ngoài.

Bạch Quân Diễm nói:

- Tôi không yêu cầu anh tra máy chủ đó ở đâu, tôi bảo anh tìm ra kẻ nào đã phát tán video?

Trương Sách cũng khẩn trương đến mức toát mồ hôi lạnh:

- Bạch tổng do máy chủ ở nước ngoài nên rất khó để tra ra kẻ đó.

Bạch Quân Diễm chau mày, anh ta đưa tay xoa xoa trán, hiện giờ tâm tình anh ta cũng ngột ngạt lắm nên anh ta chẳng muốn nói thêm gì. Thật ra trong thâm tâm anh ta cũng có đối tượng hoài nghi. Dẫu sao video ghi lại cảnh anh ta thân mật với Tô Cẩm Tuyết cũng là do Lê Nhã Phù công khai đầu tiên. Cho nên lần này liệu có phải do Lê Nhã Phù làm? Khiến anh bị chê cười ở lễ đính hôn rồi nhưng cô vẫn thấy chưa đủ nên cô còn muốn thấy anh ta thân bại danh liệt. Cô ấy hận anh ta nhiều như vậy sao?

- Đi tới chỗ ở của Lê tiểu thư. – Bạch Quân Diễm phân phó với trợ lý Trương.

Lê Nhã Phù vừa mới tắm xong, cô đang từ nhà tắm đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Vì là con gái lại sống một mình nên lẽ dĩ nhiên là cô không dễ dàng mở cửa. Cho nên trước tiên cô chỉ lên tiếng hỏi:

- Ai đó?

- Là anh.

Giọng nói này.. Lê Nhã Phù nhận ra đây là giọng của Bạch Quân Diễm. Sao anh ta lại biết cô ở đây? Chả lẽ đúng như cô nghi ngờ anh ta hoài nghi cô là người công khai video kia? Cho nên anh tới tìm cô để tính sổ? Cô nên làm gì bây giờ?

Nhưng ngay lập tức cô đã thay đổi suy nghĩ của mình. Dù sao việc phán tán cũng không phải do cô làm nếu giơ cô trốn tránh ta thì có phải càng khiến anh ta nghi ngờ hơn, vậy thì không bằng cô hãy thản nhiên đối mặt với anh ta.

Lê Nhã Phù mở cửa quả nhiên người đứng ngoài cửa là Bạch Quân Diễm. Anh ta mặc âu phục, bộ quần áo được là phẳng lì, không một nếp nhăn. Nhìn trang phục của anh ta là đã biết anh ta chẳng có chút liên quan gì với nơi ở có dãy hành lang cũ kĩ, xập xệ này.

Sắc mặt anh ta khá là bình thản, khiến người khác không thể nhận ra anh ta vui hay buồn.

Tay cô vẫn nắm chốt cửa, cô đứng ở tư thế phòng thủ:

- Sao anh lại ở đây?

- Tôi đến tìm em.

- Anh tìm tôi vì chuyện gì?

- Anh có thể vào trong rồi chúng ta hãy nói chuyện được không?

Không đợi cô đồng ý anh ta đã tự mình đẩy cửa đi vào, một chút khách khí cũng không có.

Cô bất mãn mà lên tiếng:

- Tôi không hề mời Bạch tiên sinh đi vào mà Bạch tiên sinh đã tùy tiện xông vào, có phải anh đã quá thiếu lịch sự hay không?

Anh ta không để ý tới cô, anh ta đang mải quan sát căn phòng của cô, phòng rất nhỏ, anh ta rất nhanh đã quan sát xong toàn bộ căn phòng.

Lê Nhã Phù lại hỏi:

- Sao anh biết tôi ở đây? Anh tìm tôi vì chuyện gì? Chúng ta đã chia tay, mà anh lại tới tìm tôi quả thực không hay lắm.

Bạch Quân Diễm không trả lời, anh ta đi mấy bước, nhìn hết trong ngoài cả căn phòng và trong phòng ngủ cũng không thấy Giang Hàn. Trên kệ giày chỉ có một đôi dép của nữ, bàn chải đánh răng cũng chỉ có một cái, hình như cô ấy ở một mình.

Sự phát hiện này khiến anh ta thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúc này anh ta mới nhìn kĩ cô, có vẻ cô vừa mới tắm xong nên cô đang mặc quần áo ngủ, là quần lửng áo ngắn tay thiết kể kiểu bảo thủ. Nhưng phần da thịt lộ ra trắng nõn, mềm mịn.

Anh thay dời ánh mắt ra khỏi người cô, ra ghế salon rồi ngồi xuống. Xong xuôi anh ta mới nói với cô:

- Đăng tải video lên trang web chính thức của công ty là do em làm à?

Quả nhiên anh ta tới đây vì chuyện này.

Cô trả lời:

- Không phải tôi làm.

- Thật? – Anh ta nhíu mày:

- Coi như vì em là người trong cuộc nên ở lễ đính hôn em mới công khai đoạn video đó. Nhưng tại sao trong video mới sao em lại cho đặc tả tôi với Tô Cẩm Tuyết, người liên quan đều đã thấy rõ mặt mà em thì lại không hề xuất hiện, em nói xem sao tôi có thể không nghi ngờ là do em làm? Chúng ta đã chia tay trong hòa bình mà em còn cố tình trả thù tôi, như vậy có phải không tốt lắm hay không?

Giọng điệu của anh ta không hề mang theo ý chất vấn, nhưng khí thế của anh ta quá mạnh mẽ, loại cảm giác bị áp bức này cô căn bản không cách nào chống đỡ được. Nhìn thái độ của anh ta chắc chắn anh ta đã nhận định cô là thủ phạm. Giờ anh ta đang phải gánh tổn thất rất lớn mà cô không còn là hôn thê của anh ta, anh ta sẽ dùng cách nào để xử lý cô đây?

Cô cảm thấy mình cần có cứu binh, chọn một người có khả năng đối kháng với Bạch Quân Diễm. Nhưng lúc này ai có thể cứu cô chứ? Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc trong đầu cô đã nảy ra tên của người đó.

Cô lục tìm điện thoại di động của mình, nhưng trên mặt vẫn thỏ vẻ bình thường. Cô nói với anh ta:

- Tôi nói rồi không phải tôi làm chuyện đó. Mấy ngày đây tôi đều ở đây luyện tập cho bài hát mới, anh có thể cho người tra xem tôi nói thật hay không.

Cô giơ điện thoại ra trước mặt rồi nói tiếp với anh ta:

- Tôi còn chưa ăn cơm, tôi cần đặt đồ ăn.

Cô làm bộ đang xem món nhưng thực chất là nhanh chóng tìm số điện thoại của Giang Hàn. Cô gửi tin nhắn ngắn cho anh. Nghe thấy tiếng bước chân, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh ta đang đi về phía mình. Cô vừa hay đã nhấn được nút gửi tin nhắn, sau đó cô thản nhiên chuyển giao diện trên màn hình điện thoại. Cho nên lúc anh ta đứng cạnh cô thì cô đã kịp chuyển sang trang chọn đồ ăn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại:

- Anh không nên dùng ánh mắt này để nhìn tôi, thật sự không phải tôi làm. Giống như anh đã nói tôi và anh chia tay trong hòa bình, tôi không cần trả thù anh. Anh chọn lãng phí thời gian ở đây với tôi à, tại sao anh không dành sức lực mà đi tìm hung tìm thủ phạm thực sự.

Anh ta không trả lời. Đột nhiên anh ta rút lấy điện thoại di động của cô. Cô không ngờ anh ta sẽ làm động tác này cô sững sờ đến khi cô kịp phản ứng trở lại thì anh ta đã thấy tin nhắn cô vừa soạn. Mà điều khiến anh ta bất ngờ nhất đó là cô lại nhắn tin cầu cứu Giang Hàn.

"Bạch Quân Diễm hiểu nhầm vidao kia là do tôi công khai. Anh ta tới gây phiền toái cho tôi, anh có thể mau tới cứu tôi được hay không?"

Bạch Quân Diễm giơ điện thoại di động để tin nhắn ngang tầm mắt của cô:

- Em cầu cứu Giang Hàn?

Cô lấy lại điện thoại của mình, thể hiện rõ ràng sự không vui trên mặt:

- Xem tin nhắn của người ta mà không được người đó đồng ý, sự tu dưỡng bao năm qua của anh đã bị vứt đi đâu rồi?

Cho nên cô nghĩ rằng anh ta tới để đối phó với cô? Cô còn cầu cứu Giang Hàn ngay trước mặt anh ta? Dù gì hai người quen biết nhau đã nhiều năm mà giờ anh ta còn không Giang Hàn, người cô mới quen được tầm hai tháng? Giang Hàn còn đáng tin tưởng hơn anh ta sao? Anh ta lại nhớ về những hình ảnh mình đã thấy trước đây, Giang Hàn đè cô ở bên dưới người, còn cô thì vòng tay qua cổ anh ta để tán tỉnh.

Bạch Quân Diễm đã cho rằng trong suốt thời gian qua mình khống chế tâm tình rất ổn, nhưng giờ đột nhiên cảm xúc của anh ta lại trở nên rối loạn. Lửa giận anh ta đã cố đè nén giờ lại bùng lên, trong nháy mắt dường ta anh ta đã quên hết lý trí cùng sự khắc chế. Anh ta đưa tay túm lấy cằm của cô, kéo cô lại gần mình, giọng lạnh băng:

- Nói cho tôi biết, quan hệ giữa em và Giang Hàn là gì? Bắt đầu từ khi nào?

Cô đã không kịp suy nghĩ tại sao Bạch Quân Diễm lại phản ứng mạnh như vậy. Anh ta bóp cằm cô rất mạnh, cô thấy đau nên nhíu mày một cái. Theo bản năng cô muốn gạt tay anh ta ra nhưng sau vài phát đẩy cô nhận ra sức lực của mình không thấm tháp vào đâu, tay anh ta vẫn giữ nguyên vị trí. Cô phát giận:

- Bạch Quân Diễm anh đang làm gì đấy, anh mau buông tôi ra.

- Tôi đang hỏi em, giữa em và Giang Hàn là kiểu quan hệ gì?

Sắc mặt Bạch Quân Diễm lúc này cũng rất xấu, mỗi từ anh ta nói ra đều như được bọc trong băng giá.

- Bạch Quân Diễm, anh làm tôi đau. – Cô gào lên với anh ta.

Thân thể anh ta sững lại, anh ta từ từ buông cằm cô ra. Cô vội đưa tay xoa cằm, nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông đang đứng đối diện với mình, trong mắt anh ta có cả lửa giận. Cô cảm thấy không biết nên nói gì nữa, cô đã nói hết mọi chuyện không phải do cô làm, tại sao anh ta còn đối xử với cô như vậy.

Còn có anh ta dựa vào đâu mà dám lấy cái thái độ cao cao tại thượng đó để chất vấn quan hệ giữa cô và Giang Hàn? Anh ta còn dám bóp cằm cô? Cô thiếu anh ta cái gì sao? Cô là người của anh ta sao?

Cô tức giận, không cần biết đối phương là ai, đã dám ra tay với cô thì cô sẽ không bao giờ chịu nhịn. Cô bước về phía trước, không hề do dự thẳng tay tát vào mặt anh ta. Còn chưa hả giận cô không khách khí mắng anh ta:

- Anh là đồ điên.

- Tôi với anh đã chia tay, quan hệ giữa tôi và Giang Hàn là gì thì cũng không phải chuyện của anh.

Cô hiểu rõ đánh anh ta sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng nhưng cô lại không hề thấy hối hận. Là anh ta ra tay trước, dựa vào đâu mà bắt cô không được phản kháng?

Nhận phát tát của cô mặt Bạch Quân Diễm lệch sang một bên. Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai dám tát anh ta như thế. Anh ta từ từ xoay mặt lại nhìn thẳng vào cô, cô cũng không sợ hãi thẳng thừng đối mắt với anh ta. Trong mắt cô hừng hực lửa giận, ngực phập phồng vì thở gấp, có vẻ cô thật sự phát cáu.

Giờ anh ta cảm thấy phải nhìn cô bằng con mắt khác xưa, không ngờ Lê Nhã Phù luôn ôn thuận lại có lá gán lớn như thế. Cô dám tát anh ta lệch mặt.

- Lê Nhã Phù em có biết em đang làm gì không? – Anh ta hỏi cô, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào, nó khiến người nghe cảm thấy sợ hãi.

Cô không cần suy nghĩ đã trả lời:

- Là anh động thủ với tôi trước. Đáng đời anh thôi.

Tiếng gõ cửa vừa hay phá tan không khí nghiêm trọng căng thẳng giữa hai người. Anh ta cười lạnh lùng rồi lên tiếng:

- Giang Hàn tới thật nhanh. Anh ta ở gần đây sao?

Cô không thèm để ý tới lời của anh ta mà vội vàng chạy ra mở cửa. Quả nhiên Giang Hàn đã tới, thấy anh cô thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì anh rất giống Lê Hướng Dương nên mỗi lần thấy anh cô đều thấy thật an tâm.

Giang Hàn nhìn lướt về phía Bạch Quân Diễm, đạm mạc chào hỏi:

- Thật tình cờ, không ngờ được gặp Bạch tổng ở đây.

Giang Hàn vừa nói vừa bước, anh vừa vặn lấy thân mình che cho Lê Nhã Phù, chắn ngang tầm nhìn của Bạch Quân Diễm. Đây rõ ràng là tư thế thể hiện sự chở che, bảo vệ.

Bình luận

Truyện đang đọc