CÙNG TẤN TRƯỜNG AN

Lê Sương đem cái cờ kia rút ra, bọc lấy cái đầu, ném cho quân sĩ bên cạnh, quân sĩ tiếp được, cả người run một cái, Lê Sương nói: "Mang ra ngoài, cờ kia viết linh tinh thì mang ném đi, đầu người thì treo ở trên cổng thành, đó mới là nơi trưng bày."

Quân sĩ đáp ứng, nhanh chóng bước đi.

Lê Sương quay đầu rời đi phòng doanh, cái đầu người kia, nhìn qua mặt mũi khô gầy, cũng chẳng phải là Đại tướng gì, đại khái chỉ là một thương binh hoặc là nô ɭệ, giống như bọn họ suy đoán, chúng tùy tiện bắt người giả làm Đại tướng, đoán chừng là muốn dụ người tới.

Lại chẳng nghĩ đến, người bọn họ muốn dụ kia lại nguyện ý đi, không bắt được hắn, thậm chí...

Lê Sương ngắm nhìn phương xa, địch đã rút lui, ánh lửa xa xa cũng đã tàn, chỉ còn lại khói đen cuồn cuộn dày đặc cuốn lên bầu trời.

Thật ra mà nói, quân Tây Nhung chỉ bị một người đánh lui. Chuyện hoang đường như vậy, không nói phỏng đoán trước đó, Lê Sương có chút không dám tin.

"Vào hết đi." Lê Sương gọi một câu, các tướng lãnh (tướng quân lãnh đạo) mới nối đuôi mà vào. Đợi mọi người ngồi hết xuống, Lê Sương mới mở miệng nói: "Nay hai Đại tướng Tây Nhung bỏ mạng, thêm vào là vụ hỏa họan đêm qua, khiến cho Tây Nhung rút quân, mọi người đều biết, thực lực bọn chúng thật ra không có bị lay chuyển. Trận mùa đông này chỉ là mở đầu, sau lại càng không thể xem thường."

Chủ Lộc thành là Lý Chương Nghĩa đã chết, Lê Sương trực tiếp để Trường Phong doanh đóng quân bên trong thành, cùng binh lính trong thành cùng nhau thủ thành. An bài xong mọi chuyện, Lê Sương quay đầu phân phó văn thư(người đưa tin), lệnh viết rõ tình huống ở đây, báo về kinh thành.

Văn thư chần chờ chốc lát: "Chiếu tướng, vậy... Chuyện người áo đen bí ẩn kia, cũng phải bảo về kinh thành sao?"

Tất cả đều im lặng trầm mặc, mọi người cùng rõ, lúc Lý Chương Nghĩa đóng cửa thành, khiến cho chiến sĩ Trường Phong doanh phải đánh một trận giáp lá cà với Tây Nhung quân một trận bất ngờ, khiến Tây Nhung phải rút quân mà không tốn chút công sức gì, hoàn toàn dựa vào một mình người bí ẩn kia, làm người ta hoảng sợ.

Có lẽ... Báo như vậy về kinh thành, thật khiến cho chiến sĩ Trường Phong doanh khó chịu, tất cả các tướng sĩ, không địch lại được một người tộc dị nhân.

Lê Sương không do dự: "Báo lên. Không có gì giấu giếm."

Đến đây, tất cả mọi chuyện coi như tạm thời lắng xuống, các tướng rời đi doanh trướng,văn thư đem mấy quyển sách cho Lê Sương phê duyệt, rồi cũng chắp tay rời đi. Trong doanh trướng người cũng đã đi hết, Lê Sương nhìn ra ngoài, trời cũng đã sáng.

Sắc trời có chút nhức mắt, nghĩ đến hôm nay là một ngày mùa đông rảnh rỗi hiếm có, nàng đứng dậy duỗi người, ánh mắt mới rơi xuống mặt đất trong doanh, trên đất có máu người từ đầu người kia nhỏ xuống, nàng chợt nghĩ đến đêm qua lúc nàng sắp rời khỏi thành tường, máu nhỏ xuống người nàng, có lẽ là do người mang đầu người vào trong doanh trướng, người áo đen kia ở trong trại Tây Nhung... không biết có trở về an toàn...không?

Nghĩ tới đây ánh mắt nàng cứng lại, bước ra doanh trướng, hướng trung doanh đi.

Thân vệ cửa doanh bên ngoài, Quý Nhiễm cả người mặc quân phục đang trầm mặc dạy dỗ một đứa bé: " Không phải bảo ngươi không được chạy loạn sao? Nói, tối qua đi đâu vậy?"

Tấn An gầy yếu trước mặt Quý Nhiễm như một con gà, đưa tay là có thể bóp chết. Mặc dù bây giờ ở Trường Phong doanh đã không có người nào nghĩ như vậy...

Lê Sương vốn định ở bên cạnh nhìn nó bị giáo huấn, kết quả nàng còn cách đó có chừng mười bước, ánh mắt Tấn An giống như dài hơn người vậy, nháy mắt, nhìn thẳng tắp vào Lê Sương.

Đối với Quý Nhiễm thờ ơ, rồi nhìn ra chỗ khác.

Bởi vì ánh mắt quá sức nóng bỏng, khiến cho Quý Nhiễm cũng phải quay đầu, ngẩn ra rồi hành lễ: "Chiếu tướng."

Lê Sương gật đầu, có mấy phần buồn cười đi lên phía trước, vỗ đầu Tấn An: "Tối hôm qua đi đâu vậy? Đi báo tin cho người kia đúng không?"

Từ trước đến giờ, quả thật người áo đen bí ẩn nọ không có mưu đồ đối với Trường Phong doanh, hắn chỉ có mưu đồ với nàng.

Thật ra thì, chỉ cần không liên quan đến đất nước, thiên hạ thái bình, Lê Sương vẫn dễ dàng bỏ qua. Nhưng là người này... Ý đồ của hắn thể hiện thật là kỳ quái.

Kỳ quái hơn nữa, hắn đột nhiên xuất hiện, hành động không giải thích được, làm cho người ta... Đầu óc mơ hồ.

Tấn An ngửa đầu ngắm nàng, chưa trả lời. Mà nó yên lặng làm cho Lê Sương chú ý, nhìn mặt nó: "Bị bệnh?" Lê Sương ngồi xổm xuống, đưa hai tay ra nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ thấy môi nó tái nhợt, gò má đỏ, vô cùng nóng.

"Thương hàn sao?"

Trẻ con vào bắc mà bị bệnh là chuyện lớn, Lê Sương cũng chẳng bao giờ để ý tới, quay đầu phân phó Quý Nhiễm: "Gọi quân y đến đây." Nàng vừa nói, vừa bế Tấn An lên, Tấn An thuận thế đem hai tay khoác qua lưng nàng, hai cái tay nhỏ bé vòng qua cổ nàng, ôm chặt lấy, gò má nóng rực áp trên ngực nàng, dán chặt...

Thật thoải mái.

Tấn An không tự chủ cọ má, ấm áp quá, da thịt chạm vào nhau, vô cùng thoải mái.

Lê Sương không có cảm giác, chỉ coi là trẻ con mắc bệnh làm nũng một chút.

Nàng ôm nó vào doanh bên trong, chỉ thấy bên trong kê chừng mười cái giường, mặc dù đội ngũ này của nàng thích sạch sẽ, nhưng cũng không che giấu được mùi mồ hôi nồng nặc của nhiều người, mang tới khó chịu.

Mà lúc này, vừa vặn có mấy người ở trong cởϊ áσ giáp, trần trụi nửa người.

Các chiến sĩ không nghĩ tới, Lê Sương không thông báo lại trực tiếp vén cửa đi vào, bên trong mọi người đều chết tại chỗ.

Lê Sương ho khan một tiếng: "Tiếp tục làm đi."

Nàng bình tĩnh buông màn cửa, ôm Tấn An xoay người trở về doanh trại của mình. Đặt Tấn An ở trên giường nhỏ, đang muốn đứng dậy, lại phát hiện Tấn An không có buông tay ở cổ nàng ra.

Nàng kéo nhẹ: "Ngoan, nằm xuống đi, để cho quân y tới xem bệnh cho nhóc."

"Tỷ không đi đâu chứ."

Lê Sương cười khẽ: "Ta không đi."

Tấn An không nỡ buông tay như cũ, trong lúc quân y tới, Lê Sương nhìn Tấn An, suy tính hồi lâu, mở miệng hỏi: "Nhóc không nhớ cha mẹ hay bất kỳ tin tức gì à? Tỷ thấy ngươi không giống người ngoại quốc, mẹ nhóc... khả năng là người Trung Nguyên?

Tấn An lắc đầu: "Không nhớ."

"Được rồi."

Đáp xong, đúng lúc Quý Nhiễm dẫn quân y vào. Lê Sương tránh sang một bên, nói với quân y suy đoán của mình: "Có phải là thương hàn không, lúc trước ở ngoài thành, trong quân doanh chúng ta có dược liệu trị thương hàn không?"

Quân y xem mạch, trầm ngâm: "Cái này... Không phải đơn thuần là thương hàn. Trong cơ thể có lửa vô cùng lớn, tựa như bị trọng thương khiến trong cơ thể có luồng nhiệt đưa lên."

"Bị thương?" Lê Sương quay đầu nhìn Tấn An, nhíu nhíu mi: "Đêm qua nhóc đi đâu?"

Lúc này hai mắt Tấn An đã nhắm nghiền, trên trán mồ hôi chảy xuống, không trả lời Lê Sương.

Quân y liền lột quần áo nó ra, nhưng kỳ quái là, kiểm tra toàn thân một lần, lại không phát hiện trên người nó có bất kỳ vết thương nào, trừ hoa văn lửa trên ngực kia ngày càng đỏ, cũng không có dị thường nào khác.

Quân y không hiểu: "Một vết thương cũng không có, cái này rất lạ..."

"Trước kê mấy đơn giảm sốt hạ nhiệt đi, bên trong doanh không có dược liệu, để ta sai người đi ra thành mua thuốc."

Quân y rời đi, Lê Sương cho Quý Nhiễm đem dược liệu đã mua nấu thuốc, đút cho Tấn An uống, nàng xử lý chút công việc vặt vãnh, ngay sau đó trở lại, bên cạnh mép giường chăm sóc Tấn An, dần dần mệt mỏi ngủ quên.

Mấy ngày nay Lê Sương mệt đến lả người, bây giờ quân Tây Nhung rời đi, tâm được thả lỏng, cho dù không nằm tử tế cũng ngủ thật say.

Cho tới nửa đêm, người nằm trên giường đưa chân ra khỏi chăn, nàng cũng không hay biết.

Bóng đêm dày đặc, Lê Sương ngủ say, tóc tán loạn trên mặt.

Chàng trai thân thể cường tráng nhẹ nhàng vén chăn lên, vùng ngực có hoa văn đỏ tươi tinh xảo, đường vân kéo dài tới khóe mắt. Hắn ngồi dậy, lặng lặng nhìn Lê Sương ngủ, ánh mắt trong sáng dịu dàng.

Nhẹ nhàng giúp nàng vén lọn tóc ra sau tai, ở trên môi nàng nhẹ nhàng hôn xuống.

Thật hạnh phúc, con ngươi hắn như có gợn nước êm ái, rạo rực, có thể chạm vào nàng làm hắn vui sướиɠ đến run rẩy. Dù chỉ là len lén chạm một chút...

Khóe miệng không nhịn được kéo ra, vui vẻ đến cơ hồ phát bệnh.

Hắn muốn hỏi nàng, xem nàng có hạnh phúc không? Nhận được lễ vật hắn tặng có vui không? Mặc dù lúc đi lấy đầu người kia, suýt nữa mất mạng, bất quá hắn chẳng quan tâm.

Thân thể hắn có khả năng lành bệnh rất nhanh, không cần dưỡng bệnh cũng có thể khỏi.

Hắn có thể giúp nàng giải quyết hết tất cả phiền muộn, cho nên nàng bây giờ có thể nằm ngủ an ổn như vậy.

Tấn An nhè nhẹ nhay ở trên môi nàng, một lát sau, đυ.ng chạm nhỏ này không đủ thỏa mãn, hắn lại nhẹ nhàng bế Lê Sương, mang nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, từ sau lưng ôm lấy nàng, cho thân để hai người cùng bọc trong một cái chăn.

Hai người trong tư thế trước ngực nàng là tay hắn, còn sau lưng nàng dính sát vào ngực hắn. Khiến Tấn An có cảm giác ôm vào ngực một miếng ngọc quý giá, như một phần cơ thể hắn, cứ thế bảo vệ, ai cũng không được tổn thương nàng.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng cảm thán, thật tốt.

Thật muốn ngày nào cũng được như vậy, ôm nàng chìm vào giấc ngủ. Cho dù mỗi ngày đều nguy hiểm đến tính mạng.

- ----

Bình luận

Truyện đang đọc