CÙNG CHONG ĐÈN BÊN CỬA SỔ PHÍA TÂY


Một buổi sáng này, trong Ngự Thư Phòng chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung.
Gà bay chó sủa.
Ngọc bội được tìm thấy trong lối đi bí mật nhà Lương Cực nhắm vào Bạch Thiện Hiển.

Bạch Thiện Hiển nghe xong ngọn nguồn lập tức quỳ xuống khóc lóc thảm thiết: "Vi thần lần này là bị người hãm hại, Thánh Thượng nếu không tin, vi thần nguyện lấy cái chết chứng minh!"
Cuối cùng, ông ta không quên cắn ngược lại một cái: "Tam Tư cùng điều tra, vi thần cũng không biết trong nhà Lương Cực có lối đi bí mật, thế nhưng Triệu đại nhân vừa tự mình đi tra xét lại có thể tìm ra? Nào biết hay không có người muốn vu oan giá họa?"
Vì vậy, Ngự Thư Phòng vốn nguy nga rộng lớn nay loạn thành một nồi cháo heo.
Triệu Vô Sách đứng một bên, ý định hòa thành một thể với cây cột chống trong điện, chờ tới lúc hoàng đế quay sang dò hỏi hắn, hắn chỉ biết vâng vâng dạ dạ trả lời: "Nhi thần, nhi thần cảm thấy chư vị đại nhân nói đều đúng cả."
Ba phải quá thể đáng, hoàng đế cũng muốn ném cho đứa con trai này cái xẻng tới Ngự Hoa Viên xới đất đi.
Đương sự hai bên bên nào cũng cho rằng mình đúng, cãi nhau mặt đỏ tai hồng trong Ngự Thư Phòng, nếu đổi thành địa điểm khác, e là đã tay đấm chân đá luôn rồi.
Cuối cùng, hoàng đế đập mạnh lên long án, ra lệnh giam lỏng hai bên ở phủ, đồng thời cử quan viên khác tiếp nhận vụ án này.
Ông ta vẫn bình tĩnh, sau khi đuổi người đi chỉ để lại mình Triệu Vô Sách.
"Trẫm hỏi ngươi, hồ sơ này là ai giao cho ngươi?"
Triệu Vô Sách mặt đầy vô tội: "Là Triệu Lương Triệu đại nhân."
"Hắn tự tay đưa cho ngươi?"
Triệu Vô Sách gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Lòng hoàng đế liền trầm xuống.
"Ngươi lui xuống đi."
Triệu Vô Sách kính cẩn hành lễ: "Nhi thần cáo lui."
Đợi đến khi người đi rồi, hoàng đế nghiêng đầu gọi người: "Vương Kiều."
Vương Kiều vốn đứng bên cạnh chờ, nghe vậy nhẹ giọng dò hỏi: "Hoàng Thượng có gì sai bảo ạ?"

"Cho người của Môn Hạ Tỉnh đi tra, còn có, kêu Lâm Hữu Đức lại đây......!Bỏ đi, ngươi tự dẫn người đi xem, không cần thông báo trước, coi tình hình lão Ngũ hiện tại thế nào."
Vương Kiều vâng dạ rời đi.
Triệu Mạch dựa vào long ỷ, sắc mặt lạnh lẽo.
Sau vụ việc tấm bia đá, đã có hai hoàng tử bị cuốn vào, ai cũng khoác lên mình lớp vỏ bọc vô tội, nhưng bên trong lại nảy tâm tư khác.
Từng chuyện một xảy ra, khiến cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
Ông ta không sợ cục diện hỗn loạn, chỉ sợ có người nhúng tay cố tình tạo nên cục diện đó.
Có kẻ muốn muốn đục nước béo cò, chỉ là không biết, hắn đang xem ai là cá?
Triệu Mạch thở dài một hơi, tay đập lên mặt án thư.
Những người núp bóng bên dưới quá lâu, bọn họ sẽ có tư tâm, chi bằng mượn cơ hội này thanh lọc sạch sẽ.
Tóm lại, dù ai là cá thì cũng không phải ông ta.
......
Đại Lý Tự và Hình Bộ bất đắc dĩ tị hiềm, chủ thẩm điều tra cuối cùng chuyển về tay Thái Úy và Binh Mã Tư.
Hai bên liên thủ, tốc độ truy xét rất nhanh, mà kết quả cuối cùng toàn bộ đều hướng về phía Ngũ hoàng tử Triệu Vô Lâm.
Thứ nhất là cái chết của Lương Cực có quan hệ với Bạch Thiện Hiển;
Thứ hai, vợ cả của Bạch Thiện Hiển có một thứ muội, hiện giờ đang là ngoại thất của Ngũ hoàng tử Triệu Vô Lâm, mới sinh hạ cho hắn một đứa con;
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất.
Lục soát trong nhà Bạch Thiện Hiển tìm được một chiếc hộp, bên trong đều là chứng cứ qua lại với Ngũ hoàng tử.
Còn có cả phong thư đề cập đến việc điêu khắc tấm bia đá nhằm vu oan giá họa.
Binh Mã Tư nhanh chóng tìm ra người thợ thủ công điêu khắc tấm bia đá kia, người nọ run rẩy thừa nhận, khai là có một vị khách hàng yêu cầu mình chế tác, đưa cho thợ thủ công một chồng bức họa chân dung, hắn ta đã chỉ ra chính xác khách hàng nọ.
Là người hầu bên cạnh của Ngũ hoàng tử.
Tất cả chứng cứ đều đặt trên long án của Triệu Mạch, kèm theo đó là sổ con kêu oan mỗi ngày của Triệu Vô Thần.
—— Từ lúc vào Đại Lý Tự, Triệu Vô Thần đều dâng sổ con ba lần một ngày, nào là thăm hỏi sức khỏe phụ hoàng, nào là kể lể oan khuất, khẩn cầu phụ hoàng minh giám.

Tình thế phát triển tới mức này, gần như muốn rửa sạch mọi oan khuất cho Triệu Vô Thần, Triệu Mạch lại cảm thấy mọi thứ quá thuận lợi.
Ngay cả đứa con cực kỳ vô dụng Triệu Vô Sách của ông ta cũng đưa ra nghi hoặc: "Phụ hoàng, Ngũ ca còn hôn mê chưa tỉnh, liệu có phải có người muốn hại huynh ấy hay không?"
Chuyện này đến cả một cái bao cỏ như hắn còn có thể nghĩ đến, hoàng đế đương nhiên không khác là bao, nhưng ông ta vẫn khá kinh ngạc: "Con đi thăm nó?"
Triệu Vô Sách có chút thấp thỏm trả lời: "Vâng, nhi thần nhớ thương Ngũ ca, vì vậy cùng với thái y đi thăm."
Giọng của hắn càng ngày càng nhỏ: "Thái y nói, Ngũ ca trúng độc, nhưng không biết thành phần độc dược thế nào, chỉ có thể thử nghiệm từng cái một......!Phụ hoàng, cho dù là tội phạm tử hình cũng có có hội được trần tình, tình huống của Ngũ ca hiện tại, nếu bị người vu hãm, hắn chẳng phải là có miệng khó trả lời?"
Hoàng đế nghe hắn nói, không khỏi có chút tán thưởng: "Ngươi quý trọng thủ túc chi tình, rất tốt."
Ông ta biết rõ tình huống của Triệu Vô Lâm, sau khi xảy ra sự việc ngày đó, thái y lập tức đi bắt mạch, người cũng nằm trong Binh Mã Tư, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng độc chưa thể giải được, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đây cũng là nguyên nhân hoàng đế tức giận——
Bọn họ luôn mồm chỉ ra và xác nhận mọi chuyện là do lão Ngũ làm, còn nhân lúc hắn đang hôn mê bất tỉnh ở Binh Mã Tư, muốn lợi dụng bệnh tình để lấy đi tính mạng của hắn!
Cũng là bởi vì điều này mà Triệu Mạch nổi lên lòng nghi ngờ.
Lúc trước ông ta cảm thấy lão Tứ là đứa không não, nhưng hiện giờ hoàn toàn tương phản, mọi lỗi lầm đều đổ dồn lên đầu lão Ngũ.
Ai biết đây không phải khổ nhục kế của lão Tứ?
Đế vương lắm đa nghi, mặt mày thâm trầm, lại hỏi Triệu Vô Sách: "Nếu theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?"
Triệu Vô Sách thụ sủng nhược kinh, chần chừ mở miệng: "Nhi thần......"
"Không cho phép nói không biết."
Triệu Mạch cảm thán bùn nhão không thể trét tường, chỉ nói: "Nói sai trẫm cũng không trách ngươi."
Triệu Vô Sách cân nhắc hồi lâu, mới trả lời: "Nhi thần cho rằng, án sai cần tra xét thêm."
Triệu Mạch nhìn đứa con trước mặt, vuốt ve nhẫn ban chỉ trên tay, chậm rãi nở nụ cười: "Có thể."
......
"Ngươi nói cái gì?"
Lục Chiêu Bạch kinh ngạc, hạ giọng dò hỏi: "Ý chỉ thật sự như thế?"

Nội thị mặc đồ đen rũ mắt, biểu tình cung kính: "Vâng ạ, là thánh chỉ ra lệnh, Tứ hoàng tử đã được đưa về phủ, Ngũ hoàng tử áp giải đến Đại Lý Tự, đợi hắn tỉnh lại sẽ Tam Tư hội thẩm."
Lông mày Lục Chiêu Bạch hơi nhíu lại, nắn nhẹ đầu ngón tay, y trầm ngâm trong chốc lát mới phân phó: "Phái người đi theo Vương Kiều, xem hắn có hành động nào khác không, thêm nữa, cho người âm thầm theo dõi phủ Tứ hoàng tử phủ, nếu như có gì khác thường phải báo ngay lập tức.

Với cả......"
Nội thị đang chờ y sai khiến, Lục Chiêu Bạch nghĩ nghĩ, rốt cục xua tay: "Tạm thời như thế, ngươi đi trước đi."
Triệu Vô Sách nói, mười phần chỉ nên tin ba phần, nhưng chỉ bằng ba phần kia thì chưa thể kết thúc được.
Y vốn định phái thêm người theo dõi Triệu Vô Sách, nhưng vẫn chưa biết người này sẽ đánh con bài nào, vì vậy tạm thời không thể rút dây động rừng.
Sự thật chứng minh, quyết định của Lục Chiêu Bạch là chính xác.
......
Mới chỉ qua 2,3 ngày, cục diện trong kinh đã thoát khỏi khống chế hoàn toàn.
Tứ hoàng tử vừa được thả ra, phía sau đã có người thay Ngũ hoàng tử kêu oan.
Triệu Vô Lâm Hôn mê bất tỉnh, nhưng người bên cạnh hắn không phải người gỗ, người thông minh đều có thể nhận ra —— Hắn có lẽ đang bị Triệu Vô Thần vu oan!
Vì thế hai bên lập tức chuyển thành thế chó cắn chó.
Hai phe không ngừng phân tranh, ngươi tới ta đi, hôm nay dâng sổ con ngày mai chuyển thành kiện cáo, trong triều đều nháo nhào cả lên.
Hoàng đế cũng không ngờ tình hình trở thành như vậy, không chờ được tới lúc mọi việc dịu xuống mà ngược lại còn thổi bùng lên một ngọn lửa.
Thân là hoàng tử, nào có ai thật sự sạch sẽ, có điều trong hai bên nhất định có một bên giành thắng lợi, giờ chỉ có thể liều chết.
Chính vì vậy mà chứng cứ phạm tội của Triệu Vô Lâm liên tiếp bị moi ra.
Bản thân Triệu Vô Thần lại dường như không hay biết gì, vẫn là một đóa bạch liên hoa nhỏ bé, ra ngục về phủ tắm rửa chỉnh trang tỉ mỉ, ngay giữa cơn giông bão vào cung diện kiến hoàng đế.
"Phụ hoàng, nhi thần đến thỉnh an người!"
Người ngay trung tâm cơn bão, hai mắt rưng rưng, trên mặt viết đầy biết ơn và xúc động: "Nhi thần bị hàm oan bỏ tù, may mà phụ hoàng có con mắt tinh tường, mới trả lại được trong sạch cho nhi thần.

Nhi thần khấu tạ ân đức của phụ hoàng!"
Hắn khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, từ ngữ lựa chọn trau chuốt trôi chảy, hồi còn niên thiếu đọc sách viết văn cũng chưa từng dụng tâm như vậy.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt tèm lem của hắn, sinh ra vài phần lòng trắc ẩn, đáng tiếc chút ít thương cảm này không đáng là bao so với tình cảnh gà bay chó sủa trên triều hiện tại, ông ta không khỏi cảm thấy phiền lòng: "Ngươi nếu đã ra ngoài thì nên ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày,"
Lời của Triệu Mạch không hề che giấu ý tứ cảnh cáo: "Xem như ngươi đã có bài học cho bản thân, sau này phải nhớ sống thành thật chút, ngươi tay chân sạch sẽ, trẫm sẽ không động tới ngươi, hiểu không?"

Triệu Vô Thần liên tục vâng dạ, cúi đầu trước mặt hoàng đế lần nữa rồi mới cung kính lui ra ngoài.
Nhưng vừa rời khỏi Trường Nhạc điện, nét đáng thương trên mặt hắn hầu như đã biến mất không còn tăm hơi.
Triệu Vô Thần thản nhiên lau nước mắt nơi mặt, sửa sang dung nhan rồi xoay người đi hậu cung.
Vòng qua hành lang, hắn trùng hợp bắt gặp Triệu Vô Sách.
"Thỉnh an Tứ hoàng huynh."
Thiếu niên lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng hành lễ, so với Triệu Vô Thần ban nãy làm bộ làm tịch trước mặt hoàng đế thì chân thành hơn nhiều.
Triệu Vô Thần nhìn hắn, kiêu căng gật đầu, hỏi: "Ngươi chuẩn bị chạy đi đâu?"
Triệu Vô Sách vội trả lời: "Là phụ hoàng truyền đệ."
Triệu Vô Thần liền nhớ ra khoảng thời gian gần đây Triệu Vô Sách đã bắt đầu được giao việc, trong lòng lại có chút không vui, hắn hừ mũi một tiếng, nói: "Nếu phụ hoàng sai bảo thì ngươi phải làm cho tốt."
Tuy nói Triệu Vô Sách vào Đại Lý Tự có thể hiện sẽ quy phục hắn, sẽ trở thành người của hắn.

Nhưng mối quan hệ huynh đệ chảy trong mình dòng máu hoàng gia sớm muộn gì rồi cũng trở thành đối thủ cạnh tranh.
Hôm nay Triệu Vô Sách có thể giúp hắn, mai này chưa biết khi nào sẽ đâm hắn một dao?
Cho dù chỉ là một con tốt thí, hắn cũng phải đề phòng.
"Vâng, đa tạ hoàng huynh chỉ điểm, đệ sẽ không phụ sự sai bảo của phụ hoàng."
Triệu Vô Sách nói, lại cẩn thận mở miệng: "Chỉ là đệ ngu dốt, còn có chỗ không chu toàn, mong hoàng huynh chỉ điểm thêm cho đệ."
Hắn trả lời vô cùng khiêm tốn, tâm tình Triệu Vô Thần lúc này mới thoải mái hơn chút, tùy ý xua tay: "Được rồi, ngươi lui đi."
Triệu Vô Sách cũng chưa lập tức lui, chỉ khom người, chờ bóng dáng Triệu Vô Thần khuất dần mới đứng thẳng dậy.
Nếu Triệu Vô Thần đột nhiên quay đầu ngay bây giờ, chắc chắn sẽ phát hiện......
Đáy mắt đối phương u ám, ý cười như dao sắc, lạnh nhạt không thiếu tàn độc.
"Ra đây đi, trốn tránh không mệt sao?"
Khác với vẻ cố tình nịnh nọt vừa rồi, tham âm của Triệu Vô Sách đã chuyển thành lanh lảnh trong vắt tựa hồ châu ngọc va chạm với nhau.
Lời chưa dứt, đã có người từ sau núi giả vòng bước ra.
Y phục hoạn quan màu đen, tóc buộc hờ hững, mặt mày như trăng rằm, giọng nói lại không giấu được châm chọc: "Kỹ thuật diễn của điện hạ tốt như vậy, không đi làm con hát quả thật đáng tiếc.".


Bình luận

Truyện đang đọc