CUỘC GẶP GỠ TÌNH CỜ LÃNG MẠN

Tôi không còn cần phải hối hả viết bản thảo cả ngày lẫn đêm nữa, không còn những ngày căng thẳng nên cuộc sống của tôi trở nên dễ chịu lạ thường.

Cho đến khi các bài đăng trên Weibo của tôi liên quan bàn tay của Thẩm Ứng Hoài và tiếp đó là anh ta được lên hot search một cách khó hiểu, khi được Thịnh Mạc Mạc bảo tin, tôi đang chơi game trong phòng của mình, trạng thái hỗn loạn này đã kéo dài vài ngày. Bố cũng chỉ thúc giục tôi ăn đúng giờ, bảo tôi vui là được.

Cuối cùng thì tôi cũng mở Weibo mà tôi đã lâu không vào.

Tôi nhìn thông tin chi tiết về Thẩm Ứng Hoài trên trang chủ của mình mà tôi chưa kịp xóa, tim tôi lại bắt đầu thấy hơi nhói, lại cảm thấy khó chịu trở lại.

Buổi tối hôm đó, trong bữa tối, bố tôi thăm dò tôi nhắc khéo về chuyện đi xem mắt đã bàn trước đó.

Nghĩ lại chuyện chiều nay, suy nghĩ của tôi chính là: "Bye bye thì bye bye, lần tiếp theo sẽ tốt hơn."

Vì vậy, tôi đã gật đầu.

"Bố sắp xếp đi, con đều đồng ý."

"Vậy sáng mai thì sao?"

Bố tôi đúng thật là một tay biết tận dụng mọi thứ.

"Được."

Tuy rằng đã đồng ý với bố, nhưng tôi vẫn không có ý định để tâm đến chuyện xem mắt này, tôi nghĩ nên nhanh chóng đi đi, kết thúc xong xuôi bố tôi sẽ không lo lắng về vấn đề này.

Ngày hôm sau, tôi sửa soạn đơn giản rồi ngồi xe đi ra ngoài, sau khi đến nhà hàng đã hẹn trước, tôi đi theo người phục vụ vào nhà hàng, sau đó tôi nhìn thấy một bóng lưng không thể quen thuộc hơn.

Thẩm Ứng Hoài đồ con chó này.

Tôi mỉm cười bước tới, vẻ mặt lịch sự và kiêu kỳ.

"Mặc dù không biết tại sao anh lại có mặt ở đây, nhưng không cần lo lắng như vậy, tôi vẫn chưa kế thừa gia nghiệp xong."

Thẩm Ứng Hoài vẫn với vẻ mặt cười mà như không cười giống mọi khi, đột nhiên tôi cảm thấy có chút sởn tóc gáy.

Anh ta nhìn tôi, nói từng câu từng chữ:

“Vân Trừng, em có từng nghĩ qua tôi là đối tượng xem mắt của em không?”

Tôi có chút bối rối, nhưng lại nghĩ đến mục đích lần này đến đây, não của tôi nói với tôi rằng tôi phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, vì vậy tôi quay đầu lại và muốn rời đi. Chân còn chưa kịp nhấc lên thì Thẩm Ứng Hoài nhanh chóng kéo tôi lại.

"Giúp chúng tôi mở cửa phòng riêng."

Tôi nhìn anh ta chằm chằm.

Vẻ mặt của Thẩm Ứng Hoài vừa lo lắng vừa bất lực.

"Trừng Trừng, em có thể nghe tôi giải thích không?"

Tôi cười nhạt.

"Thẩm Ứng Hoài, anh tưởng là vở kịch cẩu huyết lúc 8 giờ hay sao? Lại còn nghe anh giải thích à? Có lời giải thích nào tốt đẹp đâu.”

Thẩm Ứng Hoài kéo mạnh tôi đi theo người phục vụ vào phòng riêng, tôi không thể vùng vẫy được, nhưng mắt lại đột nhiên ươn ướt một cách kì lạ, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc của anh ta, nước mắt tôi không thể kìm lại mà rơi xuống.

Cửa phòng riêng bị người phục vụ đóng lại, Thẩm Ứng Hoài vừa buông tay ra, tôi muốn mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Ứng Hoài trực tiếp kéo tôi ấn lên tấm cửa.

"Vân Trừng, cho dù em muốn kết án tử hình cho anh, cũng không thể cho anh một cơ hội giải thích sao?"

Tôi đưa tay lau nước mắt.

"Anh nói đi!"

Thẩm Ứng Hoài thở dài, đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, sau đó bị tôi tát một cách tàn nhẫn.

Thẩm Ứng Hoài thu tay lại, lấy điện thoại di động ra bấm cuộc gọi video.

"Em nghe mẹ anh giải thích."

Tôi nhận điện thoại và hít thở thật sâu.

Năm phút sau, tôi cúp máy và nhìn vào biên lai mua sắm hôm đó mà dì vừa gửi cho tôi, có chút nói không lên lời.

"Vậy vậy thì trong hộp đó còn thiếu một cái, anh giải thích thế nào?"

Thẩm Ứng Hoài nghiêng đầu.

"Anh đã đọc nhầm. Anh tưởng đó là kẹo cao su nên bóc ra thì phát hiện không phải nên vất đi rồi. Lúc đó anh đã hỏi mẹ rồi, mẹ nói là mẹ đã mua nó. Em có thể xem nhật kí trò chuyện của anh hôm đó, anh không lừa em. "

Tôi nhận thức được rằng ngày hôm đó tôi đã quá kích động.

Nhưng tôi vẫn còn một chút tức giận, tôi tức giận với Ứng Hoài, tôi cũng giận chính mình.

Thẩm Ứng Hoài ôm tôi vào lòng.

"Xin lỗi, đáng lẽ anh nên liên lạc với bố em sớm hơn."

"Bố sao có thể nhìn trúng con gà cay như anh..."

Tôi không thể ngừng khóc.

"Dạ dạ dạ, đều do anh không tốt, đừng khóc nữa được không."

"Em thật sự uất ức đến chết, anh đều không biết ngày hôm đó em đã vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng."

Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của Thẩm Ứng Hoài.

"Đúng vậy, tức giận anh nên đã lấy trộm hết quần lót của anh, hại anh không có quần lót để mặc. Còn giữ lại cho anh không?"

Tôi đưa tay ra đánh anh ấy một cái.

"Em không có! Em ném đi hết rồi! Anh cười cái gì!"

Thẩm Ứng Hoài hôn lên trán tôi.

"Bảo bối nhà chúng ta lúc khóc trông cũng đáng yêu, anh đau lòng đấy."

Sau đó tôi và Thẩm Ứng Hoài lén lút làm hoà, Thẩm Ứng Hoài đưa tôi về nhà, tôi vẫn đứng ở cửa bám vào Thẩm Ứng Hoài, bố tôi đột nhiên mở cửa, tôi kinh hãi quay đầu lại.

"Trừng Trừng, Ứng Hoài, vào đi."

Đôi mắt kinh ngạc của tôi đảo qua đảo lại giữa hai người họ.

Nửa giờ sau tôi ngồi trên ghế sô pha nhưng sắp nổ tung ra rồi.

"Vậy là bố, bố sớm đã biết Thẩm Ứng Hoài là đối tượng xem mắt của con rồi sao!?"

Bố nhấp một ngụm trà chậm rãi.

"Ừ, nhưng Ứng Hoài lúc đó cũng không biết. Mãi về sau, ta mới liên lạc với cậu ấy, hi vọng cậu ấy có thể chăm sóc tốt cho đại tiểu thư bất cần như con, cậu ấy mới biết."

Tôi nghĩ một lúc.

"Vậy đề nghị chủ động nấu cơm là..."

Thẩm Ứng Hoài lúng túng.

"Về sau, đều là anh tự nguyện! Anh đảm bảo!"

Tôi không ngờ rằng đối tượng mới vẫn chưa yêu nhau nồng nhiệt, bố mẹ hai bên đều đã quen nhau và cả hai chúng tôi đều được bố mẹ công nhận, cảm giác nhanh quá.

Đến tối tôi tiễn Thẩm Ứng Hoài ra cửa, Thẩm Ứng Hoài dựa vào khung cửa và hỏi tôi.

"Em đã tính đến chuyện quay lại với anh chưa?"

Tôi đấm vào ngực anh ấy.

"Bây giờ em không còn là Vân Trừng khốn đốn lúc trước nữa rồi, em là Nữu Hỗ Lộc Vân Trừng."

Thẩm Ứng Hoài đưa tay ra nắm lấy tay tôi, trên môi nở một nụ cười như muốn dụ dỗ tôi.

"Hợp đồng vẫn luôn có hiệu lực, chỗ anh em muốn đến có thể đến."

"Hoặc bất cứ khi nào em muốn ăn cơm anh nấu, chỉ cần nói với anh là được."

Tôi thực sự thích sự dịu dàng Thẩm Ứng Hoài.

Tôi gật đầu.

"Cho nên, em có muốn hôn tạm biệt anh không?"

Tôi vẫn chưa đồng ý thì Thẩm Ứng Hoài đã kéo eo tôi lại và hôn.

Tôi dường như đã bị chủ nhà cũ chiếm đóng thật rồi.

Nửa năm sau, tại Universal Studios.

Tôi nhận được bộ đồ của Học viện Gryffindor do Thẩm Ứng Hoài gửi đến, theo sự sắp xếp của anh ấy để đến điểm du lịch tôi đã hằng mong ước nhưng đã phải tạm gác lại vì không có người phù hợp để đi cùng.

Thẩm Ứng Hoài thuộc Học viện Slytherin, bộ đồ màu xanh đen càng làm anh ấy trắng hơn.

Tôi nhìn thấy một cảnh phim mà tôi rất thích trong nhiều năm qua, lúc này nó hiện ra sống động trước mắt tôi, tôi hoa hết cả mắt, Thẩm Ứng Hoài đã rất kiên nhẫn chụp ảnh cho tôi, cùng tôi ăn những món ăn ngon.

Mỗi khoảnh khắc đều khiến tôi cảm thấy mình không còn gì phải hối tiếc, hiện tại tôi thực sự rất hạnh phúc.

Khi màn đêm buông xuống, màn trình diễn ánh sáng sắp bắt đầu, Thẩm Ứng Hoài lấy một thứ gì đó từ trong túi ra và đặt nó vào lòng bàn tay tôi.

Tôi cầm nó và vô thức hỏi anh ấy, "Gì thế?"

Sau đó tôi đưa tay lên và nhìn thấy một con hạc giấy trắng đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn lên Thẩm Ứng Hoài.

"Một ngàn con hạc giấy của Slytherin chỉ bay tới nơi có người mình yêu."

Tôi làm sao có thể không biết được, tôi nghĩ tôi cũng đoán được Thẩm Ứng Hoài sẽ làm gì tiếp theo, nước mắt trong chốc lát đã trào ra.

Thẩm Ứng Hoài lấy hộp nhẫn mở ra và hướng về phía tôi, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đơn giản và trang nhã.

"Vân Trừng, em có đồng ý gả cho anh không?"

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.

"Em đồng ý."

Tối hôm đó, tôi đã vẽ một bức tranh bàn tay của tôi và Thẩm Ứng Hoài nắm lấy nhau rồi đăng lên Weibo.

"Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã tìm thấy một pháp sư có thể đi cùng tôi ngao du thế giới phép thuật rồi."

- Hết -

Bình luận

Truyện đang đọc