CUỘC SỐNG SÂU GẠO CỦA MỌT SÁCH Ở THANH TRIỀU

(*) Chính sách mà Tôn Trung Sơn dâng lên Lý Hồng Chương (thời Thanh): “Nhân tận kỳ tài, địa tận kỳ lợi, vật tận kỳ dụng, hóa sướng kỳ lưu” (đối với người thì sử dụng hết tài năng của họ, đối với đất thì sử dụng hết cái lợi của nó, đối với vật thì tận dụng hết công dụng của nó, đối với hàng hóa thì cho nó tự do lưu thông), song bị Lý Hồng Chương cự tuyệt.

Không nói đến Thục Lan đang ở trong phòng của mình dưỡng thương, Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị ngày nào cũng ghé qua xem có thể trợ giúp được gì không, nhưng mà mấy lần đến cũng chẳng thấy bóng dáng của Đông Giai Thị đâu, không khỏi cũng có chút kỳ quái. Nàng cũng có mặt ở đó nên cũng biết rõ ràng về vết thương trên tay trái của Đông Giai thị. Lúc ấy, Đông Thục Lan không hề hô to gọi nhỏ để tranh thủ được Tứ a ca đồng tình, mà lại lặng lẽ không tiếng động rời đi, vốn đã không hợp tình lý rồi, vậy mà mấy ngày hôm nay nàng ta cũng không đem cái tay bị bọc thành bánh trưng đứng rêu rao trước nhà chính, điều này càng làm cho Tam phúc tấn thêm khó hiểu. Thân là phúc tấn của Tam bối lặc, thủ đoạn tranh sủng mà nữ nhân các phủ dùng nàng cũng đã thấy qua không ít. Chẳng lẽ Đông Thục Lan này đang lấy lui làm tiến? Nhưng mà bước lùi này của nàng ta không khỏi hơi xa rồi.

Dận Chỉ thấy đôi mày thanh tú của phúc tấn nhà mình cau lại, liền thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đổng Ngạc thị vội vàng đeo khuôn mặt tươi cười lên: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Thiếp chỉ đang nghĩ đến Đông Giai thị của Tứ bối lặc thôi.”

“Ồ?” Hai hàng lông mày của Dận Chỉ khẽ chau lại: “Nàng ta làm sao?”

“Không đơn giản. Có lẽ lòng dạ còn thâm sâu hơn cả cô em trong phủ Thái tử không biết chừng.”

“Là sao?”

“Khi Tứ đệ muội sinh tiểu a ca thì tay trái Đông Giai Thị bị thương. Là người khác không phải sẽ tranh thủ sự đồng cảm của Tứ bối lặc cùng sự yêu mến của phúc tấn sao?”

“Nàng ta không làm vậy sao?” Dận Chỉ rốt cuộc cũng có chút hứng thú.

“Tam gia có nhìn thấy nàng ta không? Vừa rồi thiếp đi hỏi Thúy Châu mới biết Đông thứ phúc tấn kia hai ngày nay đều không xuất hiện.”

“Nói không chừng chỉ là do nàng ta không thích náo nhiệt quá mức thôi, nàng đó, đừng cho là nữ nhân nào cũng chỉ biết tranh giành tình nhân.”

“Tam gia tốt của thiếp, chàng cho rằng ai cũng chỉ thích chúi đầu vào chồng sách như chàng sao?! Nữ nhân gả cho người, dĩ nhiên sẽ phải tranh giành thật nhiều sủng ái, có con nối dõi, tới khi già còn có người mà nương tựa chứ. Thế nên thiếp mới không nghĩ ra tại sao cơ hội tốt như vậy mà Đông Giai Thị kia lại để vuột mất?”

Đang nói chuyện thì có người đến báo, Hoàng thượng sai người đem tiền cược cùng phần thưởng đến, muốn Đông thứ phúc tấn tiếp chỉ. Mọi người tự động phóng ra ngoài cửa như ong vỡ tổ, dĩ nhiên cũng có hạ nhân nhanh chóng chạy đến Hinh Thần viện báo cho thứ phúc tấn ra ngoài tiếp chỉ.

Sau khi luống cuống tay chân một hồi, Đông Thục Lan mang theo Tiểu Thúy vội vã chạy đến nhà chính của phủ Tứ bối lặc. Người tuyên chỉ là Thái tử Dận Nhưng, Bát, Cửu, Thập a ca đi theo cùng, nội dung thánh chỉ là, vụ đánh cược của Cửu a ca Dận Đường cùng thứ phúc tấn Đông Giai Thị phủ Tứ bối lặc đã có kết quả, dựa theo điều lệ, Khang Hi đem khẩu hỏa súng đang để trong cung cho Đông Giai Thị, còn về phần bản dịch bộ Marco Polo du ký kia của Đông Giai Thị, lão Khang rất có hứng thú, cho nên tạm thời không trả, lão mượn đọc, khi nào xong sẽ trả lại sau. Ngoài ra, Khang Hi gia còn ban thưởng mười đĩnh vàng cùng một viên ngọc như ý.

Tuyên chỉ xong, Dận Nhưng tươi cười chúc phúc cho Tứ đệ. Đông Thục Lan sau khi khấu đầu tạ ơn thì nhìn về phía Tứ bối lặc, ý tứ chính là, chuyện về bộ sách thì ngài nói đi.

Dận Chân khấu đầu tạ hoàng ân xong liền chắp tay hướng về phía thái tử: “Thái tử, về chuyện bản dịch kia, xin Thái tử hồi bẩm Hoàng a mã, nếu Hoàng a mã thích, sách này sẽ dâng lên cho Hoàng a mã, coi như là một chút hiếu tâm của nhi thần. Nhi thần biết, Hoàng a mã nhất định sẽ nói quân tử không đoạt thứ tốt của kẻ khác, cho nên nhi thần đã mua lại một bộ khác cho Đông Giai thị, xin Hoàng a mã yên tâm.”

“Đúng rồi, bộ sách Hoàng thượng đang cầm có hai cuốn nô tỳ đã lật xem, bộ mới mà Tứ bối lặc mua cho, nô tỳ cũng đặc biệt giữ mới hai cuốn, nay chắc phải phiền Tứ bối lặc vào cung, đổi mới lấy cũ vậy.” Đông Thục Lan đã ở bên cạnh nói bổ sung. Sao có thể cho Hoàng thượng đồ mà mình đã dùng qua chứ, trừ phi đấy là đồ cổ hay không sản xuất nữa!

Cửu a ca Dận Đường ở bên cạnh nghe, sắc mặt có chút khó coi. Hắn phát hiện trong mắt Bát ca thoáng hiện ý cười, xem ra là cũng có chung suy nghĩ với mình. Đông Giai thị này thật là gian trá quá đáng! Nghe hai người nói như thế mới biết hóa ra Đông Giai Thị này khi vừa đánh cược đã dùng một bộ bản dịch mua trước đó để cược với một khẩu súng ngắn của hắn, thế mà nàng ta còn tiếc, sau khi Tứ tẩu mang thai thì ngay cả tiền đánh cược nàng ta cũng đã thu lại được rồi(*)! Nếu như vạn nhất Tứ tẩu sinh ra cách cách thì chẳng qua cũng là đổi lại tên người dâng sách lên Hoàng a mã từ Tứ ca thành tên nàng ta thôi, một chút tổn thất cũng không có! Thật đúng là quá đáng mà! Tứ ca sao lại đồng ý mua sách cho nàng chứ? Hay là bởi vì Tứ tẩu mang thai, Tứ ca cao hứng quá nên…, không ngờ cũng có lúc Tứ ca không có lý trí như vậy.

(*) Cái vụ tẩy não Tứ Tứ bắt anh xì mười lạng bạc ra mua sách cho đó. Mà mấy anh này cũng suy luận siêu phết, phúc tấn sinh cách cách thì Thục Lan chẳng mất gì luôn, lại còn được xuống điền trang dưới núi dưỡng già nữa chứ =))

Thấy lão Cửu sắc mặt không vui, Dận Chỉ cho rằng hắn thua cược đâm mất hứng, không khỏi buồn cười: “Lão Cửu, cũng chỉ là một khẩu hỏa súng cỏn con, đệ so đo như vậy làm gì?”

“Tam ca, ta là loại người như vậy sao? Chỉ là một khẩu hỏa súng, Cửu đệ có mất cũng chẳng sao, chỉ là…thôi quên đi quên đi, không nói nữa!”

“Chỉ là hắn bị một nữ nhân dắt mũi một phen, có chút mất mặt thôi.” Dận Nga cười ha ha.

Lúc này, Thúy Châu đến bẩm báo rằng tiểu a ca đã tỉnh, hỏi gia có muốn đến xem hay không. Mọi người lại vọt đến viện của phúc tấn Ô Lạp Nạp Lạt thị như ong vỡ tổ.

Đêm đó, Tiểu Thúy cất kĩ mười đĩnh vàng rồi hỏi Thục Lan để ngọc như ý ở đâu cho thích hợp. Thục Lan thì ngay từ đầu đã muốn đem cả vàng cả ngọc giao hết cho Tứ Tứ, thả vào kho tiền của hắn luôn. Phải biết rằng, đây cũng là đồ Hoàng thượng ban thưởng, chỉ có thể đem lên bàn thờ mà cúng bái hoặc là ném vào kho tiền chiếm diện tích chứ căn bản chẳng thể đổi thành tiền tiêu. Cho dù có người dũng cảm ngầm bán của cải lấy tiền thật, điều tra cũng rất dễ dàng, trên thứ đồ nào mà chẳng có con dấu của phủ nội vụ, vừa nhìn cũng biết là đem từ trong cung ra. Nhưng rồi nàng lại nghĩ về vấn đề chính, kim khố của mấy phủ này, dù có chứa một cành mai một đóa hay thậm chí là trống trơn đi nữa thì không phải cũng là nơi mà đạo chích thích ghé thăm nhất sao? Vấn đề không phải là thiếu người trông viện, mà là cao thủ chân chính khẳng định đều đã bị điều đi làm nhiệm vụ quan trọng hơn rồi, sẽ không lạc lối khi làm chức trông viện. Không bằng ứng dụng quy luật “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”?! Với lại, mấy tên đạo chích khi bước đi chắc chắn phải giẵm lên thứ gì đó gây ra tiếng động.

Nghĩ tới đây, Đông Thục Lan bắt đầu quan sát xung quanh phòng khách, sau đó, ngẩn người nhìn thẳng cửa thư phòng.

Tiểu Thúy có chút khó hiểu: “Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn để ngọc như ý trong thư phòng?”

“Ừm, cất vào cái kệ thứ nhất từ cửa đi vào.”

“Tại sao chứ?”

“Để ‘vật tận kỳ dụng’ chứ sao.”

“Hả? Nô tỳ không rõ.”

“Ý nghĩa của ngọc như ý chính là may mắn, hài lòng, thứ quan trọng nhất với tiểu thư ta bây giờ chính là cái phòng đọc sách này, dĩ nhiên là phải đặt trong thư phòng rồi, để cho sách cũng dính thêm chút phúc khí, với lại, đây cũng là do Hoàng thượng ban thưởng, thế nên còn dính thêm được quý khí của Hoàng thượng.”

“Lý do chỉ có thế thôi sao?” Tiểu Thúy hơi khó tin.

Thật là, Thục Lan vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa cảm thấy tự hào, Tiểu Thúy được nàng huấn luyện nên trưởng thành thêm rất nhiều nha, mấy lời đường đường chính chính đến vậy cũng không lừa được. “Đương nhiên không, nhưng mà đúng là nó có năng lực bảo vệ thư phòng thật.”

“Hả?!”

“Ngươi nghĩ xem, không may có người đến thư phòng làm loạn, ta chỉ cần lấy ngọc như ý này ra đỡ là xong, ngươi nói xem kết quả sẽ ra sao?”

“Đương nhiên là ngọc như ý vỡ rồi!”

“Làm tổn hại thánh vật vua ban, phải bị tội gì?”

“Tử tội.”

“Kể cả là Thái tử cũng không yên ổn được chứ chưa nói đến những người khác, ngươi nói có phải không?”

“Tiểu thư…Người thông minh quá!” Không lo cất giấu cẩn thận ngọc như ý vua ban mà lại lấy ra làm thần giữ cửa thư phòng, cũng chỉ có tiểu thư nghĩ ra nổi! Đúng là vật tận kỳ dụng thật, Tiểu Thúy đầu đầy hắc tuyến, không phản bác được, nếu như Hoàng thượng nghe được không biết sẽ có cảm tưởng gì đây.

Bình luận

Truyện đang đọc