CUỘC SỐNG NÔNG THÔN GÀ BAY CHÓ CHẠY



Tháng bảy bận bịu nóng bức cũng đã qua đi, thời tiết đã bước sang tháng tám với sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm.

Công việc làm ăn của nhà Quang Quang không còn nóng hổi như hồi tháng bảy, mỗi ngày bọn họ chỉ còn bán ra hơn trăm cân thạch và một trăm cân mì lạnh, cứ như vậy, bọn họ có thể kiếm được hai lượng bạc mỗi ngày, cả gia đình đều rất hài lòng.

Bởi vì hơn hai tháng nay vất vả bận rộn, hòm tiền của Quang Quang nay đã chất đầy những đồng tiền, tiền tiết kiệm từ bắt đầu mấy trăm văn biến thành hơn một trăm lượng bạc.

Hôm nay sau khi cả nhà thu dọn xong quầy hàng, Lâm thị liền mua hai miếng thịt heo nặng hai cân, lại mua không ít mảnh vải bông, hiện tại Lâm thị trong tay có tiền cũng không keo kiệt nữa, kiếm tiền không phải là để tiêu sao?Trở về nhà, Lâm thị liền bảo Hiếu Chính đem một miếng thịt đưa lên phòng trên, bởi vì Ông Hàn gần đây đã khỏi bệnh, nói là để ăn mừng Ông Hàn xua tan đi xui xẻo.

Trần thị đương nhiên là thấy nhị phòng đưa tới cái gì đều cầm lấy hết, nhưng vẫn là không có thiện cảm với nhà nhị phòng cho lắm.

Có một chút thay đổi là Trần thị hiện tại đã rất ít mắng người nhà nhị phòng, ít nhất thì cũng đã lâu không nói xấu Lâm thị.

Đối với những việc sau lưng như thế nào Lâm thị cũng không mấy bận tâm.


.

Thích nói đi nói thôi, bị nói vài lời mắng vài câu lại thiếu không được một miếng thịt, gia đình bọn họ vẫn tốt và sống sung túc mỗi ngày.

Ông Hàn thấy tiểu tôn tử đưa tới thịt ngược lại lộ ra ý cười: "Hiếu Chính à, chúng ta phòng trên cũng có, thịt này cháu cầm về để nương nấu cho các cháu ăn.

"Hiếu Chính biết rõ Ông Hàn đang nói lời khách khí, liền đem thịt bỏ lên bàn "Gia, mẹ cháu cố ý mua hai miếng thịt, đây là ăn mừng gia xua tan vận đen đủi, nếu mà cháu dám cầm về mẹ cháu bảo đảm sẽ đánh cháu.

""Ha ha, mẹ cháu là nàng dâu hiền lành.

"Sau đó Hiếu Chính liền từ phòng trên đi ra, trong sân gặp Hàn Hiếu Tông, Hàn Hiếu Tông thấy Hiếu Chính thì tỏ vẻ không thích và tức giận, có chút âm trầm nhìn chằm chằm liếc mắt Hiếu Chính, cũng không chào hỏi lời nào liền quay lại phòng.

Hàn Hiếu Tông từ lần trước thi huyện thi rớt nên rất chán nản, đương nhiên trường tư trên trấn chẳng ai thu nhận hắn cả.

Vừa vì tuổi của hắn đã lớn, thêm nữa Ngô tú tài đang làm phụ tá tại trường tư trên trấn, hắn muốn đi cũng đi không được.

Quang Quang trong phòng nhìn thấy Hàn Hiếu Tông liền nghĩ đến chuyện khác, nàng liền chạy xuống dưới bếp gặp Hàn Đức Bình đang giúp Lâm thị nhóm lửa nói: "Cha, nhà chúng ta bận rộn lâu như vậy, con cảm thấy đây là thời điểm nên vì ca ca của con mà suy tính.

"Hàn Đức Bình, Lâm thị đều không hiểu ra sao "Suy tính cái gì hả con?"Quang Quang thật sự là thua luôn hai vợ chồng này "Có thể là cái gì nữa ạ? Chúng ta cũng có chút tiền tiết kiệm, đưa các ca ca của con đi học chữ thôi!Mặc kệ bọn họ thi cử có đỗ đạt công danh hay không, biết chữ liền sẽ có thể tính sổ sách, nhà ta nếu dự định lâu dài con đường buôn bán gặp may mắn, thì phải biết viết chữ tính sổ sách đúng không ạ?Nếu như ca ca bọn họ thật sự có thiên phú học hành, đi thi đạt được công danh gì đó, tốt hơn rất nhiều lần so với làm thương nhân làm nông dân.

"Lâm thị nghĩ cũng nên như vậy, thời đại này từ trước đến nay người đọc sách đều được người khác kính trọng: "Là cái lý này, nam nhân biết chữ sau này làm mai thành thân cũng dễ nói chuyện hơn chút.

"Quang Quang thiếu chút nữa thổ huyết, Lâm thị thật đúng là thiết thực, chưa gì đã nghĩ cho việc cưới vợ của nhi tử rồi.

"Dù sao chúng ta hiện tại cũng không phải không lo nổi học phí, vấn đề là nhị ca con tuổi tác cao, sợ rằng trường tư thục không thu nhận nữa, Hiếu Chính ngược lại là có thể, ngặt nỗi Ngô tú tài kia lại đang làm trợ lý ở trường, nếu là hắn! "Hàn Đức Bình suy tính ngược lại là sự thật, Ngô tú tài kia là tiên sinh dạy học ở đó, nếu hắn lấy việc công báo thù riêng nói không thu nhận Hiếu Chính thì phải làm sao đây?Quang Quang liền nói: "Chắc chắn sẽ có biện pháp.

"Một bên Hàn Hiếu Diên nghe được liền nói: "Con không đi học đâu, qua năm nữa đã mười lăm rồi, để tiểu đệ đi thôi! Con ở nhà giúp cha nương bày quầy bán hàng làm ăn.


"Hiếu Diên nói cũng đúng tình hình thực tế, trong thôn anh ấy cũng được tính là thanh niên rồi, có mấy người đều đã nghị thân thành gia, nói chuyện đi học, hình như hơi trễ.

Hàn Đức Bình, Lâm thị nghĩ nhi tử đều lớn như vậy, cũng không có cái đường ra, mỗi ngày đều ở trong nhà rồi đi theo vợ chồng bọn họ ra đồng bận rộn.

Mười hai tuổi liền đi làm nhân viên quán rượu, hứng chịu mọi ánh mắt dè bỉu từ người khác, càng không sánh được Hàn Hiếu Tông từ nhỏ đã được đi tư thục học, từ khi còn nhỏ đến giờ chưa từng làm qua bất cứ công việc gì.

Vợ chồng hai người nghĩ đến liền đau lòng chua xót : "Là cha mẹ không có bản lĩnh, để đại ca con! Còn có con chịu khổ.

""Cha mẹ, hai người mới vất vả, con không khổ một chút nào, có cha mẹ, có đại muội tiểu muội tiểu đệ chúng ta người một nhà cùng một chỗ thì cái gì cũng không khổ.

Chờ tương lai đại ca trở lại rồi thấy nhà chúng ta đều đã có được sống cuộc sống tốt, đại ca không biết sẽ vui vẻ đến mức nào.

"Nghĩ đến Hàn Hiếu Chu phải đi tòng quân, cả nhà đều trầm mặc.

Quang Quang thở dài nói: "Tam ca đi học biết chữ, trở về cũng có thể dạy cho chúng ta, cả nhà chúng ta đều đi theo học nhận biết mặt chữ, về sau mặc kệ chúng ta làm cái gì thì so với mù chữ tốt hơn bao nhiêu lần! Cha mẹ, con nói đúng không?"Hàn Đức Bình,Lâm thị, Tiểu Miên Hiếu Diên đều phi thường đồng ý với quan điểm của Quang Quang.

Hiếu Chính lập lời thề son sắt cam đoan: "Con nhất định học thật tốt, đem tri thức học được trở về đều dạy cho mọi người""Qua Trung thu tư thục sẽ tuyển nhận học sinh, lão Ngô kia cùng với Hàn gia chúng ta kết liễu tử thù, hắn nhất định sẽ không thu nhận hài tử của chúng ta.

" Lâm thị lo lắng nói.

Quang Quang nghĩ nghĩ liền bảo với mọi người: "Tư thục lại không phải Ngô gia mở, tư thục cũng không chỉ có một mình Ngô tú tài là tiên sinh, chúng ta có thể đi con đường khác!"Trên trấn tư thục nổi danh là nhà giàu bỏ vốn xây dựng, bên trong có hai vị trợ lý tiên sinh, một vị lên niên kỷ lão Đồng sinh, còn có một vị chính là Ngô tú tài.

Lão Đồng sinh mặc dù lớn tuổi, cho nhóc con học nhóm vỡ lòng cũng là đủ rồi.

"Chúng ta có thể đi con đường nhà ông chủ Vương xem sao, ông chủ Vương sinh sống ở địa phương trên thôn trấn, quen biết rộng, chắc chắn có thể tìm được cách cùng lão Đồng sinh nói chuyện.

Nhi tử của ông chủ Vương là thiếu niên đồng sinh, hơn nữa còn đang học ở huyện, người trên trấn hẳn sẽ nể mặt ông ấy.


"Theo người trên trấn nói nhi tử của ông chủ Vương mới chỉ có mười lăm tuổi đầu, liền đỗ đồng sinh, hiện đang ở huyện học đào tạo chuyên sâu.

Mọi người đều nói nhi tử của ông chủ Vương về sau khẳng định có triển vọng lớn, nhỏ như vậy liền đỗ đồng sinh ở toàn bộ trấn Hoa Lê đều không nhiều.

Hàn Đức Bình, Lâm thị nghĩ đến ông chủ Vương cũng đều vui mừng, nhà bọn hắn cùng ông chủ Vương bây giờ cũng coi là quen thân.

Nhà bọn họ bày quầy bán hàng cái bàn, băng ghế,hay bất cứ cái gì hiện tại dẹp quầy đều không phải mang về nữa rồi, ông chủ Vương nói nhìn bọn họ mỗi ngày kéo tới kéo đi vất vả, cho bọn họ để nhờ đồ ở hậu viện, buổi sáng đi đến hậu viện khiêng ra là được.

"Ngày mai ta đi chuẩn bị ngay chút hậu lễ, chàng liền đi cùng ông chủ Vương nói một chút chuyện này đi.

"Lâm thị liền tính toán mua cái gì đưa cho ông chủ Vương, cầu người làm việc vẫn là xem cái thái độ, bằng không thì cũng không giống có chuyện như vậy.

Hàn Đức Bình tất nhiên là miệng đồng ý luôn rồi, ngày hôm sau Lâm thị đến hậu viện hái được một rổ mẻ rau xanh trong nhà nói là mang cho Vương gia, nhân gia ở tại trên trấn thường không biết trồng rau.

Đi trên trấn mua mấy cái điểm tâm, hoa quả, lại đi tửu quán mua hai vò rượu, cuối cùng lại cắt năm cân thạch xong xuôi mới đưa Hàn Đức Bình mang theo đi tiệm xì dầu của ông chủ Vương.

Quả nhiên, có ông chủ Vương với cái tầng quan hệ này, ra mặt tìm người cùng lão Đồng sinh nói chuyện một chút, lão Đồng liền đáp ứng sẽ đem Hiếu Chính thu nhận làm học sinh.

Sau khi chuyện thành công, cả nhà tranh thủ thời gian, lại mua không ít quà tặng đến nhà ông chủ Vương thăm mẫu thân cùng phu nhân của ông ấy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc