CUỘC CHIẾN BẢN THẢO

Sau lần chia tay từ ba năm trước, Lan Ninh liền đưa toàn bộ cách thức liên lạc với Vu Mộ Viễn vào blacklist. Từ hôm đó tới nay cô cũng không quan tâm tin tức về hắn, không ngờ hôm nay về trường xem ca nhạc cũng có thể gặp lại hắn. Nhất thời tâm trạng đang vui vẻ cũng không còn nữa.

Nhưng ngược lại Vu Mộ Viễn có vẻ rất vui: “Thực sự quá lucky, không ngờ lại gặp được em ở trường thế này.”

Lan Ninh co giật khóe miệng, ha ha, ở nước ngoài ngây ngốc mấy năm, quả nhiên con người đã thay đổi, còn biết cách chêm đệm vài từ tiếng anh vào câu nói nữa.

Tuy rằng thái độ Lan Ninh rất lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Vu Mộ Viễn thao thao bất tuyệt tự nói liên hồi: “Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi nhỉ? 3 Years? Trông em càng ngày càng xinh hơn ấy nhỉ? “

Lan Ninh: “…”

Cô rốt cục không thể nhịn được nữa nói: “Anh đừng chêm mấy từ tiếng anh vào câu nữa, tôi chỉ muốn nói chuyện bằng tiếng trung thôi.”

Hơn nữa tên này da mặt dày cỡ nào chứ, gặp cô vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà bắt chuyện rất tự nhiên?

Vu Mộ Viễn ngạc nhiên một chút rồi cười nói: “Em vẫn thẳng tính như ngày xưa.”

Lan Ninh ha ha: “Anh sai rồi, nếu tôi còn thẳng tính như ngày xưa, thì việc đầu tiên tôi làm khi gặp lại anh là tát cho anh hai cái.”

Cô vốn không muốn tiếp chuyện với hắn, nên vừa nói xong câu đó thì quyết định đi tìm Đại Thanh và Khúc Đồng, nhưng Vu Mộ Viễn bỗng giữ chặt cổ tay cô. Cô chau mày quay đầu lại, Vu Mộ Viễn đang nhìn cô với ánh mắt bi thương: “Em vẫn còn giận anh sao? Ba năm trước anh từng nói, người khiến anh không buông tay được là em.”

Lan Ninh gạt tay hắn ta ra, cẩn thận nhìn đám sinh viên xung quanh, cô không thể kích động tát hắn trước đám đông, nên đành phải nhẫn nhịn: “Là một kẻ bỉ ổi cỡ nào mới có thể tráo trở như anh? Nếu như anh không thể buông tay tôi, vậy anh có thể buông tay người bạn gái ở nước ngoài kia của anh sao?”

Như người bị chọc trúng điểm yếu, sắc mặt Vu Mộ Viễn trông thật khó coi, hắn lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ nhìn cô: “Chuyện đó đúng là lỗi của anh, nhưng là đàn ông thì khó tránh khỏi lúc mắc sai lầm, hơn nữa bây giờ anh cũng đã chia tay với cô ta, em có thể tha thứ cho anh không?” Hắn vừa nói trong mắt lại lộ ra vẻ mong chờ, “Năm ấy anh đã nói, chờ sau khi anh về nước, nếu như em vẫn còn độc thân, anh nhất định sẽ đến tìm em.”

Lan Ninh: “…”

Thực sự là buồn cmn nôn, da mặt của thằng cha này tuyệt đối dày hơn cả thầy Hạnh Tâm.

“Giờ anh chia tay cô ta rồi nên muốn quay lại với tôi? Vu Mộ Viễn anh có thể đừng lố bịch như vậy được không? Hơn nữa…”

Lan Ninh còn chưa nói hết câu, đột nhiên có người đằng sau ôm vai cô, kéo sát mặt cô vào lồng ngực ấm áp: “Em yêu, để em đợi lâu rồi ~ “

Lan Ninh: “…”

Mẹ nó, chuyện này là thế nào? Cô mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là gương mặt chàng trai vừa hát trên sân khấu kia.

Cô không biết cậu ta đã hát xong từ lúc nào, cũng không biết cậu ta đến bên cạnh cô từ khi nào, càng không biết… cậu ta phát bệnh thần kinh gì mà tự dưng ôm cô.

Cô giãy dụa hai lần muốn thoát khỏi lồng ngực kia, kết quả là đối phương lại càng mạnh tay hơn, cậu ta ôm chặt lấy vai cô: “Em yêu, sao vậy, đây là ai?”

Tự nhiên xuất hiện một nam sinh xa lạ uy hiếp, đang trong cơn mơ màng lúc này Vu Mộ Viễn tỉnh táo hơn hẳn. Hắn đánh giá đối nam sinh trước mặt vài lần, rồi nở nụ cười nhạt nói: “Tôi là bạn trai cũ của cô ấy.”

“À, thì ra là tiền bối.” Cậu chàng kia vẫn ôm Lan Ninh, rồi cười khách sáo với Vu Mộ Viễn, “Tôi là bạn trai hiện tại của bảo bối.”

Lan Ninh: “…”

Không xong rồi! Cô xấu hổ tay chân lúng túng như vừa bị bắt gian.

Nhưng cô cảm thấy nếu làm vậy có thể khiến Vu Mộ Viễn cút đi, cũng là chuyện tốt, vì thế cô cũng không lên tiếng vạch trần cậu ta.

Vu Mộ Viễn nghe nam sinh kia tự giới thiệu mình, cười như không mà cong khóe miệng, nhìn Lan Ninh nói: “Lan Ninh, chúng ta cũng không còn là sinh viên ngây ngô như xưa nữa, mọi người đều đã là người từng trải đời, đối tượng hẹn hò cũng phải tính đến chuyện kết hôn. Em cảm thấy miếng thịt tươi này đáng tin sao?”

Lan Ninh cảm thấy buồn cười vô cùng, lần này cô không đợi nam sinh kia lên tiếng, liền mở miệng mắng Vu Mộ Viễn: “Tôi cảm thấy tiện tay nhặt bừa một người đàn ông ngoài đường, so ra cũng đáng tin hơn anh gấp trăm lần.”

Vu Mộ Viễn nhíu mày: “Em không thể vì anh mắc lỗi một lần, thì phủ định hoàn toàn con người anh thế được, huống chi…”

“Ái chà, đây không phải tra nam Vu Mộ Viễn đấy à? Sao anh không sống luôn ở nước ngoài đi, còn quay về đây làm gì?” Giọng nói Đại Thanh đột nhiên vang lên từ bên cạnh, Lan Ninh theo tiếng nói này mà nhìn qua, liền thấy Khúc Đồng đi bên cạnh Đại Thanh, cả hai đang đi tới đây.

Vu Mộ Viễn nghe Đại Thanh mỉa mai vài lời, thì gương mặt đỏ lên vì tức giận, nhưng Đại Thanh vốn là người thích xem trò vui mà không quan tâm đến nơi tổ chức, cô nàng hận không thể vạch trần sự đểu cáng của Vu Mộ Viễn trước mặt mọi người: “Anh nói xem anh ở nước ngoài một chân đạp hai thuyền, còn giấu diếm cậu ấy lâu như thế, tôi đã nghĩ sau khi lộ bản chất, anh cũng tự biết thân phận mà cút xéo, nhưng giờ lại dám thò mặt ra gặp Lan Ninh nhà tôi? Có phải sau khi bị cô bạn gái nước ngoài kia đá, nên giờ cảm thấy Lan Ninh nhà chúng tôi là tốt nhất?”

Khúc Đồng lần đầu tiên nghe chuyện này, cô nàng trợn mắt ngoác mồm nói: “Thì ra trong cuộc sống này thật sự có tra nam à?” Cô nàng đi đến trước mặt Vu Mộ Viễn, đánh giá trên dưới toàn thân ai kia hai lượt, rồi cười khẩy mà nói với hắn, “Anh hai, anh có biết Thành Ca không?”

Vu Mộ Viễn vẻ mặt mờ mịt: “…”

Khúc Đồng nói: “Hắn cũng vì một chân đứng hai thuyền, cuối cùng bị bạn gái dùng dao phay chém chết đấy.”

Vu Mộ Viễn: “…”

Đại Thanh đứng bên cạnh cười vang, mặt Vu Mộ Viễn biến sắc mấy lần, nhìn Lan Ninh một cái rồi không nói gì mà xoay người bỏ đi.

“Bỏ cuộc nhanh như vậy à, chẳng có cảm giác thành công chút nào.” Đại Thanh vỗ tay một cái, rồi quay đầu nhìn Lan Ninh cùng nam sinh đang ôm vai cô, “Có điều hai người đây là…”

Lan Ninh lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên thoát khỏi lồng ngực chàng trai kia, có chút đề phòng mà nhìn cậu ta: “Cậu là ai?”

Nam sinh kia nháy mắt với cô một cái, lông mi dài chớp chớp: “Biên Biên, tôi là Trời Xanh Mây Trắng đây.”

…??!!

Đầu óc Lan Ninh quay cuồng mấy hồi, cô không kịp tiêu hóa lượng thông tin đột ngột này. Trước đây Trời Xanh Mây Trắng đã biết mặt cô qua tấm ảnh đăng trên Weibo của tạp chí, cậu ta có thể nhận ra cô cũng không có gì lạ, hơn nữa cậu ta còn là sinh viên của Đại Học Đế Đô, nhưng không phải chuyện này cũng quá trùng hợp đấy sao?

“Diệp Trừng, từ lúc nào mà mày quen nhiều người đẹp thế này, mau mau giới thiệu cho chúng tao làm quen một chút?” Ba nam sinh trong ban nhạc cũng đi tới, bắt đầu trêu chọc Diệp Trừng.

Diệp Trừng hắng giọng một cái, giới thiệu với bọn họ: “Đây là biên tập của tao, chị ấy cũng là sư tỷ khóa trên học ở trường mình, hai người bên cạnh là bạn của chị ấy.”

“Biên tập? Bây giờ biên tập nào cũng xinh thế à, nếu không tao cũng thử viết tiểu thuyết xem sao.”

“Thôi đi, giọng văn của mày có thể khiến người ta đang ăn cơm mà nôn hết ra đấy.”

“Ha ha, nó thì chỉ có thể viết truyện đen thôi.”

Mấy nam sinh tao một câu mày một câu vừa nói, vừa nhìn về phía Đại Thanh: “Vị này cũng là sư tỷ sao?”

Đại Thanh đã lâu không được nhiều nam sinh tươi trẻ như vậy vây quanh, cô nàng phấn khởi mặt cũng đỏ lên: “Ôi chao đừng gọi là sư tỷ, sư tỷ có phải già lắm không, gọi tên thôi là được rồi ~ “

“Còn em gái xinh đẹp này là?”

“Tao biết, tao biết bộ váy em ấy đang mặc là trang phục lolita!”

“Này Tiểu Kiện Kiện, vì theo đuổi con gái, mày học cũng không ít đâu nhỉ.”

Đại Thanh nhìn mấy nam sinh tươi trẻ vốn đang vây quanh mình đảo mắt đã chuyển sang Khúc Đồng đứng bên cạnh, thì ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người: “Khụ khụ, Khúc Đồng vẫn đang là học sinh trung học, mấy đứa không được có ý xấu với trẻ vị thành niên đâu đấy.”

Lan Ninh: “…”

Đến cùng Đại Thanh hám trai cỡ nào vậy…

Mấy nam sinh nói đùa vài câu, rồi cũng lần lượt giới thiệu bản thân: “Tôi là tay bass của ban nhạc, tên này là tay trống, Tiểu Kiện Kiện là người chơi đàn, Diệp Trừng kia, cậu ta đảm nhiệm chức nồi cơm kiếm ăn của nhóm nhạc chúng tôi.”

Diệp Trừng: “…”

Ha ha, không hổ là anh em.

“Phụt.” Lan Ninh không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn bạn học Diệp Trừng đẹp trai nhã nhặn thế kia, nhìn thế nào cũng không giống nồi cơm của nhóm mà haha.

“Rất buồn cười sao?” Diệp Trừng nheo mắt cười ngại ngùng nhìn Lan Ninh, Lan Ninh nhịn cười lắc lắc đầu với cậu.

“À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên, chúng tôi định qua gọi Diệp Trừng đi ăn cơm luôn.” Hôm nay ban nhạc tập luyện cả buổi chiều, mọi người cũng không có thời gian để ăn cơm, bây giờ buổi diễn đã kết thúc, cảm giác đói bụng liền kéo nhau mà tới, “Mấy người đẹp có muốn cùng đi không, lần này chúng tôi mời khách.”

Diệp Trừng cũng nhìn Lan Ninh: “Biên Biên, chị đi ăn với chúng tôi một bữa đi.”

Chiều nay Lan Ninh vừa họp xong liền chạy tới đây ngay, đến bây giờ cũng chưa ăn được gì, dù sao cô cũng đang đói bụng, vừa định nói đồng ý, Đại Thanh đã thoải mái kéo Khúc Đồng đi tiên phong: “Đại học Đế Đô là địa bàn của tôi, tới quán cơm rang của chú Vương đi, đồ ăn ở đó quả thực là không cưỡng lại nổi!”

Mấy nam sinh theo sau Đại Thanh và Khúc Đồng cùng đi trước, chỉ để lại Diệp Trừng và Lan Ninh quay sang nhìn nhau ngơ ngác, cuối cùng cậu cười nói: “Đi thôi, Biên Biên.”

“À…” Lan Ninh đuổi theo cậu, có chút lúng túng, “Ở ngoài cậu đừng gọi tôi là Biên Biên nữa.”

Diệp Trừng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chị tên là Lan Ninh?”

“Ừm, Lan trong Hoa Lan, Ninh trong An Ninh.”

“Ừ, tên nghe hay lắm.”

Lan Ninh ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút: “Cậu không cảm thấy tên này giống tên địa danh nào đó à?”

Diệp Trừng hơi ngây người, rồi nở nụ cười: “Nếu như là tên địa danh, vậy nơi đó nhất định sẽ rất đẹp.”

Lan Ninh: “…”

Quả nhiên giữa người và người vẫn có sự khác biệt một trời một vực, cũng không phải tất cả mọi người đều đáng ghét như thầy Hạnh Tâm.

Cô không nhịn được mà nở nụ cười, lắc lắc đầu nói: “Miệng lưỡi dẻo như kẹo thế này, lại thêm gương mặt sáng sủa khiến bao nữ sinh mê mẩn, tôi không tin cậu là dân FA.”

“Nếu như tôi có bạn gái, vừa nãy khi cô ấy thấy tôi ôm chị đã lao ra cho tôi một trận rồi.”

Lan Ninh tròn mắt nhìn: “Nghe cũng hợp lý nhỉ.” Có điều nhắc tới chuyện vừa rồi, cô lại có chút lúng túng, “Vừa nãy cảm ơn cậu.”

“À, lúc ở trên sân khấu tôi đã nhận ra chị rồi, định hát xong bài đó thì muốn đi xuống tìm chị, vừa đúng lúc nhìn thấy anh ta đang kéo tay chị.” Cậu vừa nói, đôi mắt sáng lấp lánh quay sang nhìn Lan Ninh, “Người đó thật sự là bạn trai cũ của chị sao?”

Lan Ninh nhún vai một cái, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lịch sử đen tối này có xóa thế nào cũng không hết: “Đúng vậy, tôi quen anh ta khi học đại học, lúc đó còn rất ngây thơ, tính đến bây giờ cũng chia tay được mấy năm rồi.”

Diệp Trừng hơi chăm chú, tựa như đang suy nghĩ gì đó: “Chị gọi anh ta là Vu Mộ Viễn? Anh ta là một học trưởng cũng khá nổi tiếng ở khoa công nghệ của chúng tôi, nghe nói gần đây anh ta vừa về nước.”

Đối với chuyện của Vu Mộ Viễn cô cũng chẳng thèm quan tâm, có điều Lan Ninh vẫn kịp bắt được thông tin quan trọng trong lời kể của Diệp Trừng: “Cậu cũng học khoa công nghệ?”

“Đúng vậy.” Diệp Trừng trả lời, lại mau chóng nói thêm, “Có điều chị đừng nhờ sửa máy tính nhé, ti vi tủ lạnh gì đó tôi cũng không biết đâu!”



“Ha ha ha ha ha ha.” Lan Ninh không kiềm chế được cười thành tiếng, “Đáng thương thật, tết vừa rồi bị hỏi nhiều lắm phải không?.”

“Khỏi nói, mợ tôi còn nhờ tôi hack mật khẩu Q.Q của ông cậu, tôi nói không biết, mợ tôi bảo cho tôi đi học thật vô dụng.:) “

“Ha ha ha ha.”

“Còn đứa em họ tôi…”

Đại Thanh đang đi phía trước bỗng quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, ai chà, cảm giác hai người này có hi vọng đây.

Bình luận

Truyện đang đọc