CUỘC SỐNG NÁO NHIỆT CỦA NÔNG PHỤ DỊ NĂNG

  Sở Phong Thu thấy mắt vợ linh động nhìn bên này một lát nhìn bên kia một lát, mệt mỏi vừa rồi giống như tất cả đều biến mất, đi còn nhanh hơn hắn, trên mặt lộ ra một chút tươi cười sủng nịch, hắn nghĩ: thê tử của mình như vậy để cho hắn thích, kiên cường lại dễ dàng vui vẻ.

Hà Hoa căn bản không biết bộ dáng hấp tấp hồ hởi của mình lại để cho tướng công của mình suy nghĩ nhiều đến thế, hiện tại nàng bận rộn nhìn đường phố, người đi người tới trước mắt, tuy rằng đã đến hai lần, nhưng vẫn không thấy đủ.

"Vợ ơi, chờ một chút."

Sở Phong Thu giữ chặt Hà Hoa, đứng ở trước một chỗ bán bánh bao, hỏi có nhân gì, nghe người bán bánh bao đáp, hắn nhìn về phía Hà Hoa, hỏi nàng ăn nhân gì.

Hà Hoa nói muốn trứng gà rau hẹ, tuy rằng bánh bao ở cổ đại rất ít loại có mỡ, chỉ sợ toàn bộ bánh bao đều là nhân thịt nàng đều có thể nuốt vào cũng không cảm thấy béo ngậy, nhưng nàng vẫn càng thích ăn nhân rau hẹ trứng gà. Trứng gà ở đây rất cũng thơm, rau hẹ cũng là loại rau sạch, dầu trong đó cũng là mỡ heo, mùi thơm nức, một cái bánh bao lớn, Hà Hoa có thể ăn được hai cái.

Sở Phong Thu muốn mua hai cái nhân chay, hai cái nhân thịt, sau đó lại dẫn Hà Hoa đi tới một sạp bên cạnh gọi hai chén vằn thắn, vằn thắn nóng hầm hập ăn cùng với bánh bao vừa mềm vừa thơm, hai người ăn đều đổ mồ hôi. Hai người ăn thêm một chút điểm tâm, cũng còn lại hai cái bánh bao, đặt vào trong giỏ, nghĩ mang về cho Thương thị ăn.

Hôm nay lên trên trấn kỳ thật chính là tính mua một ít bánh trung thu, lại mua hai cân thịt, cũng không cần mua cái gì nữa, cho nên hai vợ chồng cũng không sốt ruột, chậm rãi dạo phố, tính toán ở trên trấn nhìn xem hàng ở hai bên sạp, sau đó lại đi chợ. Đang lúc Hà Hoa xem tượng đất tươi mới ở trên một cái sạp, chợt nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện với nàng.

"Này không phải Hà Hoa sao? Đi chợ sao?"

Nói chuyện là thím Cẩu Tử, bà ta cười đánh giá Hà Hoa, cảm thấy khí sắc Hà Hoa so với trước kia tốt hơn, đồ mặc trên người cũng tốt hơn so với lúc ở nhà, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái. Bởi vì lúc trước bà ta làm mai cho Hà Hoa, kết quả không thành, còn để cho Lý Hương Chi mắng một trận. Bà ta liền luôn luôn nghĩ Hà Hoa sống không tốt mới biết bà ta tốt bụng như thế nào, để cho Lý Hương Chi nhìn xem không tiếp hôn sự bà ta làm mai kết cục khẳng định không tốt, mà lúc này tình huống căn bản là không theo tâm ý của bà ta. Tuy rằng Hà Hoa gả vào Sở gia người người đều nói khẳng định sẽ bị khi dễ, nhưng lại sống giống như rất tốt, xem bộ dáng cười tít mắt vừa rồi kìa, còn có anh chồng anh tuấn bên người nàng, sự không thoải mái trong lòng bà ta càng tăng lên.

Hà Hoa cũng không thích thím Cẩu Tử này, ở trong lòng nàng thím Cẩu Tử này chính là người lòng dạ đen tối, cư nhiên dám lừa nàng đi làm vợ bé để sinh con cho người ta, thật sự là mụ già thiếu đạo đức! Mệt bà ta còn có mặt mũi đến chào hỏi mình, còn có mặt mũi cười!

Hà Hoa gật gật đầu, tuy rằng không thích người này, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ai biểu người nọ là người Tôn Vương thôn, nàng vừa gả ra cửa, cũng không muốn tìm phiền toái cho nhà mẹ đẻ.

Thím Cẩu Tử nhìn Sở Phong Thu bên cạnh, lại khen vài câu, nói bọn họ trai tài gái sắc.

"Lão bà tử, đừng hàn huyên, ta nhanh đi đưa rau đi, đưa xong rồi còn đi mua này nọ." Một người đàn ông thúc giục thím Cẩu Tử, bề ngoài gầy teo nho nhỏ, thấp hơn thím Cẩu Tử nửa cái đầu, đang đẩy một cái xe một bánh, phía trên đặt một cái giỏ, nhìn từ bên ngoài thì thấy trong giỏ kia bị ẩm, hiển nhiên là nước chảy từ bên trong ra, nếu là rau, vì bảo trì rau xanh luôn tươi mới.

Người nọ là chồng thím Cẩu Tử, đại danh là Cẩu Thặng Nhi.

"Đến ngay đến ngay, đừng thúc giục! Đưa chậm một lát cũng không có việc gì, cách giữa trưa còn lâu mà, đại chất nhi Triệu gia đã đặt rau xanh nhà chúng ta, ta chỉ cần đưa đi khẳng định có người nhận! Người khác đưa lại sớm cũng không được!" Thím Cẩu Tử nói, quay đầu nói với Hà Hoa: "Hà Hoa a, không cùng ngươi hàn huyên, ta phải đi đến Hương Khách Lai đưa rau xanh đây! Nói tới việc này ít nhiều nhờ đại chất nhi Triệu gia, nếu không có hắn, rau xanh nhà chúng ta sao có thể đưa đến trên trấn? Chỉ có thể để nhà mình ăn, bây giờ còn có thể đổi chút tiền, cuộc sống trong nhà tốt hơn. Ai a, xin lỗi, không nên nói tới hắn với ngươi, ta đi đây, đi đây, lần sau gặp mặt lại tán gẫu a!"

Thím Cẩu Tử cười nói xong rồi đi, đi phía trước còn cố ý nhìn xem biểu cảm vợ chồng son ở đối diện. Vừa rồi bà ta nhắc tới đại chất nhi Triệu gia chính là Triệu Kim Nguyên. Bà ta là cố ý, vì làm cho Hà Hoa tức giận, cũng là vì để cho Sở Phong Thu nghe thấy, bà ta tự nhận hiểu biết tâm tư đàn ông, nghĩ người đàn ông nào cũng đều không vừa ý nghe được tin tức của người từng có hôn ước trước kia với vợ của mình, vậy lòng dạ hẹp hòi khẳng định sẽ hờn dỗi, nói không chừng liền tát vợ mình vài cái.

Bất quá thím Cẩu Tử có chút thất vọng phát hiện chẳng những biểu cảm trên mặt Hà Hoa không thay đổi, liền ngay cả Sở Phong Thu cũng không có gì biến hóa, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Hà Hoa chờ vợ chồng thím Cẩu Tử đi rồi, nhìn theo bọn họ đi tới đầu đường, nhìn về phía Sở Phong Thu, nàng nghĩ tới, trên đường kia có tửu lâu Hương Khách Lai, chính là tửu lâu nhà Triệu Kim Nguyên. Vừa rồi bọn họ đi qua con đường kia, nàng cũng thiếu chút nữa quẹo vào, bất quá Sở Phong Thu lại dẫn tới bên này.

Sở Phong Thu nhìn Hà Hoa, hiện tại trong lòng hắn rất bực mình với thím Cẩu Tử kia, nghĩ chính mình thật vất vả đem vợ đi tới con đường này, không để cho vợ nhìn thấy địa phương kia, kết quả vẫn là để cho thím Cẩu Tử nhắc đến! Hắn lo lắng trong lòng vợ khó chịu, dù sao Triệu Kim Nguyên kia từng thương tổn nàng như vậy.

"Ta căn bản không khó chịu." Hà Hoa nhìn ra Sở Phong Thu lo lắng, hé miệng cười, nàng cũng không phải Hà Hoa nguyên chủ, làm sao vì tiểu nhân gặp lợi quên nghĩa kia khó chịu? "Một tên bám váy đàn bà như vậy, không cùng hắn thành thân, ta cao hứng còn không kịp đâu. Hơn nữa, nếu không phải hắn thấy tiền sáng mắt, đi mộng cành cao, ta sao có thể gả cho chàng – tướng công tốt này đây? Ngay cả một cọng tóc của chàng cũng không bằng. Cho nên về sau chàng thấy hắn cũng chỉ cần đem hắn xem thành một con sâu là được."

Hà Hoa tận hết sức chà đạp Triệu Kim Nguyên, đồng thời đem Sở Phong Thu khen lên tận trời. Đương nhiên, nàng cũng không phải nói dối, nàng chính cảm thấy như vậy.

Sở Phong Thu nghe xong trên mặt lộ ra tươi cười, nắm tay Hà Hoa, nói: "Về sau có cơ hội ta sẽ đem hắn bóp chết."

Ánh mắt Hà Hoa sáng lên, nghĩ : tướng công của mình thật sự là quá khí phách!

"Được, bất quá đừng làm dơ tay chàng, trước làm cho bọn họ tự té ngã đi."

Hà Hoa nghĩ mình nhất định sẽ giúp thôn cô nhỏ Hà Hoa báo thù, Triệu gia bọn họ quá khi dễ người, nhà họ muốn leo cành cao tìm mọi cách từ hôn, còn oan uổng Hà Hoa trộm đồ đánh người, tâm địa quá xấu xa! Nếu không phải bọn họ bôi đen Hà Hoa, Hà Hoa cho dù bị từ hôn, cũng không đi đến tuyệt lộ thắt cổ, cho nên chính bọn họ bức tử Hà Hoa, cả Triệu gia phải chịu trách nhiệm! Tiếp nhận thân thể của Hà Hoa, nàng sẽ báo thù cho Hà Hoa!  


Bình luận

Truyện đang đọc