*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi cùng Tống tiên sinh đã là oan gia thanh mai trúc mã từ khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ chơi trò đóng vai gia đình, Tống tiên sinh luôn sắm vai chú rể, tôi sắm vai "Thanh mai".
Một gốc cây "Thanh mai" sừng sững bất động.
*Cây Thanh mai:câyDâu rượu.Hình minh họa:Nhưng đại khái cũng nhờ những lần vậy, lần nào tôi cũngđược tận mắt chứng kiến Tống tiên sinh, chú rể được mọi người thích, một lầnlại một lần đả kích "cô dâu" đến rối tinh rối mù khóc lóc đào hôn.
Thời niên thiếu tôi không biết gì mà độc mồm nói, khi anh lớn, chắc chắn sẽ không có cô dâu nào chịu chơi với anh.
Tống tiên sinh không thèm nhìn tôi, thản nhiên nói việc cưới vợ không phải chuyện vui.
Tôi cảm thấy đầu óc anh có bệnh.
Anh nhét cho tôi một miếng socola, tôi vui vẻ ra mặt, gió chiều nào theo chiều ấy mà đề nghị, bằng không về sau anh cưới em về làm vợ đi.
Tống tiên sinh dùng ngón trỏ ấn vào đầu tôi, đem tôi đẩy ra xa, ghét bỏ nói, em tưởng bở.
Sự thật chứng minh, tôi quả thật là tưởng bở.
Mười lăm năm sau, không phải anh vẫn cưới tôi làm vợ đây sao?
Tuy rằng quá trình kết hôn...
Chị em tốt của tôi, Tiêu Mã, xem xong chương mới nhất, cực kì không hiểu: "Tớ cảm thấy văn phong của cậu không có một chút vấn đề nào, nhưng mà cốt truyện kia thật sự quá thô tục."
"Vớ vẩn, chuyện xưa của tớ phi thường mới mẻ và tinh tế." Tôi phản bác.
Tiêu Mã mặc kệ tôi, tự nhủ: "Cậu nói đi, rõ ràng chuyện xưa của vợ chồng cậu tùy tiện viết mấy đoạn văn ngắn so với cốt truyện Mary Sue mà cậu đang viết còn hay hơn, sao cậu không tự lấy bản thân làm tài liệu tham khảo?"
Tôi tự hỏi một chút, đặt bàn phím máy tính xuống, cực kì thành thật: "Bởi vì tớ quá đẹp."
Tiêu Mã: "?"
Tôi: "Nhưng tớ một chút cũng không tự luyến, cho nên việc phải thành thật khen mình đẹp như tiên, tớ thực sự không viết được điều này trong tiểu thuyết."
Tiêu Mã: "..."
Tiêu Mã: "Vậy cậu có thể viết bản thân mình là một cô bé lọ lem có ngoại hình bình thường."
Tôi: "Nhưng tớ lớn lên rất xinh đẹp mà, sao lại có thể không tự tin đối với ngoại hình của mình được?"
Tiêu Mã xách túi đứng dậy: "Cậu đẹp lắm, đẹp đến nỗi khiến tớ tự ti, vẻ đẹp của cậu cách xa vạn dặm vẫn mang phóng xạ, tớ cảm thấy mình thực sự xấu xí, cho nên quyết định đi trước một bước."
Tống tiên sinh bưng cà phê từ phòng làm việc bước ra, nhìn một vòng, dựa vào cầu thang thuận miệng hỏi: "Tiêu Mã đi rồi?"
"Sau khi cùng em thảo luận một chút về tình tiết của tiểu thuyết, cậu ấy liền đi rồi. Cậu ấy khen em lớn lên xinh đẹp đấy."
Tống tiên sinh nhìn tôi từ đầu đến chân, mỉm cười tinh tế.
Tôi không quan tâm, thò lại gần, uống hai ngụm cà phê của anh, liếm môi: "Hơi đắng."
Tống tiên sinh nhìn tôi, một tay bám cầu thang, cúi đầu hôn môi tôi, nhận xét: "Quả thật có chút đắng."
Cổ áo màu trắng có mùi hương thoang thoảng, sau đó liền bị che giấu bởi vị đắng của cà phê.
Tôi liếm môi, chớp chớp mắt.
Anh cười, xoay người lên lầu: "Trở về thêm chút đường."
Tôi xỏ dép chạy theo: "Nhưng Tống tiên sinh, anh trở về thêm đường, sao lại muốn dẫn em về cùng?"
Tống tiên sinh không quay đầu lại: "Chờ thêm xong đường, em thử giúp anh xem còn đắng hay không."