CÙNG QUÂN BAN ĐẦU GẶP LẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“A?”

Tô Hiểu Cửu lập tức kinh ngạc há to miệng.

Người này rõ ràng một giây trước còn nói có thể, một giây sau làm sao liền nói không giữ lời…

Lục Lang Phong thấy đầu nhỏ của y lập tức rũ xuống, lại như tiểu miêu không chiếm được đồ chơi, cũng không đành lòng tái đùa y.

“Gạt ngươi, thái y nói ngươi nằm quá lâu, muốn trước tiên ngồi lên gần nửa canh giờ, sau đó xoa bóp, làm cho huyết mạch lưu thông mới có thể chậm rãi đi lại.”

Lục Lang Phong nói, cách chăn mỏng nhẹ nhàng xoa chân Tô Hiểu Cửu.

Tô Hiểu Cửu trải qua hắn vừa nói như thế mới phát giác cả người đau nhức vô lực, nhưng y hoàn không quen được người dốc lòng chăm sóc như vậy, sợ mình gây thêm phiền toái, thật cẩn thận hỏi:

“Nhất định lâu như vậy sao?”

“Dĩ nhiên, thái y nói còn có thể giả? Nếu là A Cửu vội vã xuống giường không đứng vững, không cẩn thận ngã tới trên đất ——”

Lục Lang Phong ý đồ xấu kéo dài âm cuối, vừa lòng nhìn Tô Hiểu Cửu mặt khẩn trương đang nhìn mình.

“Vậy ta cũng nhất định sẽ tiếp được ngươi.”

Lục Lang Phong xoa chóp mũi của y, cười nói.

Tô Hiểu Cửu bị hắn nhìn hoảng hốt, không biết người này làm sao có nhiều trò đùa y như vậy…

“Tướng quân, dược ngài dặn dò đã nấu hảo.”

Ngoài mành, là âm thanh thị nữ.

“Mang vào.”

Được cho phép, Thu Nguyệt liền vén lên mành đem dược bưng vào, hướng Lục Lang Phong hành lễ. Lục Lang Phong nâng tay ý bảo nàng đặt dược lên bàn.

“Dược nguội một chút lại uống.”

Hắn đối Tô Hiểu Cửu nói, Tô Hiểu Cửu liếc nhìn thị nữ tiến vào, thân thể hướng giường trong co rụt, đối Lục Lang Phong nho nhỏ “Ân” một tiếng.

Lục Lang Phong sao lại không lưu ý đến động tác của y, vẫy tay làm thị nữ đến gần một bước.

“A Cửu, đây là Thu Nguyệt, sau này chính là nha hoàn ngươi, chuyện gì ngươi cũng có thể gọi nàng giúp ngươi làm.”

Cân nhắc đến Tô Hiểu Cửu sợ người lạ, Lục Lang Phong tạm thời chỉ giúp y an bài một nha hoàn thiếp thân.

Còn nữa, chính mình vẫn luôn bồi bên cạnh y, cũng không cần thiết quá nhiều nhân thủ, hắn cũng không muốn để người không quan hệ tiếp xúc đến trong lòng chính mình thịt.

“Bái kiến chủ tử, nô tỳ gọi Thu Nguyệt, chủ tử sau này có việc gì đều có thể dặn dò nô tỳ.”

Thu Nguyệt hướng Tô Hiểu Cửu hành lễ, Tô Hiểu Cửu vội vàng ngồi thẳng lên, nói: “Đa tạ đa tạ…”

Lục Lang Phong phất tay cho Thu Nguyệt lui ra, một lần nữa đem người ấn về giường, nói:

“A Cửu làm sao luôn khách khí như vậy?”

Tô Hiểu Cửu ngập ngừng: “Không quen…”

Lục Lang Phong nhưng là cười cười, tiếp tục xoa bóp cho y, cho nên hai người đều bỏ lỡ thời điểm Thu Nguyệt lui ra ánh mắt nhìn Tô Hiểu Cửu —— là nữ nhân đố kị, điềm báo nguy hiểm.

Dược đã nguội, Lục Lang Phong đứng dậy mang lại, Tô Hiểu Cửu nhìn bát dược đen kịt, lông mày tú khí đều sắp nhăn cùng một chỗ.

Lục Lang Phong để sát vào ngửi một cái, mùi thuốc nồng nặc lan ra, nói:

“Quả thật là có chút đắng, bất quá uống dược, thương thế A Cửu sẽ mau hảo.”

Nói liền múc một muỗng dược đưa đến bên môi Tô Hiểu Cửu.

Tô Hiểu Cửu đương nhiên cũng biết đạo lý “Thuốc đắng dã tật”, ngoan ngoãn uống một hớp, mùi thuốc đắng ngắt nhất thời tràn ngập toàn bộ khoang miệng, đắng đến y duỗi thẳng lưỡi.

“Quá đắng…”

“Uống hết thuốc có thể ăn một viên mứt hoa quả.”

Lục Lang Phong đau lòng thay y lau miệng, hận không thể giúp y uống.

Biểu tình Tô Hiểu Cửu hòa hoãn một chút, tiếp nhận bát dược trong tay Lục Lang Phong, thử nhiệt độ một chút, sau đó ngửa đầu uống một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Lang Phong, tiếp xúc tầm mắt đối phương nóng rực lại lập tức cúi đầu nói:

“Kỳ thực ta không sợ đắng…”

Tô Hiểu Cửu không muốn làm cho đối phương cảm thấy y quá yếu ớt, cũng sợ gây phiền phức thêm đối phương.

Lục Lang Phong thấy gương mặt thanh tú đều nhăn thành một đoàn cũng không vạch trần y vụng về nói dối, chỉ là thuận theo Tô Hiểu Cửu khích lệ:

“Kia thưởng cho ngươi thêm một khối mứt.”

Tô Hiểu Cửu cười híp mắt đem mứt đưa vào miệng, còn lại viên kia đưa tới môi Lục Lang Phong:

“Ngươi cũng ăn một khối?”

Lục Lang Phong đương nhiên là sẽ không từ chối y.

Bờ môi chạm được hơi lạnh từ đầu ngón tay mềm mại, xúc cảm xa lạ khiến tâm Tô Hiểu Cửu run lên, Lục Lang Phong ngẩng đầu nhìn về phía hắn một khắc kia, hắn không kìm lòng nổi ngừng lại hô hấp.

Vương công quý tộc, tướng mạo tự nhiên là nhất đẳng nhất hảo, chăm chú nhìn người, trong mắt đen kịt như đêm cũng chỉ thấy được mặt của mình…

Lục Lang Phong cúi người, hôn lên môi Tô Hiểu Cửu.

Đầu Tô Hiểu Cửu thoáng chốc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao, mặc cho Lục Lang Phong ngậm lấy môi của y cọ sát, cảm giác tê dại từ bên tai thẳng vào đại não, khí lực toàn thân giống như bị rút đi.

Mãi đến khi đầu lưỡi Lục Lang Phong tại răng y mấy lần thăm dò, y mới phục hồi tinh thần lại, theo bản năng hé miệng.

Lục Lang Phong bị tiểu động tác này kích đến hạ bụng căng thẳng, đại thủ(tay to~) chặt chẽ chế trụ sau gáy đối phương, có chút hung ác tiến quân thần tốc.

Môi lưỡi giao triền, mật nước ngọt ngào đem mùi thuốc hoàn toàn xua tan, Lục Lang Phong một lần nữa trở nên ôn nhu, sau một hồi lưu luyến mới môi buông ra Tô Hiểu Cửu.

Lại nhìn người này, đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, tai đỏ đến mức như muốn xuất huyết.

Lục Lang Phong ý do vị tẫn(chưa thoả mãn~) nâng mặt Tô Hiểu Cửu, tại bên môi hôn một cái, hỏi:

“Muốn đi ra ngoài một chút sao?”

Tầm mắt Tô Hiểu Cửu không biết nên đặt nơi nào, hé miệng “Ân” một tiếng, có thể động tác này lại làm y nhớ tới vừa rồi Lục Lang Phong chính là như vậy ngậm lấy môi của y mút vào, cảm giác tê dại ướt nóng…

Tô Hiểu Cửu nhất thời cảm thấy mặt mình sắp thiêu cháy.

May là Lục Lang Phong không tái đùa y, y cũng mặc cho Lục Lang Phong vì y phủ hảo ngoại y mang hài vào, tại Lục Lang Phong nâng dưới, từng bước từng bước ra khỏi phòng.

“Từ từ đi, không vội.”

Lục Lang Phong thả chậm bước chân, một tay ôm eo Tô Hiểu Cửu, một tay nâng cánh tay y, mang người ra ngoài.

“Choáng váng đầu sao?”

“Còn hảo.”

“Vậy chính là có một chút.”

Lục Lang Phong thả chậm tốc độ, Tô Hiểu Cửu cả người vô lực, không tự chủ nắm chặt tay Lục Lang Phong.

Lục Lang Phong lặng yên câu môi.

Vừa ra khỏi phòng, Tô Hiểu Cửu không nhịn được thở phào một cái, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, đi một đoạn tiểu lộ (đường nhỏ~) sắc mặt cũng hồng hào chút ít.

Ngoài phòng hạ nhân đều hướng hai người hành lễ:

“Tham kiến tướng quân, tham kiến chủ tử.”

Lục Lang Phong ở hiện đại cũng là thiếu gia cao cao tại thượng, cho nên đã sớm nghe quen những câu nói này, không để ý đến, Tô Hiểu Cửu thật ra có chút kinh hoảng không biết nên ứng đối ra sao.

Lục Lang Phong nhìn ra y quẫn bách, đối Tô Hiểu Cửu nói:

“Phía trước chính là hoa viên, ta dẫn ngươi đi trong đình ngồi một chút?”

Nhiều hạ nhân đương nhiên là đem mấy ngày gần đây tướng quân đối vị chủ tử này bảo vệ toàn bộ đều đặt trong mắt, ngày sau nên làm như thế nào trong lòng đều hiểu rõ.

Tướng quân chinh chiến sa trường nửa năm trước từ chiến trường chiến thắng trở về, lão tướng quân vị quốc vong thân(vì nước hy sinh), thiếu tướng quân liền thân mang trọng trách.

Nhưng không ngờ tao ngộ một hồi ám sát, may mắn sống sót sau tai nạn, sau khi tỉnh lại tính tình liền có chút biến hóa. Không tái cả ngày trầm mê với vũ đao lộng thương, đối việc triều chính đã không còn quá nhiều hứng thú.

Hoàng đế thương cảm tướng quân vô mẫu lại tang phụ, ân chuẩn tướng quân có thể ở trong phủ hảo hảo tu dưỡng, thậm chí đặc biệt cho phép tướng quân tùy thời sử dụng thái y.

Này hợp tâm ý Lục Lang Phong, nếu để cho hắn vào triều, hắn cũng không thể bảo đảm chính mình không bại lộ. Hắn ở hiện đại cũng đọc qua nhiều chuyện cổ đại,nhưng  có thể, hắn vẫn là ít dính líu mới tốt.

Cuối hạ, chạng vạng độ ấm bắt đầu chậm rãi hạ thấp, nhưng không đến nỗi lạnh.

Trong hoa viên trồng rất nhiều hoa, xá tử yên hồng(đua màu khoe sắc~) một mảnh rất đẹp mắt, Tô Hiểu Cửu đều không gọi được tên, dò xét hiếu kỳ đi xem.

“Đây là lam hương*, là từ Tây Vực tiến cử, thời điểm đầu thu là tốt nhất, nếu A Cửu yêu thích, đợi nó nở hoa, ta gọi người chiết một ít mang vào trong phòng.”

“Kia hay là thôi thôi!”

Tô Hiểu Cửu thu hồi ánh mắt, “Liền để nó sinh trưởng trong hoa viên đi, chiết đi rất đáng tiếc, hoa viên cũng chỉ cách mấy bước, đi tới xem liền hảo.”

“A Cửu ngốc.”

Lục Lang Phong tự nhiên đoán được trong lòng y đang suy nghĩ cái gì, đơn giản là không nỡ chiết hoa đi, làm hoa vốn rực rỡ khô héo trong bình hoa.

“Hoa này cành cây nhiều, vừa đến mùa liền nở cả vườn, cần chiết một ít mới có thể sinh trưởng đến càng đẹp mắt.”

Tô Hiểu Cửu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, theo Lục Lang Phong chậm rãi ngồi trong lương đình.

Gió đêm phất qua, mang đến từng trận hương hoa, Tô Hiểu Cửu hơi hơi híp lại mắt, thần sắc thích ý, như tiểu miêu ăn uống no đủ.

Lục Lang Phong liền xem nhẹ tiểu miêu có thể phản kháng, ôm tiểu miêu vào ngực, chốc chốc thuận mao(vuốt lông~).

Một lát sau, quản gia Chu bá đến bẩm báo, nói bữa tối đã chuẩn bị hảo, Lục Lang Phong liền đem người dìu trở về phòng dùng cơm tối.

“Ngươi ăn là tốt rồi, không cần để ý đến ta, ta tự mình ăn…”

Tô Hiểu Cửu thấy Lục Lang Phong vội vàng múc canh lại là vội vàng gắp thức ăn cho y, không nhịn được mở miệng.

Những việc này, rõ ràng hạ nhân đều có thể làm, Lục Lang Phong lại chưa mượn tay người khác, thậm chí có chút thích ý.

Lục Lang Phong liền gắp cho y một tiểu đũa thịt cá, chọn chính là một khối thịt trắng noãn, nói:

“Ngươi phải hảo hảo bồi bổ, gầy đến ta đau lòng, mập một chút mới hảo.”

Tô Hiểu Cửu ngậm lấy đũa “Ân” một tiếng, đem thịt cá cho vào miệng, chợt cảm thấy hương thịt tươi mới cực kỳ.

Y nghĩ, y là rất may mắn mới gặp được một người tốt như vậy a…

【 tiểu kịch trường 】

Lục Lang Phong cấp Tô Hiểu Cửu gắp một đũa thịt cá, Tô Hiểu Cửu ngoan ngoãn ăn.

Lục Lang Phong: Ân, quả nhiên tiểu miêu chính là thích ăn cá…

——————————–

Lam Hương:





Bình luận

Truyện đang đọc