Phùng Dịch híp mắt nhìn ra đám người phía xa xa, ánh mắt chợt lạnh dần đi, quai hàm anh cắn chặt.
Bất chợt, phía sau lưng có người đi đến: “Cục trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong”
Anh liếc mắt nhìn cấp dưới phía sau, gật đầu một cái rồi lên tiếng: “Ra hiệu cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh của tôi”
“Vâng”
Đám người kia dẫn đầu lên một lên tóc quăng đeo kính đen, họ ngó nghiêng qua lại sau đó tiến vào quán trà.
Người của Phùng Dịch đã bố trí sẵn sàng vào nơi đó, sau bọn họ chính là anh bước vào.
Thấy sự xuất hiện của anh, trong mắt họ tràn đầy bất ngờ.
Những tên tội phạm này có thể không biết mặt các cảnh sát khác nhưng đối với mặt mũi của Cục trưởng như anh sao có thể không biết.
Phùng Dịch giơ thẻ cảnh sát đến trước mặt bọn họ, tay khác cầm súng giơ lên: “Cảnh sát đây, giơ tay lên”
“Cục trưởng Phùng, không biết chúng tôi đã phạm tội gì?”
“Tội gì các người rõ nhất, mau giơ tay chịu trói đi”
Mục Thiếu Khiêm nhướng mày cười cười: “Muốn bắt chúng tôi cũng phải có chứng cứ đang hoàng đã.
Ngài đâu thể nói bắt là bắt được”
Phùng Dịch lạnh lùng cất tiếng: “Tôi làm việc không cần người khác chỉ dạy, càng không đến lượt người như cậu dạy tôi”
“Ồ, vậy sao?”, vừa nói tay Thiếu Khiêm nhanh thoăn thoắt kéo người gần nhất kề súng vào thái dương làm con tin.
Và người đó không ai khác chính là vị cảnh sát “chuyên gây họa của đội”
Diệp Lam bị hành động bất ngờ kia dọa cho hét lên: “A a..
làm cái gì vậy hả?”
“Câm miệng”, hắn nạt lớn một tiếng, sau đó từ tốn nhìn sang phía Phùng Dịch: “Cục trưởng Phùng, nếu ép tôi vậy thì ngài đừng trách nhé?”
Phùng Dịch nghe vậy cười khẩy, cứ như đang bị chọc cười: “Ồ, muốn giết thì cứ giết.
Dù sao tôi cũng ngứa mắt cô ta lâu lắm rồi”
Diệp Lam nghe vậy liền nhăn mày: “Cục trưởng, anh không thể làm như vậy được”
[…]
“Chuyện gì?”, nghe đầu dây bên kia lên tiếng, chân mày thanh tú của Lưu Yển Nguyệt từ từ nhíu chặt lại.
Cô gằng giọng hỏi lại: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Không rõ bên kia đã nói gì mà cô gấp gáp không kịp thu dọn quần áo chỉ lái xe một mạch đến sân bay.
Tại sân bay phía Bắc.
Lúc Lưu Yển Nguyệt vừa ra khỏi cổng thì đã có một vài người mặc trang phục cảnh sát đứng đợi sẵn.
Thấy cô bước đến vội cúi đầu: “Chị dâu”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phùng Dịch hiện tại thế nào?”
Đám người kia chỉ mím môi không lên tiếng, sau đó lại đưa cô lên máy bay trực thăng bay về vùng núi gần biên giới.
Từ trên cao, ánh mắt cô đã trầm xuống khi thấy tóp người đứng dọc theo vách núi.
Lưu Yển Nguyệt, mày phải thật bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô hít sâu một hơi thì máy bay cũng đã đáp xuống đất.
Người bước đến gần cô đầu tiên là Lâm Bá An, chưa kịp nói câu nào anh ta đã quỳ xuống.
Lưu Yển Nguyệt bị làm cho giật thốt: “Cục phó Lâm, anh làm gì vậy? Có gì từ từ nói”
“Chị dâu, thật xin lỗi.
Là tôi không cứu được Cục trưởng”
Không cứu được có nghĩa là gì? Phùng Dịch đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói là giống như cô suy nghĩ, anh đã rơi xuống vách núi kia nhé.
Nói bậy, Phùng Dịch sao có thể bất cẩn như vậy chứ.
Cô nhíu mày: “Có chuyện gì anh đứng dậy rồi nói”
Lâm Bá An hít sâu một hơi, bình tĩnh lên tiếng: “Cục trưởng vì cứu tội phạm mà rơi xuống vách núi.
Lúc đưa ra lựa chọn, Cục trưởng muốn cứu tội phạm trước, vì vậy…”.