CUỘC HÔN NHÂN HOÀN MỸ - TIẾU GIAI NHÂN

Edit: Thanh

Sáu giờ sáng, Hạ Nhan xuất phát từ tiểu khu, lái xe đến nhà của cô dâu mới Lâm Văn Nhạn.

Mặc dù cô với Lâm Văn Nhạn không thân, nhưng đã đồng ý giúp Lâm Văn Nhạn làm phù dâu cho đủ số, Hạ Nhan phải thực hiện tốt trách nhiệm của một phù dâu.

Sáu giờ bốn mươi phút, Hạ Nhan đến Lâm gia sớm hơn thời gian hẹn mười lăm phút.

Nghe nói tổng cộng có năm phù dâu.

Năm phù dâu này, trong đó ba người là bạn cùng phòng đại học của Lâm Văn Nhạn, một người là bạn tốt nhất của Lâm Văn Nhạn năm cấp 3, còn có một người là đồng nghiệp của Lâm Văn Nhạn. Người lỡ hẹn chính là một người bạn cùng phòng đại học, ông của cô ấy đột nhiên bị nhồi máu não, làm cháu gái nhất định phải về nhà nhìn một cái, cho nên Lâm Văn Nhạn mới tạm thời tìm Hạ Nhan làm dự bị.

Hạ Nhan vừa dừng xe, một người đàn ông mặc âu phục bước nhanh tới, xuyên qua cửa sổ xe hạ xuống hỏi Hạ Nhan: " Em là bạn của Văn Nhạn đúng không?"

Hạ Nhan cười: "Đúng vậy, tôi tên Hạ Nhan, đến làm phù dâu cho Văn Nhạn."

Người đàn ông mặc âu phục cười tự giới thiệu:" Anh là anh trai của Văn Nhạn, Lâm Quân Hành, em ấy còn đang trang điểm, em đậu xe bên kia đi."

Hạ Nhan bị tên của anh làm kinh ngạc một chút.

Không thể không nói, ba mẹ nhà họ Lâm cũng rất biết đặt tên con, Lâm Văn Nhạn ưu nhã xinh đẹp, như một tài nữ thời xưa, Lâm Quân Hành người cũng như tên, mang một cặp mắt kiếng gọng vàng, âu phục phẳng phiu, ôn nhuận như ngọc, giống như một quân tử nhẹ nhàng thời cổ đại.

Hạ Nhan dựa theo hướng dẫn của anh dừng xe xong.

Lâm Quân Hành đi theo xe vài bước, chờ Hạ Nhan xuống, một chiếc váy màu hồng anh đào dài đến mắt cá chân, phía trên khoác một chiếc áo gió màu vàng nhạt, làn gió buổi sáng thổi tung mái tóc dài buông xõa của cô, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo và thanh khiết, những lời khách sáo mà Lâm Quân Hành đã chuẩn bị đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng anh.

"Có phải rất lạnh không?" Lúc Hạ Nhan nhìn qua, Lâm Quân Hành rốt cuộc cũng tìm được tiếng nói của mình.

Hạ Nhan cười cười: "Còn tốt, tôi đã sớm chuẩn bị tốt rồi."

Lâm Quân Hành phát hiện đây là một cô gái rất thích cười, cười lên xinh đẹp động lòng người.

"Em ăn sáng rồi chứ?"

Hạ Nhan kinh ngạc: "Văn Nhạn sẽ không phải không chuẩn bị cho phù dâu chứ?" Lâm Văn Nhạn gửi tới tiến trình chi tiết, rõ ràng có ghi cung cấp bữa sáng.

Lâm Quân Hành lập tức giải thích: "Có có, làm sao có thể để phù dâu bị đói chứ?"

Hạ Nhan liền cười cùng anh đi vào.

Ba mẹ của Lâm Văn Nhạn và hai phù dâu tới sớm hơn Hạ Nhan đều ra nghênh đón cô, Hạ Nhan có sở trường là giao tiếp, dăm ba câu liền hòa nhập với hai phù dâu còn lại, từ đó nhóm phù dâu cùng nhau đi đi lại lại, Lâm Quân Hành đi tiếp đãi khách của Lâm gia.

Hạ Nhan đi xem Lâm Văn Nhạn trang điểm, bên này còn phải đợi rất lâu, cô cùng bốn phù dâu lần lượt đến đông đủ đi ăn sáng trước.

Dư Hiểu Lộ là bạn thân của Lâm Văn Nhạn năm cấp 3 cũng là bạn học của Hạ Nhan, hai người trò chuyện nhiều nhất.

"Ngày đó Văn Nhạn nói với tớ cô ấy mời cậu, tớ còn không dám tin, Hạ Nhan, cậu mấy năm nay giống như một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy." Dư Hiểu Lộ ngồi bên cạnh Hạ Nhan, vừa ăn vừa chăm chú nhìn Hạ Nhan, hai mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ngực Hạ Nhan.

Váy phù dâu màu hồng đào làm nổi bật lên làn da như sương như tuyết của Hạ Nhan.

Chữ này Dư Hiểu Lộ chỉ mới thấy qua trong tiểu thuyết tình cảm, không nghĩ tới Hạ Nhan và Lâm Văn Nhạn đều có nước da tốt trong truyền thuyết này.

"Hiểu Lộ cô thật giống sắc lang nha." Một phù dâu khác cười vạch trần Dư Hiểu Lộ.

Dư Hiểu Lộ cười ha ha một tiếng: "Phụ nữ nhìn mỹ nữ là thưởng thức, sắc lang chỉ có thể dùng trên người đàn ông."

"Nhưng mà Hạ Nhan, cậu có phát hiện hay không, anh trai của Văn Nhạn cứ chú ý đến cậu đấy, mỗi lần anh ấy từ bên này đi qua đều nhìn qua."

Hạ Nhan thật không có phát hiện.

"Tới tới tới, anh ấy lại muốn đến đây, tất cả mọi người chú ý một chút."

Bốn cô gái hì hì cười trộm, Hạ Nhan như không có chuyện gì xảy ra mà ăn sáng.

Lâm Quân Hành bưng năm hộp sữa chua tới, mời nhóm phù dâu.

Trước khi đi, anh quả nhiên nhìn thoáng qua Hạ Nhan bên kia.

Nhóm phù dâu cùng nhau ồ lên, Hạ Nhan giả vờ không biết cũng không được, chỉ có thể mặc cho bốn cô gái nói đùa, nói muốn tác hợp cô cùng Lâm Quân Hành.

Sau bữa sáng, chuyên gia trang điểm của công ty tiệc cưới đã trang điểm đơn giản cho phù dâu, Hạ Nhan là người cuối cùng, chờ cô đi vào phòng cô dâu, bốn người Dư Hiểu Lộ đang kể cho Lâm Văn Nhạn chuyện Lâm Quân Hành liên tiếp nhìn lén Hạ Nhan.

Lâm Văn Nhạn nhìn Hạ Nhan cười: "Hạ Nhan, cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào, có muốn vứt bỏ bác sĩ Từ cậu đang làm quen hay không, cho anh tớ một cơ hội?"

Dư Hiểu Lộ ồn ào nói: "Hạ Nhan cậu phải cân nhắc thật kỹ nha, anh trai Văn Nhạn rất lợi hại, làm giám đốc điều hành trong ngân hàng, lương một năm trăm vạn!"

Lâm Văn Nhạn làm sáng tỏ nói: "Cũng không có khoa trương như vậy, anh tớ thâm niên thấp nên trước mắt chỉ có thể cầm một nửa."

Một nửa chính là lương một năm năm mươi vạn, Lâm Quân Hành nhìn chưa tới ba mươi tuổi, loại nghề nghiệp này cùng tiền lương đã rất tốt rồi.

Lâm Văn Nhạn lại nháy mắt với Hạ Nhan: "Nhà chúng tôi chỉ có một căn nhà ba phòng nhỏ gần khu trường học, có điều anh tớ có một căn hộ lớn trong nội thành nha."

"A a a, tớ cũng hâm mộ Hạ Nhan, đáng tiếc tớ không xinh đẹp như Hạ Nhan, không xứng có được cao phú soái!"

Hạ Nhan tùy ý cô ấy trêu ghẹo cô, dù sao cũng là thuận miệng nói một chút, không thể coi là thật.

Đúng tám giờ, nhà trai Tào Cường dẫn đầu đoàn phù rể đến đón dâu.

Người dẫn đầu nhóm phù dâu là Dư HIểu Lộ, cô dẫn nhóm phù dâu ngăn cản chú rể vào cửa, Hạ Nhan chỉ là người đến cho đủ số lượng, đứng sau tăng bầu không khí là được.

Năm phù rể đều cao gầy, giống nhau làm cho người ta hoài nghi Tào Cường mời đoàn phù rể chuyên nghiệp.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người cô dâu, nhóm phù dâu đều chỉ làm nền cho cô dâu.

Quy trình ở nhà gái đã kết thúc, sau đó phải đến nhà trai.

Lâm Quân Hành cũng phải đi, anh mời nhóm phù dâu ngồi xe của anh.

Hạ Nhan là phù dâu duy nhất lái xe tới, đúng lúc để nhóm Dư Hiểu Lộ bọn họ ngồi xe Lâm Quân Hành, tự cô lái xe, nhẹ nhàng thở ra.

Đến nhà đàn trai, lại là một hồi bận rộn, mười giờ, mọi người lại lên xe lái đến khách sạn tổ chức hôn lễ.

Hạ Nhan vẫn tự mình lái xe, theo sát chiếc Land Rover màu đen của Lâm Quân Hành.

~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~

Chiếc Land Rover kia còn mới tinh, Hạ Nhan tiếc nuối vô cùng, cô có lẽ không kéo được giám đốc ngân hàng Lâm Quân Hành này rồi. Nhà chú rể Tào Cường có tiền như vậy, khách khứa bên trong có lẽ sẽ có khách hàng tiềm năng muốn mua xe hoặc đổi xe, đợi chút nữa đến khách sạn, Hạ Nhan sẽ chú ý hơn, trong túi xách của cô chứ một xấp danh thiếp đây này.

Đến khách sạn, nhóm phù rể phù dâu còn phải đi theo sau lưng chú rể và cô dâu tiếp khách.

Khách khứa tới đúng giờ.

Hạ Nhan nói chuyện với một vị khách một lúc, đưa mắt nhìn người đi vào, ngay khi Hạ Nhan định quay lại, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tào Cường: "Lão Từ sao giờ mới đến thế, tôi còn tưởng cậu muốn thả bồ câu* tớ."

(*Thất hứa hay lỡ hẹn)

"Vừa nãy tìm cửa vào bãi đỗ xe làm trễ thời gian, chúc mừng bạn học cũ tân hôn."

Giọng nói này?

Hạ Nhan khó tin nhìn qua.

Từ Nghiễn Thanh mặc bộ âu phục mà cô chọn cho anh, đang đưa bao thư cho Tào Cường, Tào Cường cao hứng khoác vai anh, giới thiệu cho Lâm Văn Nhạn: "Đây là bạn cùng bàn hồi cấp 3 của anh - Từ Nghiễn Thanh, siêu cấp học bá, luôn đứng nhất lớp, bây giờ đang làm bác sĩ, đầu năm anh bị bệnh bao tử chính làm tìm cậu ấy khám."

Lâm Văn Nhạn mỉm cười: "Vậy thì bác sĩ Từ phải chú ý đến Tào Cường nhiều một chút, anh ấy có thói quen ăn uống không tốt, vài ba ngày liền bị đau dạ dày."

Từ Nghiễn Thanh cười: "Chỉ cần cậu ấy trả phí đăng ký thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."

Đoàn phù dâu cười ha hả.

Từ Nghiễn Thanh rốt cuộc cũng đưa mắt về phía dàn phù dâu, ngay lập tức khóa chặt ánh mắt vào Hạ Nhan, từng nhìn thấy cô mặc đồ công sở, cũng từng thấy cô mặc quần áo thoải mái, nhưng vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc lễ phục thế này, nhan sắc ngọt ngào non nớt, ánh đèn sáng rực chói mắt khiến làn da trắng nõn của cô như được phủ một lớp hồng phấn.

Ánh mắt dừng lại trên ngực cô mấy giây, Từ Nghiễn Thanh nhanh chóng thu hồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của các phù dâu,Từ Nghiễn Thanh bước về phía sảnh tiệc cưới với vẻ mặt dịu dàng.

Anh đi rồi, khách khứa mới vẫn chưa tới, Lâm Văn Nhạn lập tức thay nhóm phụ dâu nghe ngóng tin tức của Từ Nghiễn Thanh từ Tào Cường: "Bác sĩ Từ vẫn còn độc thân sao? Có cơ hội giới thiệu cho Hiểu Lộ bọn họ hay không ?"

Tào Cường vẫn hiểu Từ Nghiễn Thanh rất rõ, cười nói: "Có chút khó, học bá trong mắt chỉ có học tập, anh còn nhớ rõ lúc học cấp 3, luôn có con gái viết thư tình cho cậu ấy, cậu ấy nhìn cũng không nhìn, bỏ vào cặp sách, rời khỏi trường học lại tìm thùng rác ném đi. Cậu ấy người này còn đặc biệt cẩn thận, sợ thư tình bị người khác nhặt được sẽ làm con gái người ta mất mặt, mỗi lần trước khi ném thư tình cậu ấy đều sẽ xé thành từng mảnh, có thể chuyên nghiệp như máy cắt giấy, anh cũng phục rồi."

Dư Hiểu Lộ: "Trời ạ, bác sĩ Từ như thế thật ôn nhu, tớ muốn gả!"

Lâm Văn Nhạn nháy mắt với Tào Cường: "Chờ hôn lễ kết thúc, anh nghĩ biện pháp để Hiểu Lộ các cậu ấy thêm Wechat với bác sĩ Từ, lúc đi học anh ấy một lòng chỉ muốn học tập, biết đâu hiện tại bác sĩ Từ muốn nói chuyện yêu đương rồi đấy."

Tào Cường bất đắc dĩ: "Được rồi, cậu ấy dễ tính, cho dù không thích họ thì thêm Wechat có lẽ là có thể."

Dư Hiểu Lộ hưng phấn dậm chân.

Khách khứa đều đến rồi, cô dâu còn phải đi đổi lễ phục, nhóm phù dâu cũng đi cùng hỗ trợ

Chủ đề của bốn người Dư Hiểu Lộ đều xoay quanh Từ Nghiễn Thanh.

"Bác sĩ Từ thật đẹp trai, anh ấy có vẻ giống với anh của Văn Nhạn, nhưng anh Văn Nhạn rõ ràng là ngoài nóng trong lạnh, chỉ thực sự ôn nhu với những người mà anh ấy cảm thấy hứng thú." Dư Hiểu Lộ một bên phân tích, một bên nháy mắt với Hạ Nhan, "Bác sĩ Từ liền không giống, vừa nãy anh ấy đối xử với chúng ta như nhau, điều này nói rõ anh nhìn phụ nữ không chỉ xem mặt, chúng ta đều có cơ hội rồi!"

"Cậu cùng Phương Phương có cơ hội, hai chúng tớ đều là người tỉnh ngoài, hôn lễ kết thúc liền phải ngồi đường sắt cao tốc trở về, thêm Wechat cũng vô dụng."

Dư Hiểu Lộ: "Phương Phương, không cho cậu đoạt với tớ!"

Phương Phương: "Tôi không dành với cậu, chúng ta chia nhau thêm Wechat, dựa bản lãnh của mình."

Tăng nhiều thịt ít*, các cô ấy thảo luận kịch liệt, Hạ Nhan cũng không có cơ hội mở miệng.

(* Cầu nhiều hơn cung)

Nghĩ đến hôm nay đoán chừng cũng là lần gặp mặt cuối cùng của cô với những phụ dâu này, Hạ Nhan cũng không giải thích nhiều lời về quan hệ của cô với Từ Nghiễn Thanh.

Cuối cùng, hôn lễ bắt đầu.

Dư Hiểu Lộ hỗ trợ cầm nhẫn cưới, Hạ Nhan cùng bọn Phương Phương ngồi xuống bàn tiệc, bên cạnh là bàn phù rể, đằng sau hai bàn chia ra là bạn bè của cô dâu chú rể, trong đó bàn nam bên kia, còn có Từ Nghiễn Thanh.

Mọi người đang xem cô dâu mặc váy cưới, Hạ Nhan thừa cơ vụиɠ ŧяộʍ nhìn Từ Nghiễn Thanh

Từ Nghiễn Thanh như đang một mực chờ cô, ánh mắt Hạ Nhan vừa đưa tới, anh liền mở lưới lớn bắt lấy.

Hạ Nhan trừng mắt liếc anh một cái.

Từ Nghiễn Thanh cười cười.

Hạ Nhan đã biết anh là một con hồ ly chúa đầy mưu mô, tối qua lúc anh hỏi cô địa chỉ khách sạn nhất định đã đoán được hôn lễ hai người tham gia chính là cũng một nơi.

Cô dâu chú rể dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trao nhẫn cưới, lại qua vài quy trình sau đó, người chủ trì mới mời nhóm phù dâu phù rể đi lên, cô dâu sắp tung hoa cưới.

Hạ Nhan đi theo phù dâu nhóm lên sân khấu, cố ý đi về bên cạnh, cô mỉm cười, cũng sẽ không cho người ta ấn tượng khó gần.

Lâm Văn Nhạn nâng bó hoa ném ra sau.

Đám người Dư Hiểu Lộ hưng phấn dành nhau, chỉ có Hạ Nhan đối với bó hoa kia chỉ sợ tránh còn không kịp.

Chỉ cần là người chú ý tới cô đều có thể phát hiện biểu cảm nho nhỏ đó của cô.

Từ Nghiễn Thanh nghĩ đến mối quan hệ của gia đình cô, nghĩ đến lời nói của cô ngày xem mặt đó.

Xem ra cố gắng của anh vẫn chưa đủ.

~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~

---------------------------------------

Everybody nhớ bình chọn cho truyện với nha. Love mọi người so much.

Bình luận

Truyện đang đọc