CUỘC SỐNG SÂU GẠO CỦA MỌT SÁCH Ở THANH TRIỀU

“Viện quân tới rồi sao? Ai là thủ lĩnh?” Sau khi Dận Chân trở lại liền cấp tốc hỏi thăm. Thế nhưng hắn lại không hề bắt gặp phục sức của bất kì một đội quân nào khác. Hả? Thực ra có hai người không mặc quân phục, hơn thế nữa còn là nữ nhân! Dận Chân hơi nheo mắt lại: “Đông Giai Thị Thục Lan, ngươi không ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa mà chạy đến đây làm cái gì?”

“Hồi bối lặc gia, thiếp thân vừa mới nhớ ra mình có mang theo hỏa súng cho nên muốn mọi người xem có thể dùng vào việc gì không. Thiếp thân cũng đang định trở lại xe ngựa.” Đông Thục Lan khẽ nhún gối. Ngẫm lại Tứ Tứ trước kia từng là một vị tướng quân, từng lên chiến trường từng trải những trận chiến ác liệt, nếu như ngay cả một chận tranh đấu bé tẹo như thế này cũng không đối phó được thì mặt mũi của hắn biết để đi đâu. Phải biết rằng hắn đường đường là thống lĩnh của hồng kỳ, không thể nào kém cỏi như vậy, xem ra chín phần đây chỉ là chủ ý riêng của Chu Lan Thái. Nghĩ tới đây, để biểu đạt sự bất mãn của bản thân, Đông Thục Lan quăng một cái nhìn sắc lẹm về phía Chu Lan Thái đang ở cách đó không xa.

“Vậy chuyện vừa rồi…là ý kiến của ai?”

“Là của Tào Tham tướng. Thiếp thân chỉ đem hỏa súng đến mà thôi.” Đông Thục Lan vội cướp lời, nàng biết Chu Lan Thái cơ trí, sẽ không nói lung tung, có điều cái tên Tào Cái Gì Đó Nho kia thì không biết được.

“Không…” Tào Thụy Nho vừa định phủ nhận thì trên vai đã bị vỗ một cái thật mạnh: “Thụy Nho, không cần quá mức khiêm nhường, ta biết ngươi muốn nói cái gì rồi, ngươi định bảo đây không hoàn toàn là công lao của ngươi, nếu không có khẩu hỏa súng của Đông thứ phúc tấn hay tay súng thiện xạ như ta đây thì kế sách này căn bản không thể thành, có phải hay không? Yên tâm đi, bối lặc gia trong lòng đều hiểu rõ cả, sẽ không bỏ sót người nào đâu.” Nói xong Chu Lan Thái còn mạnh tay vỗ thêm hai chưởng lên vai Tào Thụy Nho. Theo Chu Lan Thái, muốn đứng ở bên cạnh Đông thứ phúc tấn thì phải biết lúc nào nên thay nàng phân ưu giải nạn, “ưu” ở đây là do được quá nhiều công lao, mà “nạn” là tạo thành sau khi nhận được quá nhiều danh tiếng. Vậy nên để tránh việc công lao quá nhiều khiến cho danh tiếng thứ phúc tấn quá vang, dẫn đến việc xảy ra nhiều tai nạn cùng phiền toái thì những người bên cạnh phải biết thỉnh thoảng giúp nàng đảm đương chút công lao lớn nhỏ.

“Nhưng mà thuộc hạ…” Tào Thụy Nho còn định tiếp tục giải thích.

Dận Chân nhìn thấy điệu bộ giấu đầu lòi đuôi này thì lập tức hiểu ra bản chất vấn đề. Hắn khoát tay chặn lời Tào Thụy Nho, “Chuyện này sau rồi nói.” Hắn nhìn về phía chủ tớ Đông Thục Lan, “Ngươi trước hết trở lại xe ngựa đi, cứ ngồi yên trong đó cho ta, không cho phép chạy lung tung.”

“Dạ.” Hai người vội nhún gối.

Sau đó Dận Chân quay lại, “Hai người các ngươi đi theo ta. Kế sách vừa rồi sẽ không lừa gạt được bao lâu, chúng ta phải qua được cánh rừng này trước khi trời tối.”

“Rõ.”

Đúng lúc này, một vệ binh từ phía trước chạy lại báo tin Niên kiểm thảo(*)dẫn theo hai mươi người của đội trường thương cùng ba trăm kỵ binh tới nơi. Dận Chân kinh hỉ đích thân ra ngoài đón tiếp, Chu Lan Thái cùng Tào Thụy Nho cũng vội vã theo sát đằng sau.

(*) Một chức quan.

Niên Canh Nghiêu vừa nhìn thấy Dận Chân liền vội vàng quỳ một gối xuống, đập hai tay thi lễ: “Tham kiến Tứ bối lặc.”

“Lượng công sao lại tới đây?” Dận Chân đỡ Niên Canh Nghiêu đứng dậy.

“Hoàng thượng đi tuần Nhiệt Hà, ngài lệnh cho Thập Nhị a ca xuất phát trước để làm công tác chuẩn bị. Sau khi nhận được tin tức của Tứ bối lặc, thần liền khẩn cầu Thập Nhị a ca ân chuẩn cho thần tới đây trước. Thập Nhị a ca nói rằng ngài ấy sẽ sớm theo kịp.”

“Lượng công cực khổ rồi.”

“Thuộc hạ không dám.”

Đầu bên này thì hàn huyên vui vẻ, nhưng ở một đầu khác, Đông Thục Lan còn đang thắc mắc không biết vị Niên kiểm thảo này là ai. Niên gia là một trong những dòng họ nổi danh mà nàng biết, có điều theo những gì nàng nhớ được thì Niên gia xuất thân từ bộ Công (cũng giống như Bộ xây dựng của hiện đại), trong tay họ có nhân lực nhưng nhiều nhất cũng chỉ là công binh mà thôi. Thục Lan sờ sờ cằm, kể cả Niên Canh Nghiêu Niên Đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng giờ này chắc cũng chỉ là một quan văn nho nhỏ không hơn không kém, trong tay hắn chắc chắn không thể có đội trường thương hay kỵ binh gì đó được. Suy luận như vậy thì có khả năng lớn người tới là lão Đại của Niên gia – Niên Hi Nghiêu. Nhưng nếu đã có vị Niên tiểu muội đẹp như thiên tiên thì bất kể là lão Đại hay là lão Nhị, chắc chắn đều sở hữu “nhan sắc” rất đáng kỳ vọng. Chỉ tiếc hiện tại chưa phải là thời cơ, xét về tình về lý, nàng trước hết phải đến chỗ phúc tấn thỉnh an mới đúng. Nghĩ tới đây, Đông Thục Lan liền bước nhanh về phía xe ngựa của phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị.

Đến lúc chủ tớ Thục Lan đứng bên ngoài xe, các nàng mới phát hiện trắc phúc tấn Lý thị đã ngồi bên trong trò chuyện cùng phúc tấn rồi.

“Phúc tấn cát tường, trắc phúc tấn cát tường.”

“Thục Lan, muội tới rồi, mau mau trốn vào đây, đằng trước không biết thế nào rồi, thật sự là khiến người ta phải lo lắng.” Ô Lạt Na Lạp Thị thấy Thục Lan thì vội vẫy nàng vào ngồi cùng.

Trắc phúc tấn Lý thị cũng quay sang Thục Lan gật đầu chào. Lý thị khiến cho Thục Lan cảm thấy nàng có gì đó khác với trước kia, nhưng cụ thể khác ở đâu thì Thục Lan lại không chỉ ra được. Không nghĩ ra được thì cũng đừng nên cố, Đông Giai Thị Thục Lan từ trước tới nay đều không phải là người thích để tâm vào những chuyện vụn vặt. Nàng nhờ nha hoàn đỡ rồi bước lên xe ngựa.

“Xin báo tin mừng cho phúc tấn cùng trắc phúc tấn, giặc cướp đã bị bối lặc gia đánh lui. Niên kiểm thảo cũng đã dẫn đội trường thương và kỵ binh tới nơi rồi.”

“Thật sao? Như vậy thì quá tốt! Vị Niên kiểm thảo này có phải là nhị ca của Niên thị hay không? Hình như tên hắn là Niên Canh Nghiêu, ta nghe nói hắn bây giờ đang làm trong Hàn lâm viện, tuổi còn trẻ mà rất được Hoàng thượng coi trọng đấy.” Lý thị giành nói trước. Thế nhưng nàng cũng đang thầm than trong lòng, nếu quả thật là huynh đệ Niên gia thì e rằng Niên thị kia lại có thể nhân cơ hội được sủng ái một thời gian, haizz…Tại sao nàng lại không có huynh đệ để chống lưng nhỉ?

“Cái này thì Thục Lan không rõ lắm. Thục Lan vừa nghe tin mọi người bình an, giặc cướp bị đánh lui thì vội vàng tới thỉnh an phúc tấn nhân tiện báo tin mừng, tránh làm phúc tấn lo lắng.”

“Nếu như chức quan muội nghe được đúng là  ‘kiểm thảo’ thì chứng tỏ đây là nhị ca của Niên thị – Niên Canh Nghiêu. Hiện giờ hắn đang là kiểm thảo của Hàn lâm viện.” Ô Lạt Na Lạp Thị khẳng định.

“Nhưng Hàn lâm viện không phải là nơi nhậm chức của quan văn sao? Quan văn cũng nắm binh quyền với chỉ huy binh mã?” Chuyện này đúng là lần đầu tiên nàng nghe nói.

Ô Lạt Na Lạp Thị lắc đầu, lòng cũng mang một chút nghi ngờ cùng dao động, chẳng lẽ là nàng nhớ nhầm?

“Ây da, có phải Niên Canh Nghiêu hay không cũng chẳng quan trọng, hiện tại có thể khẳng định mọi người đều bình an mới là chuyện đáng vui mừng.” Loại chuyện nhỏ nhặt này chốc nữa cho Tiểu Thúy đi hỏi thăm là biết ngay, cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng lắm, không cần vì nó mà giết chết mấy tế bào thần kinh. Mỗ A Q lại ném vấn đề này ra sau đầu.

“Thục Lan nói rất đúng, mọi người bình an chính là đại hỷ sự. Nhắc đến Niên thị mới nhớ, nghe nói nàng ấy bị kinh sợ thì phải? Chút nữa cũng phải đến thăm nàng ấy xem thế nào.” Ô Lạt Na Lạp Thị nhíu mày, thể lực đúng là quá yếu ớt, như vậy thì sao có thể sinh con chứ?

“Có gì hay ho đâu, lúc nào chẳng là một kiểu, nàng ta không bị chấn động muội mới thấy lạ đấy.” Lý thị có chút khinh thường, “Thật không hiểu bối lặc gia mang theo nàng ta làm cái gì? Kể cả không xảy ra chuyện lần này, chỉ riêng việc dọc đường xóc nảy cực khổ thì đã không biết Niên thị ấy đến Nhiệt Hà sẽ thành ra cái dạng gì rồi, lại bắt tội một đoàn người vây xung quanh nàng ta.”

“Trước mặt ta còn có thể nói mấy lời này, nhưng nhất định không được nói trước mặt gia, muội cũng biết là gia không thích nghe loại chuyện này rồi đấy.” Ô Lạt Na Lạp Thị cảnh cáo Lý thị.

“Đương nhiên là muội biết rồi, vậy nên muội chỉ dám oán trách trước mặt phúc tấn thôi. Nàng sống không yên một mình thì thôi, đằng này còn cố tình muốn người xung quanh cũng phải cuống cuồng lên vì nàng. Bao nhiêu lần cho nô tài nửa đêm khuya khoắt tới gõ cửa các viện, kéo bối lặc gia từ trên giường tới chỗ của nàng. Muội muội chắc cũng đụng phải chuyện này mấy lần rồi nhỉ?” Lý thị càng nói càng bực, nhân tiện kéo luôn Thục Lan xuống nước.

“Được rồi được rồi, muội càng nói càng hăng hái đấy.” Ô Lạt Na Lạp Thị khẽ trách.

Lý thị tâm không cam tình không nguyện dừng lại. Đông Thục Lan thì rất thông suốt, loại chuyện này “một cây làm chẳng nên non”, nếu Tứ Tứ nửa đêm không tới chỗ Niên thị hay khiển trách kẻ đến gõ cửa thì đảm bảo chỉ cần một lần thôi, tiểu muội muội Niên gia sẽ không tiếp tục cho người đến các viện gõ cửa đêm khuya nữa. Thế nhưng nếu chuyện này là kiểu “một người nguyện đánh một người nguyện đau” thì người khác cũng không nói gì được. Dù sao Tứ Tứ cũng biết ý, mỗi lần rời đi đều nhẹ chân nhẹ tay không đánh thức nàng. Hơn nữa gây lộn với kiểu nữ nhân làm bằng nước này thì người thua nhất định là nàng, chưa kể đến chuyện địa vị của nàng không bằng người ta, chỉ bằng bộ dạng động một chút là té xỉu của Niên thị thôi, e rằng nàng chưa kịp nói gì người ta đã kinh động phải thỉnh đại phu, thân thể đấy yếu ớt đến mức ngay cả Lâm muội muội trong Hồng lâu mộng cũng không thể bằng, đến cuối cùng người chịu phạt chỉ có thể là nàng. Vậy nên đối với đóa hoa mong manh chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm như tiểu muội Niên gia, Đông Thục Lan đều giữ một khoảng cách cùng lễ tiết nhất định.

Đúng lúc này hạ nhân tới báo tin nhị ca của Niên thị tới, bối lặc gia phải cùng hắn đi thăm Niên thị trước, một lát nữa sẽ tới thăm phúc tấn. Quả nhiên là Niên Canh Nghiêu! Trắc phúc tấn Lý thị thở hắt ra một hơi, cố gắng nuốt trôi nỗi ghen tỵ, rồi cùng Thục Lan đứng dậy cáo từ, trở về xe ngựa của mình.

Tiểu Thúy vừa ra khỏi xe liền thám thính được mọi chuyện tương đối rõ ràng. Thục Lan gật đầu, có đại bộ đội của Thập Nhị a ca hộ giá, xem ra lộ trình tới Nhiệt Hà không phải lo lắng về vấn đề an toàn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc