CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM

Màn đêm buông xuống, cả nhóm người vẫn mỏi mắt chờ đợi. Bối Bối mệt mỏi đã đi ngủ trước. Trẻ con chính là như vậy, dù cho có như thế nào thì nội tâm của chúng vẫn vô cùng sạch sẽ, đơn thuần, nhắm mắt là có thể quên đi mọi thứ.

Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa muốn ngủ, cô nói với Khuất Tĩnh Văn muốn đợi thêm một lát, xem nhóm người kia đã có tin tức gì chưa.

Khuất Tĩnh Văn nhìn đồng hồ, vẫn chưa phải quá trễ nên cùng nàng ngồi ở chiếc ghế gỗ dài trước cửa nhà cùng nhau chờ đợi.

Cơn mưa xem như đã dừng hẳn, bầu trời đêm cao vun vút ôm trọn hàng ngàn tinh tú cùng mặt trăng treo lơ lửng.

Vũng nước đọng trước sân nhà phản chiếu lên thứ ánh sáng mờ ảo, đẹp đẽ, dịu dàng.

"Em nhớ cô từng viết, nếu không thể bắt kịp bình minh, cũng bỏ lỡ hoàng hôn, thì đừng quên vẫn còn cả một bầu trời sao và một ngày mai tốt đẹp."

Kỳ Mặc Vũ xem như đã đem mấy quyển sách của Khuất Tĩnh Văn đọc đến thuộc. Không thể phủ nhận rằng mấy dòng chữ kia mỗi khi đọc lên có thể khiến trái tim nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh tế của Kỳ Mặc Vũ, chiếc mũi cao và lông mi cong vút ẩn hiện dưới ánh trăng. Ở đây không có đèn điện, người ta đã quen với ánh đèn thắp bằng dầu cá, ánh sáng huyền ảo của ánh trăng và đôi khi là mấy con đom đóm.

Vừa nhắc đom đóm, chúng nó liền xuất hiện, Kỳ Mặc Vũ reo lên: "Khuất lão sư, là đom đóm."

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Khuất Tĩnh Văn lập tức đứng dậy đuổi theo, nhẹ nhàng tóm được một con mang đến chỗ nàng.

"Em xem, đây là điềm báo may mắn nha."

Kỳ Mặc Vũ chăm chú nhìn con đom đóm đang không ngừng phát ra ánh sáng trong tay Khuất Tĩnh Văn: "Có thật không?"

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Thứ nhất đom đóm vào nhà, thứ nhì chuột rúc, thứ ba hoa đèn. Chỉ cần có niềm tin, chắc chắn sẽ đạt như ý nguyện."

Kỳ Mặc Vũ không ngờ người như Khuất Tĩnh Văn cũng tin vào mấy quan niệm dân gian này, nàng không khỏi thích thú cười rộ lên.

"Vậy thì hãy thả nó đi, để cho nó mang may mắn đến mọi nhà."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười, làm theo lời nàng, để con đom đóm quay về với những người đồng đội của nó.

"Mấy hôm nay không thể liên hệ với Nhã Hinh, chắc cậu ấy lo lắng lắm."

Tuy điện thoại của Kỳ Mặc Vũ đã được mang về, nhưng do va chạm cùng mưa lớn nên đã không dùng được nữa, nàng không cách nào có thể báo tin. Mà cho dù điện thoại có dùng được thì ở đây cũng hoàn toàn không có tín hiệu.

Khuất Tĩnh Văn vỗ tay nàng: "Tôi đã cho người báo tin cho em ấy, em không cần lo."

Đúng là Khuất Tĩnh Văn luôn chu toàn mọi thứ, có những lúc khi đứng bên cạnh Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ có cảm giác nàng không cần phải làm gì, cứ ngoan ngoãn nghe theo là được.

"Khuất lão sư, cảm ơn cô."

Một câu nói cảm ơn đơn giản nhưng thứ tình cảm chứa đựng trong đó khó mà đong đếm được. Đáy mắt Kỳ Mặc Vũ ánh lên sóng nước, so với ánh trăng càng thêm mấy phần dịu dàng.

Hai người yên tĩnh ngồi ở đó, tuy không nói thêm lời nào nhưng lại vô cùng hòa hợp. Ánh trăng soi chiếu lên hai bóng hình xinh đẹp, hương vị thôn quê theo làn gió thoảng qua, ngọt ngào, say đắm.

Bỗng Khuất Tĩnh Văn hắt xì một cái, Kỳ Mặc Vũ lo lắng quay sang nhìn cô: "Khuất lão sư lạnh sao? Chúng ta vào trong đi."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu, đỡ Kỳ Mặc Vũ vào trong nghỉ ngơi.

"Em ngủ trên giường, tôi sẽ nằm bên dưới."

Diện tích cái giường tương đối chật hẹp, một người thì còn được, hai người sẽ có hơi chật chội. Khuất Tĩnh Văn lấy ra miếng thảm đã chuẩn bị sẵn, trải dưới nền nhà.

Kỳ Mặc Vũ đương nhiên không đồng ý: "Lão sư lên trên nằm đi, bên dưới là nền đất, rất lạnh. Cô lại vừa hắt xì, không thể nằm bên dưới."

Khuất Tĩnh Văn cảm thấy cơ thể đúng là có chút không khỏe nên nghe theo Kỳ Mặc Vũ nằm ở trên giường.

"Tôi sẽ nằm sát mép, sẽ không để chạm vào chân của em."

Kỳ Mặc Vũ cũng không tranh cãi với Khuất Tĩnh Văn, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, cố tình chừa cho cô một khoảng lớn.

"Khuất lão sư ngủ ngon."

Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng trùm kín mặt, bất đắc dĩ lắc đầu, em ấy không sợ ngộp chết sao?

2

Ngày dài mệt mỏi, Khuất Tĩnh Văn cũng theo sau nằm xuống, cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ.

Tuy hai mí mắt đã sắp tìm đến nhau nhưng một mớ suy nghĩ hỗn độn cứ quấn lấy Kỳ Mặc Vũ. Đây là lần đầu tiên nàng và Khuất Tĩnh Văn chung giường, làm sao có thể xem như không có gì.

Nàng cố gắng áp chế xuống thứ cảm xúc đang nhảy múa, không để sự phấn khích này ảnh hưởng đến người bên cạnh.

Từng giây, từng phút trôi qua, cuối cùng Kỳ Mặc Vũ không cầm cự được nữa, từ từ ngủ thiếp đi.

Đến giữa đêm, Kỳ Mặc Vũ lại mơ màng tỉnh dậy. Tay của nàng đang gác trên người Khuất Tĩnh Văn, cảm giác rõ ràng được nhiệt độ đang nóng lên.

Kỳ Mặc Vũ hốt hoảng bật dậy, dùng tay sờ lên trán Khuất Tĩnh Văn.

"Nóng quá."

Lẽ ra nàng nên tinh ý nhận ra, không để Khuất Tĩnh Văn ngồi ngoài trời lâu như vậy. Cô vượt bao nhiêu cây số đến tìm nàng, đội mưa vượt lũ, chắc chắn vì thế mà sinh bệnh. Cảm giác áy náy trong lòng lại từng chút một dâng lên.

Kỳ Mặc Vũ cố gắng nhịn xuống cảm giác bất tiện, nàng bước xuống giường, lần mò theo vách nhà mà tìm đến nhà bếp.

"Tiểu Vũ đó à?"

Một âm thanh vang lên khiến Kỳ Mặc Vũ giật thót, nàng lấy lại bình tĩnh mới nhận ra đó là giọng nói của bà bà.

"Bà bà, con làm bà tỉnh giấc sao?"

Bà lão lắc đầu: "Không có, bà ra rót nước. Người lớn tuổi mà, đâu có ngủ được bao nhiêu."

Kỳ Mặc Vũ hiểu rõ, nàng hướng bà bà xin một chút nước nóng cùng thuốc.

"Bà à, chị ấy bị sốt rồi."

Bà lão nghe xong cũng tỏ ra lo lắng: "Bên trong có nước sôi nấu sẵn, con mang vô giúp tiểu Văn lau người trước đi. Ta giúp con sắc thuốc, ở đây không có thuốc hạ sốt thông thường đâu."

Kỳ Mặc Vũ biết mình đi lại không tiện cũng không thể ngồi ở đó sắc thuốc, chỉ có thể làm phiền bà bà.

"Vậy bà ơi, làm phiền bà rồi."

Bà lão xua tay: "Có gì đâu, dù sao ta nằm trong kia cũng không có ngủ được. Bây giờ cũng gần sáng rồi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, bà lão nói vậy nhưng vẫn giúp nàng mang nước vào trong rồi mới trở ra. Kỳ Mặc Vũ lại dùng một chân cố gắng nhanh nhất có thể trở vào.

Nàng đến vali lấy ra một cái khăn, thấm nước nóng rồi đặt lên trán Khuất Tĩnh Văn.

Đêm tối tĩnh mịch, động tác của nàng có hơi khó khăn, nước nóng làm cho da thịt ửng đỏ nhưng Kỳ Mặc Vũ vẫn cố gắng ôn nhu hết mức có thể.

Xong xuôi mọi thứ, Kỳ Mặc Vũ đưa mắt ngắm nhìn gương mặt của Khuất Tĩnh Văn dưới ánh đèn dầu. Bình thường người này đối với người khác luôn lạnh lùng xa cách, cho người ta cảm giác khó đến gần. Có thể bởi vì thân phận của cô, cũng có thể bởi vì gương mặt mười phần cấm dục. Nhưng giờ đây khi yên tĩnh nằm ở đây, Kỳ Mặc Vũ có cảm giác Khuất Tĩnh Văn cũng sẽ có những lúc yếu đuối. Gương mặt vì nhiệt độ mà ửng đỏ, khí thế vương giả cũng rút đi phần nào, không khác gì một đứa trẻ ngoan đang chờ được chăm sóc. Tâm Kỳ Mặc Vũ mềm nhũn.

Được một lát người trên giường cũng có động tĩnh, cô từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt Kỳ Mặc Vũ phóng đại ngay trước mắt.

"Mặc Vũ."

Kỳ Mặc Vũ đang giúp cô thay một cái khăn mới, nghe tiếng Khuất Tĩnh Văn liền quay sang: "Khuất lão sư, cô tỉnh rồi. Cô đang bị sốt nha."

Khuất Tĩnh Văn cảm giác đầu có hơi đau nhức, miệng cũng khô khốc. Đã lâu lắm rồi cô mới ngả bệnh thế này, lại bắt Kỳ Mặc Vũ tay chân không tiện phải phiền lòng.

"Tôi..."

Kỳ Mặc Vũ dùng ngón tay chặn hết âm thanh của Khuất Tĩnh Văn.

"Chờ một lát, thuốc sắp xong rồi. Cô uống thuốc liền có thể ngủ tiếp."

Da thịt chạm vào nhau, cơ thể Khuất Tĩnh Văn run lên một cái khó phát giác. Cô ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt dõi theo từng động tác của nàng.

"Thuốc đến rồi đây, tiểu Văn ngồi dậy uống thuốc."

Kỳ Mặc Vũ đỡ Khuất Tĩnh Văn dậy, đưa thuốc đến trước mặt cô.

"Cẩn thận, nóng."

Nàng vừa nói vừa thổi thổi, bà lão nhìn hai người, liên tục gật đầu.

"Ở đây người dân bị bệnh đều uống loại này, rất công hiệu nha. Đến sáng liền khỏe."

Khuất Tĩnh Văn nói lời cảm tạ bà lão, sau đó một hơi uống hết chén thuốc.

"Được rồi, ta ra ngoài. Hai đứa nghỉ ngơi đi."

Kỳ Mặc Vũ lại đỡ Khuất Tĩnh Văn nằm xuống, Khuất Tĩnh Văn nhớ ra chân của nàng vẫn còn đau, ánh mắt không khỏi lo lắng.

"Chân của em..."

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Không sao, bôi thuốc từ sáng đến giờ cũng đỡ hơn rồi. Cô đừng lo."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu, cơn mê man không cho phép cô nói thêm nhiều lời nữa. Kỳ Mặc Vũ giúp Khuất Tĩnh Văn đắp kín chăn, sau đó cũng nằm xuống.

Khuất Tĩnh Văn ngủ rồi, Kỳ Mặc Vũ thỉnh thoảng lại ngồi dậy thăm dò nhiệt độ, suốt một buổi không dám chợp mắt.

Đến sáng, khi mặt trời lần nữa lên cao, cuối cùng nhiệt độ cơ thể Khuất Tĩnh Văn đã trở lại bình thường. Khuất Tĩnh Văn so với ban đêm đã tỉnh táo hơn. Rất may bình thường cô có thói quen ăn uống điều độ và rèn luyện sức khỏe nên cơn sốt này cũng không quấn lấy cô quá lâu. Nếu không lại làm khó Kỳ Mặc Vũ.

Kỳ Mặc Vũ chăm sóc Khuất Tĩnh Văn cả đêm nên giờ đây đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, thái dương vẫn đang nhíu chặt.

Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng, tâm từng trận ngọt ngào. Cô đưa tay chạm vào thái dương của nàng, nhẹ nhàng vuốt qua.

Theo động tác của Khuất Tĩnh Văn, đường nét trên khuôn mặt Kỳ Mặc Vũ cũng từ từ giãn ra. Khuất Tĩnh Văn vui vẻ mỉm cười.

Chẳng mấy khi mà Khuất Tĩnh Văn không muốn rời giường, cô yên lặng nằm ở đó, đối diện gương mặt đang say ngủ của Kỳ Mặc Vũ, giống như bị thôi miên, giống như đang cùng nàng trải qua giấc mơ ngọt ngào.

Đợi đến khi hai người xuống giường cũng đã gần giữa trưa, bà bà đã dọn sẵn cơm khiến cho cả Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng không thôi.

"Tiểu Văn đã khỏe rồi sao? Mau hai đứa lại đây ăn cơm."

Bối Bối và Mã Chiêu cũng đã vào bàn chờ sẵn, hai người có cảm giác so với trẻ con còn không bằng.

"Hai vị tỷ tỷ, dậy trễ là không ngoan nha."

Bà bà cười ha hả: "Tiểu Chiêu, tỷ tỷ là bị bệnh nên mới dậy trễ."

Mã Chiêu a một tiếng, Bối Bối cũng tuột xuống ghế: "Tỷ tỷ bệnh sao?"

Khuất Tĩnh Văn gật đầu, xoa đầu cô bé: "Nhưng mà bây giờ tỷ tỷ khỏe rồi, có thể cùng hai đứa đi làm châu chấu."

Hai đứa nhỏ nghe thế phấn khích la lên. Hôm qua cả buổi chiều bọn chúng đã dạy cho Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ làm châu chấu, cuối cùng hai người lớn học rất nhanh, lại làm rất đẹp khiến cho hai đứa nhỏ mở to mắt mà nhìn. Bọn nhỏ bảo hôm nay hai người lại đến giúp làm một binh đoàn châu chấu, cả bốn người đã nhất trí.

Vừa lúc này Mã Vu trở về, trên người hắn lấm lem bùn đất. Đại trượng phu thân cao mét tám vừa nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ liền không khỏi lúng túng. Hôm trước hắn rời nhà từ sớm nên chưa có gặp qua hai người, bây giờ gặp rồi liền không khỏi đứng hình.

"A Vu về rồi, tình hình thế nào?"

Hắn gãi gãi đầu, phủi đi lớp bụi còn vương lại.

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ cũng nín thở lắng nghe.

"Đã tìm được người."

Cả nhóm người thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà thế nào?"

Kỳ Mặc Vũ không nhịn được lên tiếng.

"Nhưng mà chỉ ba người còn sống."

Sợi dây thần kinh của Kỳ Mặc Vũ giật giật. Bốn người bọn họ dù là ai không qua khỏi cũng sẽ khiến nàng đau lòng.

Khuất Tĩnh Văn kéo Mã Vu sang một bên dò hỏi.

"Là ai còn sống?"

Mã Vu giơ ba ngón tay lên đếm đếm: "Gia đình họ Triệu ba người còn sống, một người không qua khỏi tên là Phương Diêu."

"Tình hình cụ thể thế nào?"

Mã Vu đem thông tin mà hắn biết được kể một lượt cho Khuất Tĩnh Văn nghe. Khi nhóm cứu hộ đào ra đống bùn đất thì tìm được bốn người đang bị vùi lấp. Tất cả đều hôn mê. Gia đình ông bà Triệu ba người được Phương Diêu che ở phía trên nên tránh được va chạm. Bản thân Phương Diêu thì bị đá đập trúng đầu, mất máu không qua khỏi.

1

Khuất Tĩnh Văn nghe xong thì gật đầu. Ấn tượng của Kỳ Mặc Vũ với Phương Diêu rất tốt, có lẽ phải mất thêm thời gian mới có thể quên đi chuyện này.

Bối Bối nghe tin đã tìm thấy ông bà và mẹ thì liên tục muốn đi gặp họ, Khuất Tĩnh Văn thấy vậy liền phân phó người đưa cô bé rời đi trước.

Bên này Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa bình ổn được cảm xúc. Dù là người xa lạ gặp chuyện không may cũng sẽ khiến người ta thương xót, huống chi Phương Diêu cũng xem như giúp đỡ nàng rất nhiều. Một chàng trai tích cực và mang trong mình nhiều hoài bão.

Khuất Tĩnh Văn tiến đến bên cạnh, để Kỳ Mặc Vũ dựa vào người cô.

"Em có từng nghe nói về cái chết của loài cá voi không?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu.

"Khi cá voi chết, xác của chúng sẽ chìm xuống đáy đại dương, tạo thành một ốc đảo xinh đẹp giúp những loài sinh vật khác tiếp tục duy trì sự sống. Đó là sự dịu dàng cuối cùng mà nó dành tặng cho thế giới này."

1

"Người ta gọi đó là Kình Lạc. Kình Lạc thập lý, vạn vật trùng sinh."

"Phương Diêu tuy hy sinh tính mạng nhưng đã bảo vệ họ Triệu cả nhà ba người được bình an, có lẽ đó cũng là điều anh ấy muốn."

Thế gian này tốt đẹp nhưng ngắn ngủi, chọn cách nào để rời đi là do mỗi con người. Nhất niệm thành sơn, nhất niệm thành hải.

Kỳ Mặc Vũ nghe xong liền không thể ngăn được những giọt nước mắt, nhưng đó không còn là tiếc nuối, mà là chấp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc