CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG

Sau khi tiếng nặng nề dừng lại, trêи vách tường trong phòng lập tức xuất hiện một lối đi nhỏ đủ cho một người đi qua.

Trong phòng nhất thời rất an tĩnh, Lục Cảnh Nhiên và Vạn phu nhân đều nhìn lối đi nhỏ kia, muốn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ha ha ha, Lục lang, đây là hầm rượu ta cố ý thiết kế.” Vạn phu nhân nói xong thì muốn đi đóng cơ quan mở cửa trêи ngăn tủ, trước khi lối đi khép lại, Thời Yên nhanh chóng luồn vào.

Lục Cảnh Nhiên nhìn mật đạo khép lại trước người cô, trong lòng không nhịn được lo lắng, tuy rằng cô có thuật ẩn thân, nhưng vẫn quá mạo hiểm.

Sau khi Vạn phu nhân đóng cửa ngầm lại, cũng không có tâm trạng giữ Lục Cảnh Nhiên cô ta mỉm cười với hắn, nói: “Lục lang, hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên không dấu vết nhìn thoáng qua cửa ngầm, hiện tại bởi vì lo lắng Thời Yên, hắn ngược lại không muốn chuồn đi nữa. Nhưng nếu hắn lưu lại, Vạn phu nhân nhất định sẽ nghi ngờ. Hắn cười với Vạn phu nhân, nói câu cáo từ rồi rời khỏi phòng cô ta.

Vạn phu nhân đưa hắn lên Lương Sơn cũng phái người giám thị hắn, hắn vừa ra khỏi phòng Vạn phu nhân thì có nha hoàn đi lên hành lễ với hắn: “Lục công tử, trở về phòng ạ?”

Lục Cảnh Nhiên không hề có độ ấm nhếch môi, đáp “ừ”.

Vạn phu nhân nhìn hắn rời đi, mới lại nhìn về phía cửa ngầm. Con người Lục Cảnh Nhiên cũng không đơn giản, vừa rồi cô ta nói đây là hầm rượu, hắn nhất định không tin.

“Aizz.” Vạn phu nhân tiếc hận thở dài, cô ta rất thích Lục Cảnh Nhiên, nhưng nếu hắn thấy mật đạo này thì không thể giữ hắn rồi. Cô ta không tin Lục Cảnh Nhiên sẽ thật sự yêu mình, chỉ có thể chờ sau khi ngủ xong thì giết người diệt khẩu.

Tâm tư Vạn phu nhân ác độc, mà Thời Yên giờ phút này ở trong mật đạo lại cảm thán cô ta quả là một nhân vật phản diện tốt, lại chủ động giao ra mật đạo như vậy.

Đi qua hành lang chỉ đủ cho một người qua, tầm nhìn phía trước rộng mở thông suốt. Đây là căn phòng được bố trí tỉ mỉ, rất phù hợp phong cách xa xỉ của Vạn phu nhân, trong phòng có không ít bảo bối giá trị liên thành, trêи tường còn treo…… bức họa của Lục Cảnh Nhiên.

Thời Yên: “……”

Xem ra thành lập nhóm nhạc nam khả thi, cả người sáng lập nhóm nhạc nữ cũng là fan não tàn của thần tượng nam.

Thời Yên thưởng thức bức hoạ Lục Cảnh Nhiên, rồi bắt đầu tìm bản danh sách trong truyền thuyết. Trêи bàn bày không ít sách vở, Thời Yên lật xem từng quyển, đều là chút thoại bản tiểu thuyết hoặc là bí tịch võ công. Cô không nhịn được nhíu mi, mấy bí tịch võ công này có rất nhiều quyển đều là võ học các môn phái không truyền ra ngoài, chỗ Vạn phu nhân lại đều có hết.

Xem ra Vạn phu nhân không chỉ muốn thành lập nhóm nhạc nữ kiếm tiền, còn tính toán xưng bá võ lâm, nói không chừng, còn muốn làm nữ hoàng nữa đấy.

Minh chủ võ lâm tiếp theo đã có không ít đề nghị Vạn phu nhân, lại nói tiếp cũng thực sự buồn cười, một người không có chút võ công như Vạn phu nhân lại còn như lẽ đương nhiên tới cạnh tranh võ lâm minh chủ. Nếu cô ta thật sự lên làm võ lâm minh chủ, bước tiếp theo, chẳng phải là muốn làm nữ HSo?

Cô lật hết sách trêи bàn cũng không có tìm được danh sách, đành phải lại tới nơi khác tìm kiếm. Diện tích căn phòng này không lớn lắm, nhưng có thể giấu rất nhiều đồ, Thời Yên lật hết một lần, vẫn không phát hiện danh sách ở đâu.

Cô ngồi dưới đất thở hổn hển, suy nghĩ Vạn phu nhân sẽ giấu đồ ở nơi nào. Nếu là cô, mặc dù có mật thất cũng sẽ không có cảm giác tuyệt đối an toàn, nếu mà có két sắt…… Két sắt?

Nói không chừng Vạn phu nhân thật sự làm két sắt cho mình.

Ánh mắt Thời Yên đảo một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng trêи bức hoạ Lục Cảnh Nhiên. Sẽ ở…… sau bức họa sao?

Sau bức hoạ có vẻ như là nơi giấu đồ lý tưởng, Thời Yên đứng lên, đi qua, đang muốn lật bức họa lên nhìn xem, trước khi động vào giấy vẽ lại dừng tay.

Có thể có độc hay không??

Phim truyền hình hình như đều thích diễn như vậy, nói không chừng Vạn phu nhân thật sự sẽ học theo.

Cô xé một miếng vải trêи người, thử chạm vào bức họa trước, thấy vải dệt không bị ăn mòn, mới dùng ngón tay nắm vải dệt, lật bức họa lên.

Phía sau bức họa thật sự có một cái hộp cất bên trong, trêи hộp còn có khoá. Có thể là chịu hạn chế của khoa học kỹ thuật cổ đại, Vạn phu nhân không có cách nào làm ra một cái khoá mật mã, cho nên cái khoá này chỉ là một cái khoá bình thường.

Cái này không làm khó được Thời Yên, thân là một sát thủ đủ tư cách, mở khóa cũng là môn học bắt buộc của bọn họ. Cô gỡ bức họa xuống, đặt sang một bên, sau đó rút ra một cây trâm nhỏ trêи đầu.

Sợ khóa cũng có độc, Thời Yên vẫn bọc miếng vải, tránh da mình tiếp xúc với khoá. Cắm cây trâm vào lỗ khóa, Thời Yên tĩnh tâm nghe tiếng động bên trong, tiếp theo vặn về bên trái, cái khoá “răng rắc” một tiếng mở ra.

Trong hộp đặt một quyển sách nhỏ bìa màu đen, là một quyển sách kiểu hiện đại. Thời Yên mở quyển sách ra, lật xem nội dung bên trong.

Thái Tử không lừa dối bọn họ, đây quả nhiên là một bản danh sách, tên của rất nhiều chưởng môn võ lâm đều có mặt, đương nhiên, người trêи quan trường cũng không ít. Lại lật xem phía sau thì giống bút ký của Vạn phu nhân, bên trong ghi lại dự tính ban đầu về Sáng Tạo 108 của cô ta, cũng viết nguyện vọng có một sự nghiệp lẫy lừng ở cổ đại.

Thời Yên xem xong, lâm vào trầm mặc, Vạn phu nhân này thật sự tính làm nữ hoàng.

Nhóm nhạc nữ 108 của cô ta sáng lập rất thuận lợi, một đường thuận gió xuôi dòng, như cầm kịch bản của nữ chính, đáng tiếc…… sắp lật thuyền ở chỗ cô.

Cất quyển sách đi, Thời Yên lại khoá lại. Nhặt bức họa Lục Cảnh Nhiên lên treo về chỗ cũ, hiện tại Thời Yên suy tư mình phải ra bên ngoài như thế nào.

Cửa sổ phòng Vạn phu nhân còn có thể làm bộ là gió thổi bật ra, nhưng ám đạo này thì có vẻ không xuôi lắm. Hơn nữa cánh cửa ngầm rất nặng, theo tiếng động lúc mở cửa, cô cần phải chờ khi Vạn phu nhân rời khỏi phòng, mới có cơ hội ra khỏi mật đạo.

…… Sớm biết, đã mang theo hai cái bánh bao.

Thời Yên ở mật đạo ngây người một đêm, muốn ngủ lại không dám ngủ, chỉ sợ Vạn phu nhân đột nhiên tiến vào, bản thân lại không phát hiện. Nơi này cũng không có công cụ tính giờ, cô chỉ có thể căn cứ mức độ đói bụng của mình để phán đoạn hiện là giờ nào.

Hiện tại cô đã đói đến mức bụng dán vào lưng, bên ngoài khẳng định sáng rồi!

Cô đứng lên, đi đến trước cánh cửa ngầm, lỗ tai dán trêи cửa nghe xong ngóng động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài rất an tĩnh, không nghe được tiếng của người nào, Vạn phu nhân rất có thể đã ra ngoài, hơn nữa tối hôm qua Lục Cảnh Nhiên thấy mình vào ám đạo, dù hôm nay Vạn phu nhân không ra khỏi cửa, hắn cũng nhất định sẽ nghĩ cách dụ Vạn phu nhân đi.

Đang lúc do dự có mở cửa ra không, Thời Yên nghe được tiếng bước chân rất nhỏ. Cô nhanh chóng lùi bước, tiếp theo cánh cửa bí mật trước mặt phát ra tiếng vang nặng nề, chậm rãi đẩy sang hai bên.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, trong khoảng thời gian ngắn có chút chói mắt, Thời Yên thích ứng một chút, thấy Vạn phu nhân mang theo cận vệ của cô ta từ bên ngoài đi đến.

Lối đi nhỏ chỉ đủ một người thông qua, Thời Yên phía sau lưng kề sát vách tường, tính toán chờ sau khi Vạn phu nhân đi qua thì chuồn ra. Vạn phu nhân tự nhiên không phát hiện ra cô, đi qua trước mặt cô, nhưng Thời Yên mới vừa bước ra khỏi cửa mật đạo, đao khách A Cường đi theo Vạn phu nhân bỗng nhiên cảnh giác nhìn về phía cô: “Ai ở đó?”

Thời Yên sợ tới mức không dám động đậy, dừng tại chỗ, Vạn phu nhân nghe thấy tiếng A Cường, cũng dừng lại bước chân, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

A Cường cau mày, nhìn hướng Thời Yên: “Trong phòng hình như có người.”

Vạn phu nhân đi ra khỏi ám đạo, nhìn một vòng trong phòng: “Đâu có người? Có phải ngươi quá khẩn trương không?”

A Cường lắc đầu, nói: “Tuy rằng không nhìn thấy nhưng ta nghe được, ở nơi đó.”

Tiếng A Cường còn chưa dứt, đao đã ra khỏi vỏ, Thời Yên khó khăn lắm tránh thoát lưỡi đao sắc bén của hắn, tóc của cô bị chém đứt mấy sợi. Sau khi tóc rời khỏi thân thể của cô thì không còn hiệu quả ẩn thân, Vạn phu nhân kinh ngạc nhìn không trung bỗng nhiên bay ra mấy sợi tóc, mở to hai mắt nhìn.

“Sao lại thế này? Chẳng lẽ người này biết ẩn thân ư?”

A Cường nắm đao trong tay, đổi hướng chém đao: “Sao lại làm được thì ta không rõ, cũng không cần rõ.” Đao thứ hai của hắn không chút lưu tình bổ về phía Thời Yên, hoa mai tiêu trong tay Thời Yên cũng đồng thời ra tay, đánh vào trêи lưỡi đao của hắn, phát ra tiếng “leng keng”.

Vốn cô không muốn ra tay, vũ khí trêи người cô đều vó dấu hiệu đặc trưng của đảo Phi Phi, chỉ cần cô vừa ra tay, chẳng khác nào bại lộ thân phận. Vạn phu nhân thấy hoa mai tiêu rơi trêи mặt đất, cũng nhận ra đây là đồ của đảo Phi Phi: “Thời Lệ Lệ?”

Sau khi cô ta đọc lên nghệ danh của Thời Yên, mày đột nhiên nhíu lại: “Chết.” Cô ta nhanh chóng xoay người, tới mật đạo xem xét.

Trán Thời Yên chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, A Cường đã từng là đệ nhất đao khách, dù cho bây giờ hắn rời khỏi giang hồ, trêи giang hồ vẫn lưu truyền truyền thuyết về hắn.

Võ công của hắn rất cao, nghe nói đã tới cảnh giới nhập thần, hiện tại Thời Yên có thêm thuật ẩn thân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ánh mắt A Cường quá sắc bén, chỉ cần cô vừa động, hắn khẳng định sẽ phát hiện ngay.

Có vẻ như A Cường không tính cho cô thời gian nghỉ ngơi, lại lần nữa vung đao tới, lần này Thời Yên còn chưa phi ám khí, một trường kiếm màu bạc đã chặn lại đao của A Cường.

Là Lục Cảnh Nhiên.

Hắn nói hắn là đệ tử Thần Kiếm Sơn Trang, hắn nói hắn là một kiếm khách, mà đây là lần đầu tiên Thời Yên thấy kiếm của hắn và hắn dùng kiếm.

“Lục lang, huynh tới rồi!” Thời Yên thâm tình gọi hắn một tiếng.

“……” Lục Cảnh Nhiên bị tiếng Lục lang của cô làm nổi da gà, thiếu chút nữa thì không cầm chắc kiếm trong tay, “Được rồi, có chuyện gì trở về rồi nói, nàng đi trước đi.”

“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy.”

A Cường giống như giằng cô với Thời Yên, lại đi chém Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên ngăn lại đao của hắn, nhìn hắn nói: “Đối thủ của ngươi là ta.”

Thời Yên nhân cơ hội nhảy đến bên cửa sổ, lại không phi thân rời đi, quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái. Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía cô, nói với cô: “Không cần phải để ý ta, ta tự có biện pháp thoát thân.”

“Vậy huynh cẩn thận, ta đã lấy được đồ, ta nghĩ cách đưa vào cung.” Thời Yên nói xong, cuối cùng điểm mũi chân, thi triển khinh công rời viện của Vạn phu nhân.

Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn dây dưa A Cường, chờ khi cho rằng Thời Yên đi đủ xa, mới tính nghĩ cách thoát thân. Vạn phu nhân từ mật đạo đi ra, nói với A Cường nói: “Đừng cho hắn chạy, Thời Lệ Lệ cầm danh sách của ta rồi, để cô ta dùng danh sách tới đổi Lục Cảnh Nhiên!”

Sau khi Vạn phu nhân nói xong, thế tấn công của A Cường rõ ràng mãnh liệt hơn trước, Lục Cảnh Nhiên chống lại hắn cũng dùng mười thành công lực của mình.

Võ công của hắn và A Cường không phân cao thấp, trong khoảng thời gian ngắn không phân thắng bại, nhưng Lục Cảnh Nhiên cũng không phải muốn phân thắng bại với hắn ta, hắn chỉ cần canh được một thời cơ sẽ chạy ngay.

Vạn phu nhân hiển nhiên cũng biết ý tưởng của hắn, gọi hết tất cả thủ hạ tới, bao vây quanh viện. Lục Cảnh Nhiên cười hừ một tiếng, một bên so chiêu với A Cường, một bên nói với Vạn phu nhân: “Ngươi cho rằng đông người là có thể bắt được ta sao? Một phế vật và một đám phế vật, cũng không có cái gì khác nhau.”

Hắn nói xong, cổ tay áo trượt ra một quả bom nhỏ màu đỏ, đây là cái ngày hôm qua Thời Yên cho hắn, nói là tên là…… Bom cay? Nghe nói là một sư tỷ trêи đảo Phi Phi nghiên cứu, bên trong dùng vài loại ớt cay nhất trêи đời, một khi dính vào thì cay không mở mắt ra được.

Thời Yên cho hắn cái này, là để lúc hắn thân bất do kỷ dùng để chạy trốn. Hắn vốn tưởng rằng lấy mỹ mạo và trí tuệ còn có võ công của hắn thì không cần dùng đến đồ chơi này, không nghĩ tới…… cần dùng tới nhanh như vậy.

“Bùm” một tiếng bom cay nện trêи mặt đất, Lục Cảnh Nhiên nhắm hai mắt lại ngay lập tức. Một quả bom nhỏ sau khi vỡ ra lại tản ra sương khói nồng đậm, rất nhanh khuếch tán trong không khí.

Người trong viện đều ho khan, ngay cả A Cường cũng không nhịn được nhắm mắt. Chờ khi thích ứng sương khói sặc người, lại mở mắt nhìn xem, trong viện sớm không còn bóng dáng Lục Cảnh Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc