CUỘC HÔN NHÂN ẤM ÁP

Tối hôm đó từ khi xảy ra chuyện, liên tiếp mấy ngày Hàng Tiểu Ý không thấy mặt Thiệu Thành Hi, mỗi lần nhớ lại những câu nói của anh trên xe, cô lại cảm thấy trong lòng như không thở được, đau đớn ê ẩm.

Mỗi ngày Hàng Thi Thi đều gọi điện đến hỏi cô xem tiến triển đến đâu, cô nói với cô ta vẫn chưa có kết quả, cô ta dùng mọi cách để moi ra cách liên lạc với Thiệu Thành Hi, nhưng Hàng Tiểu Ý lại không ngại mình bị làm phiền, nhìn điện thoại của cô lần nữa, trực tiếp không nghe mà cúp máy.

Bởi vì chuyện xảy ra đêm hôm đó, ba mẹ Hàng thấy mình đối với Nhan Giai có chút thất lễ, cho nên bảo Hàng Tiểu Ý chọn mấy món đồ mà con gái thích rồi mua cho Nhan Giai coi như quà xin lỗi, cũng đã lâu rồi Hàng Tiểu Ý không mua quà nên không biết chọn gì cả.

Tối hôm đó trước khi bắt đầu, Hàng Tiểu Ý trực tiếp gọi cho Đồng Tâm là bạn cùng phòng, muốn cô ấy bày mưu tính kế cùng với cô, một lúc lâu sau Đồng Tâm mới trả lời điện thoại, vừa thở hồng hộc vừa nói, “Tiểu Tiểu, mọi chuyện sao rồi?”

“Cậu cực kỳ… vội sao?” Hàng Tiểu Ý nghe giọng nói của cô ấy, còn tưởng cô ấy đang làm chuyện gì đó rất gấp gáp.

“Hàng Tiểu Ý, cất cái ý nghĩ xấu xa của cậu lại, bổn tiểu thư đang tập múa, sắp đến ngày thi đấu rồi, tớ phải luyện tập chăm chỉ.” Đồng Tâm xì mũi coi thường trêu chọc Hàng Tiểu Ý.

Nhắc thì Hàng Tiểu Ý mới nhớ, Đồng Tâm đã tham gia một trận đấu ca xướng, mấy hôm trước cô ấy còn nói muốn tham gia trận chung kết, bảo cô suốt ngày phải cổ vũ tinh thần cho cô ấy.

“À đúng rồi, vậy trận đấu cậu tham gia tên là gì?” Đừng nói sẽ trùng hợp như vậy.

“Không phải hôm trước tớ đã nói cho cậu rồi sao, tên là 《 Chúng Ta Cùng Nhau Hát 》, cậu đúng là bà già lẩm cẩm, phải không?” Đồng Tâm mở miệng trêu chọc cô.

Hàng Tiểu Ý im lặng nhìn trời, thật sự là quá trùng hợp.

Việc rủ Đồng Tâm đi dạo phố là không thể, nên Hàng Tiểu Ý quyết định ngày mai một mình cô sẽ ra ngoài đi dạo.

Tiết mục của Hàng Tiểu Ý thu xong vào lúc 11:30, dọn dẹp đồ đạc rồi cô bước ra khỏi đài truyền hình, cô nhìn về chỗ thường đỗ xe của Hàng Vũ Tề, nhưng đầu tiên lại nhìn thấy Thiệu Thành Hi đang dựa vào thân xe hút thuốc.

Bước chân của Hàng Tiểu Ý dừng lại, đồng nghiệp cùng đi ra với cô nhìn thấy vậy thì hỏi, “Có chuyện gì vậy, Tiểu Tiểu?”

Hàng Tiểu Ý lắc đầu, mỉm cười với cô gái đó, “Không sao đâu, cô cứ đi trước đi.”

Hàng Tiểu Ý đứng im ở trước cửa lớn của đài truyền hình, đèn nhấp nháy chiếu vào cô, không thấy được rõ khuôn mặt Hàng Tiểu Ý.

Đột nhiên cô lại không biết phải đối diện với Thiệu Thành Hi như thế nào.

Mấy ngày qua cô rất nhớ Thiệu Thành Hi, cô hiểu Thiệu Thành Hi, rất hiểu, bọn họ đã hẹn hò bốn năm, gần như lúc nào cũng ở bên nhau.

Đối diện với sự thật thì mọi thứ chỉ là ảo giác, mỗi khi gặp cô Thiệu Thành Hi đều bày ra bộ dáng muốn chọc cười cô, chỉ bởi vì đêm hôm đó anh vô tình nói một câu  bán đứng chính mình, cô mới biết anh thật sự rất hận cô.

Thiệu Thành Hi vẫn đứng ở chỗ đó nhìn cô bất động, thấy cô không có ý định bước tiếp, ném mẩu thuốc lá trong tay đi, sải bước đi tới, đứng trước mặt cô rồi cúi đầu xuống, giọng nói mang theo vẻ lười nhác, “Không phải chỉ mới mấy ngày không gặp, em đã quên tôi rồi sao?”

Hàng Tiểu Ý nhỏ giọng nói thầm, “Tôi rất muốn quên đấy.”

“Em vừa nói cái gì?” Thiệu Thành Hi áp sát, gần như chạm vào môi cô làm Hàng Tiểu Ý sợ đến mức lui lại phía sau vài bước.

Thiệu Thành Hi trừng cô một cái, đứng thẳng người lên, “Đã muộn như vậy mà còn đến đón tôi, mời tôi đi ăn khuya cũng không đủ nha.”

“Tôi dạy thêm cho em, còn đưa em tới cuộc thi, mời em ăn bữa cơm cũng không đủ?” Hàng Tiểu Ý đột nhiên có chút hoảng hốt, lúc cô học Đại học, Thiệu Thành Hi cũng hay nói đùa như vậy.

Vì  lý do này quá thuyết phục nên Hàng Tiểu Ý không biết từ chối như thế nào.

Không được từ chối.

Hay là không muốn từ chối.

Sau khi lên xe, Hàng Tiểu Ý móc điện thoại ra, Thiệu Thành Hi nhìn cô nói, “Gọi cho anh hai của em sao? Không cần, tôi đã nói với anh ấy rồi.”

Hàng Tiểu Ý liếc anh rồi mở miệng, “Anh đặc biệt muốn mời tôi đi ăn cơm sao?”

“Tôi đặc biệt đến để nói với em là tôi đã nói chuyện với Tần Vũ, anh ta nói Hậu Thiên có thời gian rảnh, em bảo cô em họ đó đi tìm anh ta đi.”

“Biết rồi.” Hàng Tiểu Ý gật đầu nói, “Chút chuyện như vậy nói qua điện thoại là được, còn chuyện kia thì phải nhờ anh chạy xe một chuyến rồi.”

Thiệu Thành Hi tập trung lái xe, không nhìn cô, nở nụ cười châm biếm, “Hàng Tiểu Ý, nếu như bây giờ tôi gọi cho em, em có bắt máy không, chắc chắn câu đầu tiên em nói là “Xin chào, tên tôi là Hàng Tiểu Ý, xin hỏi anh là ai” nhỉ?”

Giọng nói của Thiệu Thành Hi pha chút cô đơn, trong lòng Hàng Tiểu Ý cảm thấy rất căng thẳng, nhưng lại nhìn ra ngoài cửa xe rồi nhàn nhạt đáp, “Không biết.” Cô nói xong liền đếm một chuỗi những con số.

Tay nắm vô lăng của Thiệu Thành Hi run lên, trong nháy mắt thân xe hơi chao đảo, rồi lại lập tức ổn định chạy thẳng về phía trước.

Không khí trong xe có chút im lặng, hai tay Hàng Tiểu Ý xoa xoa với nhau, cô không nhịn được mà liếc trộm anh một cái.

Lúc gặp đèn đỏ thì xe dừng lại, Thiệu Thành Hi quay đầu sang nhìn, đúng lúc thấy được đôi mắt nhỏ của cô đang nhìn mình.

Hàng Tiểu Ý ảo não tựa đầu rồi quay đi.

“Anh hai em với Nhan Giai ra sao rồi, có vấn đề gì không?” Thiệu Thành Hi đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí xấu hổ trong xe.

Hàng Tiểu Ý âm thầm thở phào một hơi, “Mấy hôm nay anh hai nhìn cũng khá vui vẻ, mẹ nói tôi phải mua quà cho Nhan Giai, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên mua cái gì, anh có ý kiến gì không?”

Thiệu Thành Hi lấy tay đập vào vô lăng, bĩu môi nói, “Vậy em phải xem Nhan Giai thích thứ gì, nếu như là em, chỉ cần một cái kẹo que là có thể giải quyết vấn đề, em mà đưa cho Nhan Giai cây kẹo que, tôi chắc chắn anh hai em sẽ bị đá ngay lập tức.”

Hàng Tiểu Ý thở dài một hơi, càng ngày cô càng thấy không có cách nào nói chuyện phiếm với người này.

Trong khi hai người nói chuyện thì cũng đã đến nơi, Hàng Tiểu Ý nhìn tên nhà hàng, ánh mắt lấp lánh, “Tại sao lại đến chỗ này?”

Thiệu Thành Hi rút chìa khoá ra, “Hai năm qua tôi chưa từng đến đây, hôm nay đặc biệt đến để thưởng thức đồ ăn.”

Lúc trước hai người hẹn hò, vẫn thường đến nhà hàng này.

Anh nói hai năm chưa từng tới đây, Hàng Tiểu Ý nở nụ cười châm biếm.

Lúc hai người bước vào cũng đã là 12h, trong nhà hàng chỉ còn vài khách.

Chủ nhà hàng nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, tiến đến chào hỏi, hắn biết Hàng Tiểu Ý, cũng đã nghe danh của Thiêu Thành Hi, thực sự là lúc trước anh ta biết Thiệu Thành Hi trước, sau đó mới biết Hàng Tiểu Ý vì anh thường dẫn cô đến đây, chỉ là hai người này hai năm rồi không cùng nhau xuất hiện, đột nhiên anh ta cũng không biết nói gì cho phải.

“Sao vậy, chỉ có hai năm không gặp mà anh đã quên tôi rồi sao?” Thiệu Thành Hi cười nhạt nói.

Ông chủ cửa hàng vội vàng xua tay, “Đúng là 2 người rồi, trong hai năm qua tôi chỉ nhìn thấy cô Hàng đến ăn cơm một mình, còn tưởng rằng…”

“Còn tưởng rằng chúng tôi chia tay?” Thiệu Thành Hi nói tiếp.

Ông chủ nhà hàng xấu hổ cười hề hề.

“Thật sự là chúng tôi đã chia tay, do cô ấy bỏ tôi.” Thiệu Thành Hi nói thêm một câu, vẻ mặt hiền lành cười cười.

Ông chủ nhà hàng, “...”

Hàng Tiểu Ý, “...”

Tâm trạng vui vẻ của Thiệu Thành Hi không tan đi, bước đến chỗ quen thuộc bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn về phía Hàng Tiểu Ý vẫn đang bất động, “Hử?”

Hàng Tiểu Ý hung hăng thở ra một hơi, bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Tôi đi gọi món, đại thiếu gia anh thì ngồi chỗ đó là được rồi.”

Nói tên mấy món ăn, Hàng Tiểu Ý hỏi, “Còn có món cháo gạo không?”

Ông chủ nhà hàng lắc đầu, “Đã muộn rồi, không còn nữa.”

Hàng Tiểu Ý gật đầu, “Vậy cho thêm một ly sữa bò nóng đi.”

Dạ dày của Thiệu Thành Hi không tốt, lúc học Đại học đã uống muốn thủng cái dạ dày rồi, mỗi lần tới đây ăn cơm, cô đều gọi cho anh một bát cháo nhỏ.

Đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, Thiệu Thành Hi loay hoay cầm lấy cái menu nhỏ, nghe được âm thanh Hàng Tiểu Ý ngồi xuống, cũng không ngẩng đầu lên, “Em thường xuyên đến đây?”

“Cũng không thường xuyên lắm.”

“Sao vậy, em sợ nhớ lại những kỷ niệm của chúng ta sao?” Thiệu Thành Hi ngẩng đầu lên rồi cười tủm tỉm.

“... Thật ra cũng khá thường xuyên, một tuần ba lần.” Hàng Tiểu Ý nói ra câu này rồi thấy cực kỳ hối hận.

“Sao rồi, đã nhớ lại những kỷ niệm ấy hay chưa?” Quả nhiên là có tật giật mình.

“Thật sự, Thiệu Thành Hi, chúng ta không cần nói với nhau gì cả, vậy nên chỉ cần nói những lời nên nói mà thôi.”

“Đúng vậy,  chúng ta đừng nói chuyện, nên ngồi ở chỗ này rồi suy ngẫm về hai lần em đá tôi.”

“À, thực sự thì anh có thể nói chuyện với tôi.”

Hàng Tiểu Ý thất bại hoàn toàn rồi.

Hàng Tiểu Ý cảm thấy mỗi giây mình ở bên Thiệu Thành Hi thì càng ngốc thêm,... ...... ....., cô ăn bao nhiêu thứ bổ nhưng lại không bổ não được.

Nhưng quan trọng nhất, mỗi khi thấy Thiệu Thành Hi bày ra bộ dáng đẹp trai đó, cô lại nhớ tới những năm mà Thiệu Thành Hi cưng chiều cô mà lại bị cô bỏ rơi, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy đau đớn.

Đã từng có người ngoài nói một câu Thiệu Thành Hi không tốt, cô sẽ tức giận, cô yêu Thiệu Thành Hi sâu đậm như vậy mà cuối cùng người tổn thương anh nhiều nhất lại là chính cô.

Bình luận

Truyện đang đọc