CÙNG EM ÔM LẤY THỜI GIAN

 
Chương 22 - Tim đập
 
Ánh trăng sáng tỏ, gió đêm mang theo hơi lạnh ùa đến.
Gió thổi luồn đến lầu hai, Lâm Tuệ không nhịn được rùng mình một cái. Hứa Điển nhìn thấy, đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó ngồi lại chỗ cũ.

"Tính ra được chưa?" Hứa Điển hỏi.
Lâm Tuệ cầm bút viết tới viết lui trên tờ giấy nháp, vẫn không tìm ra được số x là bao nhiêu.
Hứa Điển âm thầm thở dài dưới đáy lòng. Cùng là một dạng đề, đổi cách hỏi, đổi số liệu đã có thể khiến Lâm Tuệ cực khổ như vậy. Cậu không rõ, thay đổi cách suy nghĩ một chút rất khó sao?
Lâm Tuệ lại một lần nữa gạch bỏ các bước làm bài mới vừa viết ra, đại khái là có chút chột dạ, len lén đưa mắt nhìn người đang ngồi bên vách tường.
Hứa Điển mặt không cảm xúc, chống cằm nhìn chăm chú vào ngòi bút của cô.
Cậu đang chờ, chờ xem dưới cái ngòi bút này còn có thể viết ra được cái công thức kỳ quái nào nữa.
" Có phải là nên dùng..." Lâm Tuệ viết ra một hàm số, "Sau đó tính ra cos x?"
Hứa Điển: "..."
Không còn cách cứu.
Hứa Điển nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt bình tĩnh rốt cuộc lộ ra biểu cảm tâm như tro tàn.
"Cậu đừng như vậy." Lâm Tuệ khóc không ra nước mắt, "Công thức mình đều thuộc hết, thật mà, mình thề. Nhưng mà học thuộc rồi, mình lại không biết cách dùng."
Hứa Điển xoay đầu qua nhìn lại, lấy cây bút trong tay Lâm Tuệ, viết ra một công thức khác lên trên giấy nháp, "Thử cái này đi."
Lâm Tuệ nghe lời gật gật đầu, "A."
Tốn hết nửa giờ không tính ra được đáp án, dùng công thức của Hứa Điển đến tính, không tới năm phút đã tính ra đáp án.
"x... Tương đương với 1, đúng không?" Lâm Tuệ hơi hơi hoài nghi.
Nếu đổi lại là môn khác, Lâm Tuệ sẽ chắc chắn kết quả của mình là chính xác, dõng dạc mà nói ra. Nhưng mà trước mặt là môn toán, cô lại không dám.
Cho dù lấy khẩu súng để ngay trên đầu cô, cô cũng không dám đảm bảo xác xuất chính xác của nó.
Hứa Điển liếc mắt, nhìn từ các bước giải bài đến đáp án, nhìn xong hết một lần.
Ai, rốt cuộc cũng tính đúng rồi.
Hứa Điển: "Ừ."
"Ừ? Có nghĩa là đúng rồi?" Lâm Tuệ nháy mắt hưng phấn đến bật lửa, cầm giấy nháp nhìn đi nhìn lại, "Thì ra là đơn giản như vậy, sao mình lại không nghĩ đến chứ!"
Hứa Điển: "Cậu ngốc."
Lâm Tuệ: "..."

Được rồi, là cậu lợi hại, cậu nói cái gì cũng đúng.
Tính đúng được một câu rồi, nhưng vẫn còn hàng ngàn vạn câu phía sau chờ đợi.
Lâm Tuệ mang theo niềm tin và ý chí chiến đấu, hứng thú bừng bừng mà bắt đầu làm câu tiếp theo. Kết quả, đặt bút xuống, lại dùng sai công thức.
Mắt thấy Lâm Tuệ càng ngày càng sai thái quá, chân mày Hứa Điển không nhịn được nhăn lại, nói: "Tính sai rồi."
"Hả?" Lâm Tuệ còn chưa phát hiện mình đã sai chỗ nào.
"Dùng định lý sin." Hứa Điển nói.
Lâm Tuệ:" A..."
Đới với Lâm Tuệ mà nói, toán học khó là bởi vì cô vĩnh viễn cũng không có cách nào biết được mình sai chỗ nào cho tới khi tính ra kết quả, phải lãng phí rất nhiều thời gian.
Vì thế cho nên tới bây giờ, mỗi lần Lâm tuệ nhìn đến mấy con số với công thức là lại bắt đầu cảm thấy đầu đau nhức.
Vượt qua trăm khó ngàn khổ, rốt cuộc tính ra được kết quả.
Lâm Tuệ kéo tờ giấy nháp đến trước mặt Hứa Điển, nhỏ giọng hỏi: "Đúng không?"
Hứa Điển: "Ừ."
Đáp án chính xác, nhưng Lâm Tuệ cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy lo lắng, "Môn toán của mình kém như vậy, sang năm thi đại học rồi phải làm sao bây giờ..."
Hứa Điển: "Từ giờ chăm chỉ học tập còn kịp."
"Nói thì nói như vậy." Lâm Tuệ chân thành nhìn Hứa Điển, chớp chớp mắt, "Cậu thật sự cảm thấy mình có thể làm được?"
Hứa Điển chăm chú nhìn cô ba giây.
Ba giây sau, cậu nói: "Không được."
Học toán không phải chỉ cần nhớ là sẽ thi được điểm cao, tư duy logic cũng không phải một sớm một chiều là có thể bồi dưỡng ra được.
Tuy rằng bây giờ chỉ mới là lớp 11, nhưng...
Hứa Điển duỗi tay, "Đưa sách giáo khoa cho mình."
Lâm Tuệ: "?"
Hứa Điển hơi không kiên nhẫn, "Sách giáo khoa toán, cả lớp 10 và 11 luôn."
Phương án dạy học của Kim Trung tương đối vượt hơn mức quy định, học kì 1 lớp 11 đã sắp học xong chương trình, tiến độ đã sắp bước vào chương trình lớp 12, bởi vậy sách giáo khoa cũng được phát trước cho học sinh.
Lâm Tuệ đặt sáu quyển sách giáo khoa lên bàn học, Hứa Điển rút ra một cuốn sách giáo khoa mở ra, dùng bút đỏ đánh dấu.
"Sách giáo khoa lớp 12 mình còn chưa có xem. "Hứa Điển vừa nói vừa khoanh trọng điểm lại, "Đến lúc đó lại đánh dấu cho cậu."
Lâm Tuệ: "Cậu..."
"Mình khoanh lại cho cậu đều là cơ bản, công thức học thuộc cho tốt, các đề cơ bản làm lặp đi lặp lại cho quen thuộc, làm được hết các câu cơ bản ít nhất đã có được trên một trăm điểm. Các câu khó phía sau là dùng để phân loại học sinh, cậu... có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Hứa Điển nói.
Lâm Tuệ gật gật đầu.
“Hứa Điển." Lâm Tuệ đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Cậu muốn thi đại học nào?"

Hứa Điển dừng lại động tác trên tay, ngòi bút nhòe ra một vòng nhỏ màu đỏ trên giấy. Cậu nói: "Chưa nghĩ ra."
Lâm Tuệ không tin, "Chẳng lẽ cậu không có mục tiêu sao."
Lấy thành tích của Hứa Điển, trường tuyến một chắc chắn là tuyệt đối không lên được, nhưng chỉ cần hơi nỗ lực một chút, tuyến hai chắc chắn sẽ dễ dàng đạt được tiêu chuẩn.
Hứa Điển liếc xéo cô, "Mục tiêu của tớ, đúng là không có mục tiêu"
"Không nói thì thôi."
Lâm Tuệ chửi thầm: Có cái gì hay ho mà bày đặt giấu giếm.
Cả thế giới đều biết cô muốn thi Bắc Đại, cho dù cuối cùng thi không đậu, cô cũng không cảm thấy thẹn, mà sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì chính mình.
Hứa Điển cũng không giải thích điều gì, chỉ dùng đầu bút gõ gõ đồng hồ báo thức, nói: "8 giờ, cậu không đi tắm rửa sao?"
"Vậy cậu làm trước đi, mình quay lại nhanh thôi." Nói xong, Lâm Tuệ đứng dậy rời khỏi phòng.
Nghe tiếng bước chân đi xuống lầu, Hứa Điển lâm vào trầm tư.
Mục tiêu của cậu? Cậu thực sự là không có mục tiêu.
Nếu sang năm Lâm Tuệ thi đậu Bắc Đại, cậu cũng không thể bảo đảm chính mình có thể đậu vào đại học tuyến hai ở Bắc Kinh. Đã không thể cùng trường, còn không thể cùng thành phố, vậy không bằng...
Ở lại hẻm Yên Đại, kế thừa tay nghề gia đình.
Ít nhất thì kì nghỉ mỗi năm một lần, bọn họ còn có cơ hội gặp mặt.
Cũng không biết Hứa Điển đã xuất thần bao lâu, đột nhiên có người vỗ vào bờ vai cậu.
Theo sau là mùi hương dừa nhàn nhạt, giọng nói sạch sẽ thanh tao của thiếu nữ vang lên, "Mình tắm xong rồi, tới lượt cậu."
Lâm Tuệ lại ngồi trở về chỗ ngồi kế bên, sợi tóc ướt át mang theo ý vị mờ ám chưa tan.
Mùi hương dừa trong nháy mắt vọt tới chóp mũi Hứa Điển, không gây mũi, thực tươi mát, còn có loại hơi thở ở giữa mùa hè. Lập tức đưa cậu về những đêm hè trong quá khứ, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng ve kêu ngoài phòng.
Hứa Điển lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc dừng lại trên sườn mặt Lâm Tuệ.
Môi thiếu nữ chống lên nắp bút, trong ánh mắt lộ ra sự ngây thơ mê hoặc như một đứa bé. Cô thường chớp chớp mắt, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt theo động tác mấp máy đôi mi của cô mà lúc sáng lúc tối, khóe môi cong lên một chút lại vừa lúc tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Trong lúc mông lung, cậu cảm thấy cô gái này cùng con bé nghịch ngợm trước kia như là hai người khác nhau.
"Còn không đi sao?" Lâm Tuệ ngước mắt nhìn Hứa Điển.
Vừa lúc, Hứa Điển cũng đang chăm chú nhìn cô.
Lâm Tuệ nhíu mày.
Ánh mắt người này sao lại kỳ kỳ quái quái, thậm chí còn có mấy phần... Quyến luyến?
"Này." Lâm Tuệ giơ tay, quơ quơ trước mặt Hứa Điển.
Không phản ứng.

Lâm Tuệ đành phải tăng lớn giọng, "Này!"
Trong nháy mắt, ba hồn sáu phách của Hứa Điển về lại vị trí cũ.
Hứa Điển che lỗ tai bên phải lại, mày nhíu chặt, "Cậu không thể hơi giống con gái một chút sao?"
Lâm Tuệ: "..."
A… thật sự là rất xin lỗi.
Hứa Điển xoa xoa lỗ tai, khoanh mấy trọng điểm còn lại trong sách giáo khoa sau đó đưa cho Lâm Tuệ, "Tự mình xem lại một lần, chỗ nào không hiểu thì nói."
"Thật tốt quá, cảm ơn nha." Lâm Tuệ cố ý bóp bóp lại giọng nói nói.
Hứa Điển: "Giọng cậu bị làm sao vậy? La to quá hỏng rồi?"
Lâm Tuệ trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không phải nói muốn tớ giống con gái một chút sao! Cho nên tớ dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với cậu, cậu còn không thấy tốt sao?"
Hứa Điển im lặng thật lâu, bỏ xuống một câu rồi đứng dậy: "Tớ thấy cậu vẫn là nên bình thường một chút đi."
Lâm Tuệ: "..."
Bình thường em gái cậu á!
-
Trong phòng tắm còn lưu lại màn sương dày đặc, trong sương trắng có mùi hương dừa nhàn nhạt vờn quanh.
Hứa Điển lấy quần áo treo lên trên móc, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Biểu cảm lạnh lùng, cả người mang theo hơi thở người sống chớ lại gần, mười phần xa cách.
Nhưng Lâm Tuệ, cô không giống cậu.
Tính cách rộng rãi lạc quan, nụ cười xán lạn luôn thường trực trên đôi môi.
Tuy rằng là thanh mai trúc mã, nhưng từ nhỏ đến lớn, bạn bè Lâm Tuệ đều luôn luôn rất nhiều.
Mọi người đều luôn không có tự chủ mà đến gần ánh sáng.
Mà Lâm Tuệ, chính là một tia nắng sáng vừa ấm áp lại vừa tươi đẹp ấy.
Cũng khó trách trước khi mối quan hệ thanh mai trúc mã của bọn họ được đưa ra ánh sáng, không ai lại kết đôi cậu và Lâm Tuệ lại với nhau.
Bởi vì vốn chính là người không cùng thế giới, một người lạnh lùng cao ngạo, một người lại nóng nảy dễ cháy.
Nghĩ đến đủ mọi chuyện về Lâm Tuệ, Hứa Điển không nhịn được cúi đầu cười trộm.
Thiếu niên trong gương, không tiếng động mở miệng nói:
Mình thích Lâm Tuệ.
Đêm khuya, 11 giờ.
Đồng hồ trên bàn tích tắc tích tắc mà đi qua một vòng lại một vòng, Hứa Điển nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Bỗng nhiên cảm thấy, ngay cả cái gối trên đầu cùng với tấm chăn cũng có mùi hương dừa.
Nhàn nhạt mà quanh quẩn không tiêu tan.
Một giờ trước, hai người chuẩn bị đi ngủ. Lúc đang dọn dẹp lại phòng cho khách, Lâm Tuệ lấy mền gối từ trong tủ quần áo ra, nói: "Tất cả đều đã giặt phơi qua, cậu yên tâm mà dùng."
Mùi hương hẳn là nhiễm vào lúc ấy.
Hứa Điển lật người qua, cho dù không cố gắng ép sâu vào trong, cũng có thể ngửi được.
Có cảm giác như càng ngày càng dày đặc, dày đến như phảng phất Lâm Tuệ lúc này nằm kế bên người, nằm ở trước mắt cậu.
Cô gấp tay gối xuống dưới đầu, hai dây váy ngủ theo hô hấp mà rơi xuống, ngực cũng hơi hơi phập phồng...

Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ!
Hứa Điển đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, lung tung mà lau mặt.
Mùi hương dừa còn đang tràn ngập toàn bộ trong phòng, cảm giác nhiều đến mức có thể tràn ra ngoài cửa mà bay đi bất cứ lúc nào.
Hứa Điển xốc chăn đứng dậy, trước tiên đi mở cửa sổ, để gió lạnh bên ngoài thổi vào trong.
Nhưng dù có thổi thế nào, cũng không đủ để cậu bình tĩnh lại.
Chỉ cần nhắm mặt lại một chút, trong bóng đêm lập tức sẽ xuất hiện khuôn mặt ngủ say của Lâm Tuệ, còn kèm theo cả hương vị dễ ngửi trên người cô...
Không được.
Hứa Điển dùng sức mà vỗ vỗ mặt, hít sâu một hơi.
Vẫn là nên đi rửa mặt thôi.
Lầu hai cũng có phòng vệ sinh, nhưng Hứa Điển lựa chọn đi xuống lầu.
Bởi vì lâm Tuệ đang ở phòng kế bên, cô ở đây cậu vào cũng không tiện, nếu nửa đêm muốn tới WC, cô chắc sẽ đi phòng vệ sinh lầu hai gần đây.
Bây giờ không nên gặp mặt là tốt nhất.
Hứa Điển đẩy cửa ra, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, cửa phòng kế bên đóng chặt, có lẽ là đã ngủ rồi.
Cậu không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhàng, bước chân đi xuống lầu.
Chung quanh im ắng, toàn bộ căn nhà chỉ có ở hành lang trên lầu là có một cây đèn tường mờ nhạt.
Hứa Điển chậm rãi bước xuống, tận lực không phát ra bất cứ tiếng bước chân nào. Đến khi cậu bước xuống bậc thang cuối cùng, phía sau lại vang lên âm thanh của thiếu nữ.
"Hứa Điển?"
Hứa Điển sửng sốt, quay đầu lại nhìn lên trên cầu thang.
Lâm Tuệ đang đứng trước bậc thang, tay để trên thanh vịn.
Bởi vì ngược ánh sáng, Hứa Điển không nhìn rõ cảm xúc trên mặt Lâm Tuệ, nhưng cậu cũng có thể miêu tả dáng vẻ đại khái của cô ngay lúc này.
Váy ngủ thuần một màu trắng, làn váy ngắn đến phía trên đầu gối, vừa vặn lộ ra hai chân cân xứng.
Mái tóc dài rũ xuống trên vai, nhìn có vẻ lười biếng, còn có vài phần diễm lệ mà chính cô cũng không biết.
Hứa Điển chỉ cảm thấy cổ họng mình khô nóng, thanh âm khàn khàn, "Là mình. Sao cậu lại dậy rồi?"
Lâm Tuệ giơ tay xoa xoa mắt, tựa hồ còn đang ở trong giấc mộng chưa tỉnh, "Khát nước, muốn uống nước. Ừ... Mình quên mang bình nước ấm lên."
"Cậu đi lên trước đi, mình lấy giúp cậu." Hứa Điển nói.
Lâm Tuệ gật gật đầu, xoay người trở về phòng.
Nghe tiếng bước chân trên lầu, Hứa Điển dùng tay che lại lồ ng ngực.
Đập thật nhanh.
Nhanh hơn chút nữa, sẽ ngay lập tức nhảy ra ngoài.
 
Tác giả có lời muốn nói: Thình thịch, thình thịch~
Cậu nghe được tiếng tim mình không?
 


Bình luận

Truyện đang đọc