CUỘC SỐNG THẦN KINH CỦA NỮ CƯƠNG THI Ở MẠT THẾ

Chạy từ Tây An đến Bắc Kinh ước chừng mất hai tháng.

Việc mở rộng hai bên đường quốc lộ đã bị ngưng lại, trên đường cao tốc đi Bắc Kinh có đủ loại xe hơi cũ nát. Có xe vẫn còn cái xác có thể nhận ra được chút dáng vẻ con người, cũng có một số xe chỉ còn lại một bộ xương phủ đầy bụi.

Ngày hôm đó khi bọn tui đến được thủ đô thì trời đã về chiều, bầu trời xám mờ như lúc nào cũng có thể mưa.

Bên ngoài trạm phu phí cũ kĩ có một tầng lưới sắt kín không một kẽ hở. Sau lưới sắt là một bức tường cao chẳng biết được xây từ bao giờ. Trên tường có một dãy những thiết bị tự động phát ra ánh sáng đỏ, với tình hình này, đến con ruồi cũng khó lọt qua.

“Xin hãy tự giác dừng chân ở ngoài để chúng tôi quan sát trong 24 giờ.”

Trên tường có một tấm biểu ngữ được viết bằng chữ đỏ.

“Các người sẽ ở tạm khu trong khu D.”’ Sau lưới sắt có một người đàn ông mặc quân trang đưa ba tấm thẻ bài ra.

ID: 47844, là ý gì đây?

Tui ngiêng đầu nhìn thẻ bài của Kiều Yến, trên tay nhóc là số 47845.

“Lái xe qua kia đi, để ý đến vật tư.” Kiều Yến nói với Vưu Bằng Siêu.

Vưu Bằng Siêu lái chiếc xe việt dã rách nát chở vật tư thì không nói, chiếc xe Ferrari màu đỏ vô cùng phong cách của bản cương thi lái vào thì rất được chú ý.

Trước kia Vưu Bằng Siêu đã nhắc nhở hai đứa tui là hãy bỏ cái xe thể thao gây vạ này đi, ngồi xe việt dã vào thành. Nhưng bản cương thi không chịu, không phục thì lại đây cắn tui đi nè!

Hai chiếc xe dừng ở khu D mà người lính kia đã chỉ định.

Ở điểm D đã có hai đội xe khác, khi bọn tui lái vào, họ tỏ vẻ ghét bọn tui ra mặt.

“Khó ưa…”

“Hừ, đừng động vào bọn họ, người như thế sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi.”

“Đúng vậy, thời nào rồi còn đi cái loại xe này, sợ mình chết không thoải mái à?”

“Ha ha ha, người thì xấu mà còn tưởng mình rất oai phong đó mà!”

Họ hi hi ha ha đùa giỡn, chẳng coi ai ra gì.

Sắc mặt Vưu Bằng Siêu có chút khí coi, nhưng Kiều Yến lại ra vẻ hờ hững như không có gì, ngồi trên chiếc ghế đệm mềm mại của xe Ferrari ăn thức ăn đóng hộp.

Tui đến gần thì thấy…

Ồ…là cái ngừ đóng đóng hộp, đổi khẩu vị rồi hả?

Không nghe thấy những tiếng ồn ào kế bên nữa, nhưng mọi ánh mắt đều tập trung về phía này…Không bằng nói….tập trung nhìn cái hộp đồ ăn.

Ừng ực.

Tui nhạy cảm nghe được tiếng nuốt nước miếng.

He he…Tui quay đầu lại nhìn, người nuốt nước miếng là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trong đám người ở kế bên, mặc quần áo màu xanh, gương mặt tiều tụy. Ông ta còn dẫn theo một cô bé, im lặng ngồi một góc, là một người không có chút cảm giác tồn tại nào.

Dáng vẻ của cô bé kia cũng chẳng khá hơn là bao, đầu tóc lộn xộn như ổ gà, đôi mắt to đen tuyền nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trên tay Kiều Yến.

Vưu Bằng Siêu nâng trán, đến gần Kiều Yến và thấp giọng nói với vẻ mặt uẩn bách: “Đại ca ơi! Anh xin em đó, khiêm tốn một chút không được sao? Chẳng lẽ em có người ở thủ đô?”

“Không có.” Kiều Yến trả lời ngắn gọn.

“Vậy em ngại sống quá thoải mái à?! Ôi…Có Hách Hách em sống thoải mái thật…” Nói tới khúc sau Vưu Bằng Siêu tự thấy mình thua rồi: “Vậy nên…anh nghĩ hai đứa ở thủ đô xa lạ này cũng sẽ không bị khi dễ…Hãy thương xót người anh đáng thương, cô đơn, không ai bảo vệ…”

“Tui…”

“Thiệt hả?! Hách Hách sẵn lòng thuận tay bảo vệ cho anh?!”

“Giả.” Gần đây tui đã có thể nói càng lúc càng trôi chảy, cũng có thể thuần thục trao đổi một cách ngắn gọn.

Vưu Bằng Siêu bị đả kích.

dienanlequydonnnnnnn

Đêm đến, Vưu bằng Siêu kêu hai đứa tui đừng ngủ, phòng có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Vì thế lúc người đàn ông kia lén lút lẻn đến chỗ xe bọn tui đã bị phát hiện ngay lập tức.

“Ai đó?!” Vưu Bằng Siêu kêu to, tất cả đèn pin xung quanh lập tức chiếu về phía này.

Có đèn pin chiếu lên người đàn ông đang khom xuống kia.

Chính là người đàn ông trung niên dắt theo cô bé ban sáng.

“Xin lỗi…tôi…” Gã đàn ông dùng tay che đi ánh sáng chói mắt, lắp bắp.

“Xảy ra chuyện gì?” Những người ở hai đoàn xe cùng ở khu D lục tục bước ra, có một người phụ nữ trong nhóm đó xoa mắt bước đến, thấy gã đàn ông kia thì kinh ngạc kêu lên: “A! Trần tổng?”

“Cô nhận ra ông ta?” Vưu Bằng Siêu nói rồi soi đèn pin lên mặt người phụ nữ.

Lúc này đã có một đám người vây quanh, xem náo nhiệt vẫn luôn là hoạt động mà người dân cả nước yêu thích.

“Chói quá! Soi đèn pin ra chỗ khác đi!” Người phụ nữ kia bực mình gào lên.

“Ối…xin lỗi nha.” Vưu Bằng Siêu tắt đèn pin đi.

“Trời ạ, Trần tổng, sao anh ông lại đi trộm đồ chứ?! Xấu hổ chết đi được, sau này ông và đội xe chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa nhá!” Người phụ nữ trừng mắt, ra vẻ ghét bỏ.

“Trần Bội Tư? Cô làm cái gì vậy hả?” Có một gã đàn ông trung niên bước ra từ phía sau người phụ nữ vừa rồi.

“Anh Dương! Lão già kia trộm đồ của người ta bị bắt quả tang đó— xấu hổ chết đi được!” Người phụ nữ cũng đi theo.

“Không phải…tôi….” Gã đàn ông nhanh chóng phủ nhận, vẻ mặt vô cùng quẩn bách, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh nhưng không ai đứng ra nói chuyện giúp ông ta cả.

“Ông đang cầm cái gì?” Kiều Yến bước tới trước mặt ông ta, lôi cái tay đang giấu sau lưng của ông ta ra.

Một cái hộp đựng thức ăn.

Xung quanh vang lên tiếng hít khí.

“Không phải đâu! Đây là đồ họ không cần nữa! Đã bị vứt đi rồi!” Người đàn ông vội vàng thanh minh.

“Ba ba…?” Cô bé chui ra khỏi đám người, nhào về phía gã đàn ông kia, nắm lấy góc áo ông ta, nước mắt lưng tròng nhìn mọi người: “Mọi người định làm gì ba con vậy? Đừng đánh ông ấy mà…Đừng đánh ba con…”

“Tôi không có trộm! Thật đấy! Mọi người xem! Đây là thứ bọn họ đã ăn rồi, không cần nữa nên tôi mới nhặt lên….” Gã đàn ông vội vàng kéo nắp hộp ra cho mọi người xem.

“Ai biết có phải ông đã ăn hết hay không…” Những người vây xem không ngừng xì xào bàn tán, ánh mắt hèn mọn vẫn không thay đổi, dù sao trong thời kì này, trộm vật tư được xem là hành vi hèn mọn nhất.

“Đây đúng là hộp tôi đã ném đi.” Kiều Yến lên tiếng trả lại trong sạch cho người đàn ông kia, còn nhận được ánh mắt cảm kích của ông ta và cô gái nhỏ.

“Tính dẫn zombie đến hay sao? Tắt tất cả đèn pin đi! Hãy quay về nơi mình ở!” Binh lính trên tường thành quát ầm lên.

Đám người giải tán ngay lập tức, đèn pin cũng lần lượt tắt đi.

“Thật mất mặt.” Người phụ nữ kéo gã đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ quay về chỗ của mình.

“Xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi.” Người đàn ông đứng trong bóng tối liên tục cúi đầu xin lỗi bọn tui.

“Thôi.” Vưu Bằng Siêu khoát tay.

“Cái này…tôi có thể cầm đi không?” Người đàn ông cầu xin, tuy ông ta đứng trong bóng tối khiến bọn Kiều Yến không nhìn rõ, nhưng tui thì không ngại tối, động tác cầm lấy cái hộp đồ ăn rỗng của người đàn ông kia trong mắt tui vô cùng rõ ràng.

Sao lại chấp nhất với một cái hộp đồ ăn rỗng như vậy chớ, chẳng lẽ rãnh quá muốn chơi đá lon à? A~ tui cũng muốn chơi—

“Về thôi về thôi…” Vưu Bằng Siêu ngáp một cái rồi về xe.

Từ đầu đến cuối tui vẫn nằm dán lên cửa kính xe để quan sát, Kiều Yến đóng cửa xe, ân cần hỏi: “Sao vậy Hách Hách?”

Tui lắc đầu, một lần nữa dời mắt lên người đàn ông kia.

Người đàn ông nắm tay cô bé, vẻ mặt vui sướng, hai người lại trở về một góc sáng sủa trong đội xe kế bên, người đàn ông cố gắng dùng dao nhỏ cắt vỏ hộp, sau đó cẩn thận dùng tay quét lên mặt trong rồi đưa đến miệng cô bé.

Bình luận

Truyện đang đọc