Về đến huyện Ninh Dương, tự nhiên lại là một phen giằng co.
Khương tri huyện và tri huyện phu nhân trước giờ luôn ủng hộ sở thích và quyết định của Khương Nhan lại đối với kì thi hội tháng ba năm sau, phu thê hai người lại không cười cổ vũ nàng như thường lệ, trong sảnh cũng thiếu đi vài phần vui vẻ, đến cả thím Tào bước vào pha trà cũng im lặng, không dám bước nhanh.
“Cho đến khi thư báo hỉ đưa đến huyện nha Ninh Dương, ta và nương con mới biết con cư nhiên tham gia thi hương.” Khương tri phủ như đang nghĩ ngợi, cầm chung trà, dùng nắp trà nhẹ nhàng gạt trà vụn ra, trầm tư nói, “Chuyện của Ngọc tiểu thư Nguyễn gia, bọn ta cũng có nghe nói, cũng biết trong lòng con đau đớn, lại vạn lần chưa từng nghĩ đến con sẽ vì nàng ta mà bí quá hóa liều, quyết định bước vào con đường nhập sĩ...”
“Cha, con đã viết thư nhà về, có lẽ trên đường xa xôi bị thất lạc. Chuyện lớn như thế này, con không thể giấu cha được.” Khương Nhan nhìn cha nương ngồi đối diện, thấp giọng nói, “Hai người là chưa thấy dáng vẻ của A Ngọc hiện tại, nàng ấy gầy đến con sắp không nhận ra rồi. Trước hai ngày nàng xảy ra chuyện còn nói, chờ nàng học xong quay về Duyện Châu sẽ giúp Nguyễn bá phụ giải quyết những vấn đề khó khăn, sẽ gả vào Tạ gia bầu bạn trong thành với con...Nhưng, trong một đêm long trời lở đất kia, nàng bị kẻ gian bức hại, nhảy xuống lầu bị thương nặng, nàng mất đi tương lai, mất đi phu quân, mất đi chí hướng của mình, nàng hôn mê trên giường chỉ có thể dựa vào thuốc thang để duy trì tính mạng, cũng giống như...giống như Trình gia cô nương mà khi ấy bọn con cùng nhau đưa tang.”
Nói đến đây, mắt Khương Nhan có chút ươn ướt, khó khăn nói: “Nguyễn bá phụ lo trước lo sau, lựa chọn nín nhịn, ông ấy nói chuyện này không liên quan đến con, không nên để con ra mặt. Nhưng mà cha ơi, nếu con lựa chọn im lặng, khác gì với kẻ giúp đỡ hung thủ chứ? Biết chuyện không nói chỉ sẽ làm nảy sinh tà khí, ăn mòn nền tảng của quốc gia, những đạo lý này không phải chính cha đã dạy cho con sao?”
Từng chữ của nàng như châu như ngọc, Khương phu nhân chỉ khẽ thở dài nói: “Con à, cha con không phải đang ngăn cản con, mà là sợ thế lực Khương gia mỏng manh không đủ sức che chở cho con.”
“Không sai.” Khương tri phủ gật đầu, “A Nhan, ngay từ lúc con bước vào triều đường, chuyện của con liền không còn là chuyện của mình con. Con muốn làm người đầu tiên từ trước đến nay, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, chỉ cần rút dây động rừng, đi sai một bước sẽ thua cả bàn cờ. Vi phụ mong con trước khi ra bất kì quyết định nào đều cần phải sau nghĩ rõ tất cả hậu quả, liệt kê toàn bộ điều ngoài ý muốn có thể xảy ra, cẩn thận suy nghĩ, đừng mạo hiểm xông vào, chỉ cần con có kế sách vẹn toàn, vi phụ mới có thể yên tâm để con bước về phía trước.”
“Cha...”
“Đừng nói nhiều, năm ngày này con đâu cũng không thể đi.” Khương tri huyện đưa tay tỏ ý nói, “Trên bàn trong phòng con ta đặt bảy túi gấm, mỗi túi gấm đều là những gập ghềnh nhấp nhô mà ta có thể dự đoán, con nếu có thể trong vòng năm ngày loại đi hết, đưa ra sách lược ứng phó, ta liền để con tự mình phiêu bạt.”
Đừng nói là bảy túi gấm, dù là bảy mươi cái Khương Nhan cũng phải giải.
Khương Nhan không hề nghĩ ngợi đáp: “Được, một lời đã định.”
Nói rồi, nàng liền đứng vậy, vội vã đi vào sương phòng. Vừa bước ra cổng, nàng lại nhớ ra gì đó, xoay người bước nhanh đến trước mặt cha nương, dang rộng hai tay ôm lấy vai họ nói, “Đa tạ cha nương!”
Về phòng, trên bàn quả nhiên bày một loạt túi nhỏ xanh thêu hình hoa chim đủ màu sắc, Khương Nhan ngồi bên bàn, đưa tay mở ra chiếc túi gấm thứ nhất, liền thấy một mảnh giấy dài tầm hai thước, trên đó viết hai hàng Tiểu Khải: [Ngươi vào Hàn Lâm Viện phụ trách văn thư, không có thực quyền, bất kể người nào trong triều đều có thể lôi kéo, sai sử? Nếu thất bại, làm sao để tự bảo vệ mình?]
Lại mở một túi gấm khác, trên đó viết: [Bên kẻ địch cắn ngược, trước mặt hoàng thượng nói lời gièm pha, trên triều đình lại buộc tội ngươi là ‘nữ họa’, tai ương liên lụy thái tử, cần phải giải quyết thế nào?]
Tờ thứ ba: [Hồng hộc bay rợp trời, gỗ tốt rậm rạp*, làm sao để chọn được minh quân để phò tá, mà có thể tránh kết bè kết phái?]
(*Hình ảnh ẩn dụ chỉ người có chí hướng rất nhiều)
Vừa mở ba túi gấm, Khương Nhan liền cảm thấy sống lưng rét lạnh.
Quan trường như biển cả mênh mông, đây là một thế giới phức tạp mà nàng chưa từng chạm đến. Khương Nhan tập trung tinh thần, hít sâu một hơi lại thở dài, đem tất cả túi gấm mở ra, tiếp tục đem tất cả túi gấm mở ra, sau đó chọn lấy một tờ mà bản thân cho rằng đơn giản nhất bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Thời gian năm ngày chẳng qua chớp mắt liền trôi đi, Khương Nhan không ra khỏi cửa phòng, ngoại trừ để thím Tào đưa thức ăn có thể ra vào, những người còn lại đều không hề nhìn thấy, đến cả Khương tri huyện cũng không biết nàng ở bên trong như thế nào.
Cho đến sáng sớm ngày thứ năm cũng không thấy động tĩnh trong phòng, Khương phu nhân có chút sốt ruột, ở trong sảnh đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn sang phía cửa, lo lắng nói: “Mấy ngày không gặp, cũng không biết tình hình của A Nhan thế nào. Phu quân đưa ra những vấn đề đó, phải chăng là cố tình gây khó dễ?”
Khương tri huyện một tay đặt lên tay ghế, một tay cầm cuốn sách nghiền ngẫm, lắc đầu cười nói: “Không hề làm khó, mà là đang giúp nó.”
“Phu quân có ý gì?”
“Những vấn đề ta liệt kê ra, trong mười điều thì đã có tám chín điều đều có thể là khó khăn mà nó có thể gặp phải sau này, nếu A Nhan có thể giải ra, ta đương nhiên yên tâm. Nếu giải không ra, ta cũng sẽ giúp nó giải thích chỗ khó hiểu, nương tử chỉ cần yên tâm chờ đợi là được.”
Dứt lời, Khương phu nhân liền ngồi về chỗ, tiếp tục làm mặt quạt. Một lúc sau, bà vẫn là không yên tâm, nghĩ ngợi nói: “Ta thấy thời gian cũng gần đến rồi, A Nhan còn chưa ra, thiết nghĩ là lại nổi tính ương bướng rồi, vẫn là nên đi xem nó thử.”
Khương tri huyện chiều vợ như mạng, đương nhiên không dám trái ý của thê tử, liền đặt sách xuống: “Được rồi, ta đi cùng nương tử.”
Phu thê hai người sóng vai cùng bước qua đình giữa, đến hậu viện, đứng trước sương phòng Khương Nhan. Thím Tào đang bưng cháo, mì sợi cùng các món điểm tâm đem đến thì thấy gia chủ và chủ mẫu, liền khuỵu gối, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay tiểu thư đều không ăn uống gì, cả ngày cắn bút, gương mặt đã nhọn đi rồi.”
Nghe xong, Khương phu nhân càng lo lắng hơn, vội đưa tay đẩy cửa phòng ra. Thấy tình hình trong phòng, Khương phu nhân và tri huyện đều ngẩn người.
Ánh sáng ngày đông mềm mại từ ô cửa chiếu vào, trên bàn, ghế và mặt đất đều phủ đầy giấy trắng chi chít mực thơm, mà con gái của bọn họ xõa tóc gục trên bàn, năm ngón tay dính mực đen, hai mày nhíu chặt, dưới mí mặt lộ ra một vòng xanh nhạt, mặt đè lên đầu bút lông cừu , từ chóp mũi đến gò má đều in một đường mực dài dài, tựa như con mèo hoa đang say giấc nồng.
Ánh sáng đậu trên lông mi nàng, nhìn thấy từng sợi rõ ràng, tựa như tơ vàng lấp lánh, chói mắt mà yên tĩnh. Khương tri huyện bước vào, cúi người nhặt tờ giấy tuyên dưới chân mình, trên giấy chi chít viết kế sách phá giải hơn trăm chữ, từng chữ đanh thép, rồng bay phượng múa, tựa như giây sau đó sẽ thoát khỏi trang giấy bay lên tận trời xanh...
Khương tri huyện vội vã bước qua, từ cười tủm tỉm chuyển thành thoải mái cười lớn, mặt mày giãn ra, tiêu sái tựa trăng thanh gió mát.
Khương Nhan bị tiếng cười của ông đánh thức, dụi dụi đôi mắt mơ ngủ đứng dậy, thấy cha nương nhà mình, lại liền mềm oặt bục lên bàn, hàm hồ không rõ, nói: “Cha, con cũng xem như là viết xong rồi...Cha coi trước đi, viết hay hay dở cũng để con ngủ thêm chút nữa rồi nói sau.”
Khương tri huyện muốn tiến lên trước ôm lấy con gái nhà mình, nhưng vừa nâng giày vải lên mới phát hiện ra cả đất đều là giấy, không biết phải đặt chân ở đâu, liền thu chân về, cười rạng rỡ nói: “A Nhan, đứng dậy sửa soạn dùng bữa đi, ăn xong hẳn ngủ. Chờ khi nào con tỉnh lại đến tìm cha, cha cho con danh sách quan viên trong triều, giúp con đề cử vài người.”
Gió khẽ thổi vào ô cửa, lay động trang giấy vang lên tiếng xì xào, vốn cho rằng Khương Nhan sẽ vui đến nhảy dựng lên, nào ngờ nàng chỉ nâng mi mắt nặng trĩu lên nhìn cha nương một cái lại nhắm mắt lại, mơ hồ hừ nói: “Bây giờ đối với con mà nói, không có gì quan trọng hơn một giấc ngủ yên ổn...”
Nói rồi, liền nhắm mắt đi ngủ.
Tháng ba thi hội, cuối tháng một Khương Nhan liền về phủ Ứng Thiên.
Phù Ly giúp nàng thêm một tiểu viện nhỏ đã sửa sang hoàn thiện, đồ vật trong nhà cũng đã chuẩn bị đầy đủ, còn giúp nàng mời về một phụ nhân giặt giũ nấu nướng, Khương Nhan liền từ phòng ngủ nữ trống trải ở Quốc Tử Giám dọn ra, ở trong tiểu viện mới, yên ổn chuẩn bị cho kì thi hội tháng sau.
Trong khoảng thời gian này còn nhận được thư của Lục lão từ phủ Lâm Thao gửi đến, trong thư Lục lão dường như không vui, giọng nghiêm túc chất vấn tại sao nàng không biết tự bảo vệ mình, khăng khăng học theo cha nàng, thằng nhãi kia, tham gia khoa cử gì đó...
Khương Nhan biết ngoại tổ phụ nhà mình là tâm phật khẩu xà, liền cầm bút trả lời, nói sau khi thi đình xong sẽ đến phủ Lâm Thao yết kiến lão nhân gia ngài.
Viết xong, nàng thay trang phục thoải mái liền ra ngoài, đem thư đưa đến trạm dịch.
Lúc quay về bước qua tiệm trà, Khương Nhan nổi hứng, liền gọi một bình trà mới, bước vào nhã gian bên cửa sổ ngồi một lúc. Tay cầm lá trà tươi dựa bên ô cửa, nhìn dòng người qua lại dưới lầu, không nhịn được lại nhớ đến tháng mười một năm ngoái, cảnh Phù Ly dùng Nghiêm gia muội muội để khích mình, bất giác cong môi cười khẽ, tâm tình vô thức vui vẻ.
Từ khi dọn ra Quốc Tử Giám, chuyển sang ở nhà đối diện đường với Phù Ly, mỗi sớm nghe thấy tiếng vó ngựa đi qua trước cổng, ban đêm đọc sách lại nghe thấy tiếng vó ngựa mỏi mệt lộc cộc quay về, nó trở thành một loại thú vui không thể thiếu của nàng.
Thỉnh thoảng lúc cảnh đêm tươi đẹp, Khương Nhan từ trong phòng sách vừa ngáp vừa bước ra ngoài, ngẩng đầu sẽ nhìn thấy một người ngồi xếp bằng trên đầu tường ngắm nhìn ánh trăng trong vắt. Người đó ngồi thẳng tắp, ôm lấy đao Tú Xuân, cả người mạ viền bạc, thế là trong sắc đêm hắn hất cằm cười đến rất ư là thanh cao, kiêu ngạo với nàng.
Lại ngẫu nhiên , sáng sớm thức dậy, bên cửa sẽ đặt một nhánh mai Lục Ngạc vẫn còn đọng sương long lanh...
Hồi ức triền miên kéo dài, Khương Nhan đang đắm chìm trong đó, bỗng nghe thấy sương phòng bên cạnh có khách kéo đến, tiếng hàn huyên của nam tử không ngừng bên tai, cắt đứt suy nghĩ ngọt ngào của nàng.
Yên tĩnh hiếm có bị phá vỡ, Khương Nhan cũng không còn lòng phẩm trà, nhíu mày buông chung trà xuống đứng dậy, chuẩn bị thanh toán quay về tiểu trạch ôn tập bài vở.
Nào ngờ mới bước hai bước, lại mơ hồ nghe thấy cách vách có người nhắc đến tên của Nguyễn Ngọc, nàng vô thức dừng bước.
Cách vách có người vui cười hỏi: “...Tạ nhị công tử, thật ư? Ngươi thật sự đã giải trừ hôn ước với Nguyễn tam cô nương rồi?”
Tạ nhị công tử? Trong lòng Khương Nhan thầm cười lạnh, lòng thầm nghĩ đến năm nay không may mắn, vừa bước ra ngoài lại chạm phải kẻ nhu nhược Tạ Tiến bất nhân bất nghĩa kia!
Đang nghĩ gợi, lại có người nói: “Còn không phải sao! Xảy ra loại chuyện như thế, ai còn dám cưới nàng ta chứ...Huống hồ Nguyễn tam cô nương này sống dở chết dở, thậm chí đến tương lai tỉnh lại hay không, còn là một vấn đề kìa!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Người trước đó tiếp lời, “Tạ nhị công tử của chúng ta nhất biểu nhân tài, nếu thật sự cưới một kẻ sống dở chết dở vào cổng, thế so với kẻ góa vợ có gì khác chứ!”
Giọng Tạ Tiến ồ ồ, không biết nói gì, lại khiến cho hai kẻ kia cười nhạo: “Không phải chứ Tạ công tử, ngươi nghiêm túc ư? Nhưng ta nghe nói, Nguyễn cô nương theo Tiết...Người nọ ra ngoài mới xảy ra chuyện, trước khi rơi xuống lầu ai biết đã xảy ra chuyện gì chứ! Nói không chừng, nàng là bị...”
Nam tử ở nhã gian bên cạnh, nói chuyện đầy lời bẩn thỉu, bỗng thấy cửa lớn rầm một tiếng bị người khác đẩy ra, gió lạnh ùa vào, một thiếu niên tinh xảo mặc thanh y bước vào, gương mặt lạnh lẽo bước nhanh đến trước mặt ba vị công tử mặc cẩm y đang ngỡ ngàng. Đến khi nàng đứng trước mặt họ, ba người mới nhận ra nàng chẳng phải là thiếu niên nào mà là nữ cử nhân đầu tiên trong Quốc Tử Giám – Khương Nhan.
Công tử cẩm y há hốc, còn chưa kịp hỏi Khương Nhan đến đây làm gì, lại thấy nàng tiện tay cầm bình trà trên bàn, sờ thử độ ấm liền từ trên trút xuống đầu ba người!
May mà trà đã để nguội một lúc, là ấm nóng chứ không bỏng người, ba người chỉ là bị kinh ngạc, quát lớn một tiếng đứng dậy. Trong đó có một vị công tử cao to là chật vật nhất, lau đi cả mặt toàn xác trà giận dữ mắng: “Khương Nhan, ngươi phát điên gì chứ!”
Mắt thấy hắn muốn nhào đến, Tạ Tiến không để ý chỉnh trang lại vội ôm lấy công tử cao to đang nổi cơn thịnh nộ, thấp giọng an ủi: “Vương huynh! Tạm thời đừng nóng!”
Từ đầu chí cuối, mắt Tạ Tiến đều không dám nhìn Khương Nhan, vệt nước trên gương mặt trắng nõn thanh tú từ từ chảy xuống, không biết là nước trà hay là mồ hôi lạnh.
“Tạm thời đừng nóng gì chứ!” Tên họ Vương kia chỉ vào Khương Nhan cao giọng nói, “Bổn công tử hôm nay chính là phải giáo huấn nàng ta!”
Trà nô nghe xong, thấy trong phòng hỗn độn, một thiếu niên áo xanh cùng với ba vị công tử cả người đầy nước trà đang căng thẳng, bất giác vội ra mặt lau đi mồ hôi trên trán, cười xòa nói: “Các vị quan nhân đừng giận, đừng giận!”
“Trà nô, đưa một bình Bích Loa Xuân cho ba vị công tử.” Trong hỗn loạn, Khương Nhan nghiễm nhiên đứng đó, trong mi mắt lộ lên vẻ xuân hàn se lạnh, cười lạnh lùng nói, “Để nước trà chiếu lên gương mặt ba người, là mặt hàng gì mà dám ở đây phê bình Nguyễn Ngọc!”