CUỘC SỐNG MUÔN MÀU CỦA ANH CHÀNG MẶT THAN

Edit: Qiezi

“Tiểu Thải.” Lý Tôn tra chìa mở cửa, đứng ở huyền quan đổi giày gọi với vào nhà.

Lý Tôn đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, lúc này mới nhớ buổi chiều Trần Thải gọi tới nói muốn đi sinh nhật bạn học, chắc là vẫn chưa về. Lý Tôn thay giày xong mở từng phòng xem thử, ngay cả toilet cũng không tha, sau khi xác định cậu không ở nhà, Lý Tôn vào bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

“Zhù nǐ shēng rì kuài lè*, zhù nǐ shēng rì kuài lè…” Một đám người đứng vây xung quanh một nam sinh hát chúc mừng sinh nhật, Trần Thải ở giữa cũng lắc đầu lẩm bẩm hát theo mọi người.

(zhù nǐ shēng rì kuài lè = chúc bạn sinh nhật vui vẻ)

“Ông xã, sinh nhật vui vẻ!” Sau khi mọi người hát xong, một nữ sinh chạy đến trước mặt nam sinh hạ xuống một nụ hôn cực kỳ vang dội.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao khúc khích.

Hừ! Trần Thải bĩu môi, thầm nghĩ hai người kia mới bắt đầu yêu đương thôi, vậy mà đã gọi ‘ông xã’ rồi, mình và Lý Tôn đã kết hôn mấy ngày vẫn chưa gọi như thế đâu. Đúng rồi, hay là đêm nay về nhà gọi một tiếng, không biết Lý Tôn mặt liệt sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Hưng phấn?! Kích động?! Kinh ngạc?! Có lẽ sẽ bất ngờ ôm chặt mình cũng nên…

“Trần Thải, một mình cười khúc khích cái gì vậy, có chuyện tốt thì nói ra để mọi người cũng vui vẻ.” Trần Thải đang tưởng tượng các loại phản ứng của Lý Tôn khi nghe mình gọi ‘ông xã’, cảm thấy ngọt ngào không nhịn được bật cười, lại đột nhiên bị bạn học ngồi cạnh cắt ngang.

“Không có gì, không có gì!” Trần Thải hồi phục tinh thần vội vàng lắc đầu. Tuy rằng hiện nay cậu rất hạnh phúc nhưng cũng không muốn công khai chuyện mình và Lý Tôn kết hôn. Đừng nhìn Lý Tôn thường ngày trưng ra mặt liệt cùng tính cách lạnh lùng, nhưng hắn vừa đẹp trai lại giàu có, tivi tạp chí đều rất thích đưa tin về hắn, khiến Lý Tôn còn nổi tiếng hơn mấy minh tinh showbiz. Trần Thải không nghĩ cũng biết nếu công khai chuyện kết hôn của mình và Lý Tôn sẽ khiến đám bạn cùng lớp chấn động, cậu không muốn bản thân trở thành trung tâm bàn tán của người khác.

Cũng may người bạn kia không khó xử Trần Thải, cậu thở phào nhẹ nhõm, không dám tiếp tục thất thần nghĩ đến Lý Tôn, cùng mọi người vui chơi náo loạn.

Lý Tôn nấu ăn xong dọn lên bàn, cầm di động do dự có nên gọi Trần Thải hay không.

Bây giờ vẫn chưa tính là quá trễ, chỉ vì sáng nay Lý Tôn vừa ra cửa, Trần Thải đã hỏi có thể về sớm một chút không, Lý Tôn đã liều mạng đẩy nhanh tốc độ làm việc, thậm chí vừa ăn trưa vừa làm việc, buổi chiều vất vả một hồi mới về nhà sớm. Tuy rằng Trần Thải nói muốn đi sinh nhật bạn, dù Lý Tôn cũng dặn dò cậu về sớm, nhưng tới bây giờ cậu vẫn chưa về.

Lý Tôn gọi cho Trần Thải, nhưng di động đổ chuông nửa ngày vẫn không có ai nghe máy.

“Trời sắp tối rồi, mọi người cứ chơi đi, tớ phải về nhà.” Trần Thải nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đứng dậy tạm biệt mọi người.

“Hiện tại đang được nghỉ, cậu về nhà sớm làm gì, chơi tí nữa rồi về.” Bạn học mở miệng giữ chân Trần Thải.

“Tớ… Nhà tớ có việc, phải về sớm một chút mới được.” Trần Thải vội tìm lý do lấp liếm, thật ra cậu cũng không nhớ chuyện Lý Tôn bảo mình về sớm, chỉ là lúc này mọi người đang vui vẻ chúc mừng sinh nhật, cậu lại không vui muốn về nhà.

Mọi người cũng không ép ở lại, Trần Thải rời khỏi hội trường rồi nhanh chóng lấy di động ra, muốn gọi cho Lý Tôn báo cho hắn mình sẽ về nhà liền, nhưng lúc này cậu mới nhìn thấy trong di động có hai cuộc gọi nhỡ, đều do Lý Tôn gọi tới, có lẽ là vì trong hội trường quá ồn nên không nghe thấy, Trần Thải sốt ruột gọi lại.

“Tiểu Thải.” Điện thoại vừa đổ một chuông, Lý Tôn đã bắt máy.

“Xin… Xin lỗi, lúc nãy em không nghe thấy điện thoại reo, bây giờ em về nhà ngay.” Trần Thải cuống quýt xin lỗi.

“Bây giờ em ở đâu, có cần tôi qua đón em?” Lý Tôn không trách Trần Thải, trái lại muốn đi đón cậu.

“Không cần, không cần, em tự về.” Trong lòng Trần Thải càng thêm áy náy.

“Đi đường cẩn thận, tôi… Chờ em về.” Lý Tôn dặn dò tỉ mỉ, do dự một lúc mới nói thêm một câu.

“Dạ.” Trần Thải nghe đến ấm áp trong lòng, thậm chí mũi cũng cay cay.

“Xin lỗi, em về trễ, em… Em không phải cố ý không nghe điện thoại của anh.” Trần Thải vừa vào cửa, chuyện đầu tiên làm là cúi đầu xin lỗi Lý Tôn.

“Không sao, em thay quần áo đi, tôi đi hâm thức ăn.” Lý Tôn bước qua bàn ăn, chuẩn bị hâm lại thức ăn đã lạnh ngắt.

“Xin lỗi xin lỗi, ông xã… Em xin lỗi.” Trần Thải thấy thức ăn vẫn chưa ai đụng vào, biết Lý Tôn đang chờ mình, trong lòng vừa cảm động vừa khó chịu, tiếng ‘ông xã’ không lưỡng lự bật ra, bây giờ trong lòng cậu chỉ nghĩ Lý Tôn đối tốt với mình, hoàn toàn không nghĩ đến Lý Tôn nghe được sẽ có phản ứng gì.

“Tiểu Thải, em gọi tôi là gì?!” Lý Tôn như không nghe thấy, vọt tới trước mặt Trần Thải.

“Ông… Ông xã… A!” Trần Thải hoảng sợ, nhưng vẫn lắp bắp thốt lên, chưa kịp nói xong đã bị Lý Tôn ôm chặt vào lòng

Bình luận

Truyện đang đọc