CƯỚI LÂU SẼ HỢP

Sáng sớm hôm sau, Đàm Như Ý tỉnh dậy vào lúc sáu giờ. Mở mắt nhìn trần nhà, nhớ tới một đêm hôm trước khi có kết quả thi tốt nghiệp trung học, chịu đụng đến nửa đêm mới ngủ, trời còn chưa sáng đã mở mắt ra cũng thấp thỏm như thế này, chỉ có điều một là bởi vì vui mừng, một là bởi vì lo lắng.

Thẩm Tự Chước cũng tỉnh theo, không lập tức mở mắt ra, chỉ nắm tay Đàm Như Ý ở trong chăn, trầm giọng nói: "Bà Thẩm, chào buổi sáng."

Đàm Như Ý vô cùng vui vẻ, "Thức dậy thôi, anh Thẩm."

Bởi vì phải chụp ảnh vào sổ kết hôn nên Đàm Như Ý trang điểm và đeo đồ trang sức nhã nhặn ——kỹ thuật trang điểm của cô cũng học được từ Hạ Lam, nhờ có tay nghề thân kinh bách chiến của Hạ Lam đích thân dạy mà cô ít đi đường vòng.

Thẩm Tự Chước vừa cạo râu vừa nhìn Đàm Như Ý cầm bút kẻ lông mày. Đàm Như Ý bị nhìn thấy ngượng ngùng, hơi nghiêng người qua, cười nói: "Đừng nhìn, lúc phụ nữ trang điểm đều phải nháy mắt."

Tấm gương sáng loáng rộng rãi phản chiếu bóng dáng hai người, nhìn trong kính rất bình thường mà lại hài hòa, Đàm Như Ý không biết sao lập tức nghĩ tới vai diễn của Tô Hữu Bằng trong《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》, lời bài hát kết thúc của bộ phim rất buồn cười, nhưng chỉ có một câu duy nhất khiến Đàm Như Ý nhớ mãi đến nay, đó chính là: Để anh vẽ lông mày cho em cả đời. Mỗi lần đều vỗ tay thở dài, Trương Vô Kỵ là một người đàn ông thiếu quyết đoán như vậy sao có thể nói ra câu nói hay như vậy được.

Bên này Thẩm Tự Chước đã cạo râu xong, lúc cầm khăn lau mặt chợt nói: "Em nháy mắt cũng dễ nhìn."

Đàm Như Ý lập tức run tay một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Dễ nhìn chỗ nào, Hạ Lam nói mặt mày em quá nhỏ, sóng mũi cũng không cao, ngũ quan quá nhỏ, giống như chỉ cần một cái tát là có thể đập bẹp vậy."

Thẩm Tự Chước cười lên, thật sự vươn tay làm bộ muốn bao mặt của cô lại, Đàm Như Ý lập tức trốn về phía sau, "Đừng! Thật vất vả mới trang điểm xong!"

Thẩm Tự Chước dừng tay lại, ngón tay chợt nắm được cằm dưới của cô, cúi đầu hôn một cái. Mới vừa đánh răng xong nên vẫn còn mùi Bạc Hà thơm ngát. Sau khi Thẩm Tự Chước rời khỏi, Đàm Như Ý không tự chủ đưa đầu lưỡi ra liếm liếm. Dĩ nhiên động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của Thẩm Tự Chước, anh không khỏi cười khẽ một tiếng. Đàm Như Ý ngượng ngùng không dứt, đưa tay đẩy anh thẹn nói: "Anh xong rồi thì mau ra ngoài đi!"Hai người đều ăn mặc hơi nghiêm túc, lúc ra cửa trước còn cố ý kiểm tra lẫn nhau một phen. Đàm Như Ý kéo cà vạt Thẩm Tự Chước cà vạt khiến cho nó duỗi thẳng ra, không có lập tức buông tay mà ngửa đầu nhìn Thẩm Tự Chước, "Anh Thẩm, đây là cơ hội cuối cùng để anh hối hận rồi đấy."

"Cô Đàm, đây cũng là cơ hội cuối cùng của em đấy."

Đàm Như Ý bật cười buông cà vạt của anh ra, "Đi thôi."

Chưa đến tám giờ, cả thành thị vẫn chưa thật sự tiến vào tiết tấu bận rộn. Bầu trời trong suốt thoáng đãng giống như đã được rửa qua nước. Thẩm Tự Chước lái ra khỏi nhà để xe, Đàm Như Ý kẻo cửa bên ghế lái phụ ra ngồi vào. Xe rẽ vào một khúc quanh đi thẳng đến cục dân chính.

Nhiệt độ vẫn chưa lên cao nên trong xe không điều hòa không khí, Đàm Như Ý cửa sổ xuống khiến cho không khí mang theo vài phần ẩm ướt thổi vào. Vô cùng thoải mái, giống như mỗi lỗ chân lông đều giãn ra.

Tin tức buổi sáng trong radio mới vừa kết thúc, đang dự báo thời tiết, nói là thời tiết tốt sẽ kéo dài một tuần, nhiệt độ ba ngày sau sẽ lên cao.

Đàm Như Ý nhớ hồi đại học, mùa hạ ở thành phố trung bộ cũng rất nóng bức, nhưng cảm giác vẫn kém hơn Sùng Thành một chút, "Đã vào mùa thu khoảng một tuần rồi mà nhiệt độ vẫn cao như thế."

"Nóng à?" Thẩm Tự Chước đưa tay muốn bấm nút mở điều hòa không khí nhưng bị Đàm Như Ý cản lại.

"Tạm thời không nóng." Đàm Như Ý cười nói, "Đừng mở, ở trong máy điều hòa đến muốn bệnh rồi."

Trong lúc đang nói chuyện, điện thoại di động của Thẩm Tự Chước để ở một bên bỗng vang lên, phía trước chuẩn bị có khúc quanh nên anh không nhận được, "Em nhận đi."

Đàm Như Ý cầm điện thoại di động lên, thấy tên người gọi là "Bác cả", sửng sốt một chút, "Là bác cả của anh gọi đến."

"Không có việc gì, em nhận đi."

Đàm Như Ý trượt màn ảnh, áp điện thoại vào bên tai, đầu

Bình luận

Truyện đang đọc