CƯNG CHIỀU VỢ YÊU, CẦU ÔM ÔM

Edit: Tuệ - Beta: Thuyên

►►►??? ℍ? ?ℍ?ℕ? ??ℙ ????◄◄◄ 

Tống Sở Kha bưng một cốc trà gừng còn nóng đi vào phòng, đặt cốc ở trên bàn. Anh thấy cửa nhà tắm vẫn đang mở, chuẩn bị vào xem cô đang làm gì thì thấy nước vẫn nhỏ giọt trên sàn nhà.

Tống Sở Kha liền hiểu, cô đây là muốn chơi trốn tìm với anh. Anh không vạch trần ý đồ của cô, giả vờ như không có chuyện gì đi vào phòng tắm, sau đó đến phòng treo quần áo, bắt lấy và giữ chặt tay cô: “Bắt được em rồi.”

Trong lúc anh đang đắc ý thì bị Tô Duyệt đẩy ngã vào ngăn tủ quần áo, sau đó anh nhìn sang tấm gương đối diện, có thể thấy được quần áo trên người Tô Duyệt.

Nhìn từ góc độ của anh, Tô Duyệt đang mặc chiếc áo sơ mi to rộng của anh. Khuôn mặt cô sau khi tắm xong trông như một tinh linh nước, anh còn nhìn thấy rõ cảnh đẹp ở trước ngực cô.

Cổ họng anh ngay lập tức trở nên căng cứng, cô đang quyến rũ anh hay sao? Đáng chết nhất là cô còn đang dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh, dụ dỗ anh phạm tội.

Nhưng khi sờ thấy tóc cô vẫn còn ướt, anh chỉ có thể tạm thời đè nén du͙ƈ vọиɠ của mình xuống, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn tủ ra để giúp cô sấy tóc.

Tô Duyệt nâng cốc trà gừng anh vừa nấu lên uống từng ngụm. Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi gì cả.

Không phải trên mạng nói mặc áo sơ mi của bạn trai có lực sát thương rất cao sao, vì sao Tống Sở Kha có thể bình tĩnh như vậy? Còn bình tĩnh để cho cô uống trà gừng, sấy tóc cho cô như thế?

Tô Duyệt cực kỳ bối rối.

Nhưng cô không biết, đêm mưa gió hôm nay, cô không thể trốn khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này.

Tống Sở Kha vừa sấy xong tóc xong thì cô cũng uống hết cốc trà gừng trong tay, còn vô thức liếm môi một cái.

Động tác này đối với Tống Sở Kha đã chịu đựng quá lâu chính là một lời mời gọi trí mạng.

Anh bất ngờ ném cô lên trên giường, kéo áo sơ mi của cô ra, mà đây là áo sơ mi của anh mới đúng. Anh nhìn thấy cảnh đẹp mà anh vẫn luôn muốn nhìn thấy, không để ý đến tiếng kêu của Tô Duyệt, vứt đống quần áo đang cản đường đi, đè lên trên.

Cả tòa nhà đêm nay đều là của bọn họ, trên chiếc giường anh nằm ngủ suốt hai mươi mấy năm, đè cô gái anh đặt trên đầu quả tim mấy năm nay xuống, tùy ý hưởng thụ sự tốt đẹp của cô.

Bên ngoài mưa to tí tách, ánh đèn trong nhà lờ mờ, độ ấm không ngừng tăng lên.

Hô hấp hai người đan xen, tứ chi dựa sát vào nhau. Bên ngoài thì lạnh, nhưng hai người ở trong ổ chăn thì lại oi bức, không khí kiều diễm quanh quẩn giữa hai người.

Tống Sở Kha chậm rãi đè lên người cô, hơi nóng, làm tay cô không biết nên để ở chỗ nào.

“Duyệt Duyệt.” Giọng anh trầm thấp hơn so với ngày thường, giống như tiếng đàn cello gõ leng keng vào trong lòng cô.

“Ừm...” Đôi mắt Tô Duyệt mịt mù hơi sương, giọng nói mềm mại trả lời anh.

Tống Sở Kha vừa nghe thấy giọng của cô, du͙ƈ vọиɠ lại trào dâng, nhét khẩu súng vào trong người cô, đỡ lấy eo cô, trầm luân cùng nhau.

Tống Sở Kha không ngừng gọi tên cô, Tô Duyệt bị động phập phồng trên dưới theo anh, không còn nhớ rõ mình đã làm việc gì.

Ban đêm nặng nề chìm xuống, tiếng mưa rơi tí tách cũng dần dần nhỏ lại, đèn trên tầng hai sáng đến rạng sáng mới tắt.

Ngày hôm sau Tô Duyệt thiếu chút nữa không dậy được.

Lúc cô tỉnh thì trời đã gần sáng.

Tống Sở Kha đã tỉnh, cô đang nằm trong lồng ngực anh.

Thấy anh đang cười cưng chiều, cô ngượng ngùng kéo chăn muốn né tránh tầm mắt anh, lại phát hiện chăn chỉ đắp ở trên eo, bọn họ đều khỏa thân, ngay lập tức liền giận dữ và xấu hổ muốn chết.

Nhìn cô lộ ra cơ thể trắng trẻo mịn màng, du͙ƈ vọиɠ đêm qua của Tống Sở Kha lại bùng lên lần nữa. Anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, cảm nhận được hô hấp của cô biến đổi, chậm rãi ma sát hòa hợp với cô.

Vì bật máy sưởi mà trán cô bắt đầu đổ mồ hôi, không biết đã qua bao lâu, Tống Sở Kha hai mắt sáng ngời ôm cô rồi hôn.

Bao quanh Tống Sở Kha là sự vui sướng tràn trề sau khi vận động, mỗi một tế bào trong thân thể đều thỏa mãn sau khi được phóng thích.

Cuối cùng Tô Duyệt cũng biết, dù một người đàn ông có dịu dàng thì đối diện với chuyện này cũng sẽ đột nhiên mạnh mẽ.

Tựa như người hiện tại đang đè ở trên người cô tràn đầy tính xâm lược. Cũng may là anh đã ăn uống no đủ, nhưng toàn thân cô giống như bị nghiền nát.

Tống Sở Kha nhìn những chỗ xanh tím trên người cô mà anh làm ra, đau lòng mát xa cho cô, hối hận vì tối hôm qua không nên dùng sức với cô như vậy. Nhưng sau khi động tình thì anh không thể khống chế được chính mình.

“Tống Sở Kha, em cảm nhận được tình cảm của anh.” Tô Duyệt thấy anh ảo não, tủm tỉm cười trêu chọc anh.

Hai người thân mật ở trên giường suốt buổi sáng.

Sau bữa trưa, hai người tựa vào sô pha xem phim truyền hình.

“Duyệt Duyệt, anh muốn đến nhà em ăn Tết.” Tống Sở Kha cực kỳ mong chờ nhìn Tô Duyệt, hy vọng cô đồng ý.

Đến nhà cô?

Tô Duyệt hơi suy nghĩ, xoa xoa tóc của anh, trêu chọc: “Khó có thể lắm, anh không ở bên anh trai anh sao?”

“Anh muốn gặp ba mẹ em, bọn họ đồng ý rồi thì năm sau chúng ta đi lấy chứng nhận được không?” Trong lòng Tống Sở Kha tràn đầy hy vọng với tương lai.

“Nếu ba mẹ em không đồng ý thì làm sao bây giờ?” Tô Duyệt giả vờ buồn bã chọc anh.

“Không đâu, anh sẽ khiến bọn họ đồng ý.” Tống Sở Kha cực kỳ tự tin, làm nũng với Tô Duyệt.

Đôi mắt sáng lấp lánh của anh quả thực khiến cô không thể nào chống đỡ nổi, nhưng cô vẫn muốn trêu anh. Ai bảo ngày hôm qua anh dùng sức lăn lộn cô như vậy, tuy rằng cô được anh hầu hạ rất thoải mái.

“Vậy nếu em không đồng ý thì sao?”

Tống Sở Kha nhìn thái độ cô thay đổi, đột nhiên không biết làm sao. Anh đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp khi cha hoặc mẹ cô phản đối, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ không muốn.

Chỉ là ngày hôm qua cô mặc áo sơ mi của anh, có thể thấy cô cũng rất thích anh.

“Em... Em không muốn sao?”

Tô Duyệt giả bộ rằng anh nói rất đúng, nội tâm nghẹn cười, tiếp tục trêu anh: “Em còn trẻ, em còn rất nhiều việc phải làm, em không muốn kết hôn sớm như vậy.”

Đôi mắt anh giống như ngôi sao rơi xuống, lập tức trở nên ảm đạm.

Đúng vậy, cô nói đúng.

Hơn nữa anh chỉ là một họa sĩ, thế giới của cô sáng lấp lánh, người nào từng gặp cũng tốt hơn anh, người nào cũng có tiền hơn anh.

Tương lai cô bằng phẳng, những người cô quen đều ưu tú hơn một họa sĩ nhỏ như anh, giống như anh trai.

Anh vẫn luôn đuổi theo cô, muốn một ngày nào đó cô sẽ đoán nhận tình yêu của anh, chỉ là dường như từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói những lời yêu anh.

Một lần nữa, tình yêu của anh đối với cô lại trở nên do dự.

“Ừ... Em nói đúng.” Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh mới phun ra được mấy chữ này.

Tô Duyệt phát hiện dường như cả người anh trở nên vô lực, bật cười một tiếng, trực tiếp bước chân qua ngồi trên đùi anh, xoa xoa mặt mặt anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, sảng khoái hôn một cái.

Tống Sở Kha ngây ngốc nhìn cô, không biết là có ý gì.

“Tống Sở Kha, vì sao anh ngốc như vậy. Em đùa anh thôi, không phải khó chịu.”

“Có phải là em chỉ đang dỗ anh vui lên không?” Vẻ mặt Tống Sở Kha ủ rũ.

“Tống Sở Kha, nếu em không yêu anh, vì sao em vừa xuống máy bay đã tìm anh rồi? Nếu em không yêu anh, vì sao lại mặc áo sơ mi của anh, ở lại nhà anh? Anh thật ngốc.” Người đàn ông này, bình thường rất thông minh, nhưng khi là chuyện của cô, chỉ số thông minh lập tức offline.

Nhưng như vậy lại cho thấy tầm quan trọng của cô ở trong lòng anh, không phải sao?

Nghe xong lời cô nói, cả người Tống Sở Kha thoải mái hơn, quét sạch u ám vừa rồi, ôm người phụ nữ đang ngồi ở trên đùi mình thật chặt, ủ rũ nói: “Anh có thể đến nhà em không?”

Thấy cô cho đáp án xác định, anh vui vẻ hôn mấy cái trên mặt cô.

Dáng ngồi của hai người thật ái muội, anh không còn nghe thấy cái gì ở trên TV. Tống Sở Kha trở nên phấn khởi, không màng đến sự phản đối của Tô Duyệt, dùng cánh tay mạnh mẽ nâng cô lên tìm tiết tấu. Thẳng cho đến khi thân dưới của cô thích ứng với biên độ này, mới cùng cô hưởng thụ, đắm chìm trong kɦoáı ƈảʍ.

Trong đầu Tô Duyệt quả thực không thể tự hỏi. Tuy rằng Tống Sở Kha nói cho cô biết dì Xuyên đã về rồi, anh không dặn dò thì sẽ không đến, nhưng ban ngày ban mặt cứ ở phòng khách làm chuyện này, cô không cần mặt mũi nữa sao.

Dì Xuyên khẳng định biết ý đồ của anh, về sau bà ấy cũng không dám đến nhà cô.

Tống Sở Kha dùng sức đâm cô một chút như đang trừng phạt cô không tập trung.

Cô chỉ có thể chìm nổi theo cùng anh trong lốc xoáy tình yêu.

Nhưng điều không nói cho anh là, thật ra, anh yêu cô như vậy, cô thật sự rất động tâm.

Người đàn ông đặc biệt, đồ ăn đặc biệt của cô.

Chỉ là những lời này làm sao có thể nói với anh, một khi nói, anh sẽ từ một con chó nhỏ hóa thân thành chó săn mất.

Phần tình cảm này vẫn nên lưu lại trong lòng cô biết là được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc