CƯỠNG CHẾ HOAN SỦNG: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA



Trong lúc nhất thời, quảng trường đều hô "Cướp về!" Tiếng hô không ngừng!
Mà lúc này, chân trời đột nhiên truyền đến tiếng chiêng trống, hình như là tín hiệu làm bên miêng Dạ Lệ lộ ra tươi cười.

Hắn đem Dạ Mộc che ở phía sau, vung tay hô to!
"Trời xanh tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Dạ Lệ cùng chúng huynh đệ tại đây tuyên thệ! Một sớm công thành, phú quý cùng nhau.

Nếu bại trận, cùng tới hoàng tuyền! Kiếp này là huynh đệ, kiếp sau, vẫn là huynh đệ!"
Dạ Lệ nói xong, bưng huyết rượu lên, chắp tay hướng dưới đài uống cạn.

Trên đài lão nhóm tướng sĩ nghe vậy, cũng từng người nâng chén.

"Phú quý cùng nhau, hoàng tuyền làm bạn, thề vì tướng quân mà chết!"
Nói xong, bọn họ một hơi uống cạn sạch.

Tiếng chiêng trống thanh ngày càng dày đặc, binh lính dưới đài nâng đao hô to!
"Vì tướng quân mà chết! Tuy chết nhưng còn vinh!"

"Vì tướng quân mà chết! Tuy chết nhưng còn vinh!"
Giờ khắc này, tuy Dạ Lệ tâm trí kiên định cũng không khỏi có chút cảm xúc.

Lúc này, một lão binh bên người liền dùng hai tay dâng mặt cờ đã chuẩn bị từ trước lên.

"Tướng quân, giờ lành đã đến! Tế cờ đi!"
Dạ Lệ nghe vậy, cười lớn tiếp nhận, dùng nội lực, đem cờ cắm vào đá bạch ngọc dưới thân hắn, ngửa đầu hô to,
"Quân hồn đã sinh! Các ngươi, đều là người của Vĩnh Dạ vương triều, lực lượng trung thành nhất!"
Nói xong, hắn vung tay lên, cờ màu đen đỏ bay bay.

Mặt trên có hai chữ to màu đen —— Vĩnh Dạ, theo gió phấp phới, lệnh tất cả mọi người quỳ xuống!
"Tướng quân vạn tuế! Vĩnh Dạ vạn tuế!"
Người đen nghìn nghịt như thủy triều quỳ xuống, tất cả mọi người dùng kiếm cắt qua lòng bàn tay, máu chảy xuống đất, hòa vào nơi bọn họ đã từng rơi đầu chảy máu, một loại ý tên là ý chí lực lượng ngưng tụ bên nhau!
"Vĩnh Dạ vạn tuế" này bốn chữ, càng làm mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, kinh thiên động địa!
Mà Dạ Mộc thân ở trong đó, bị kia cỗ ý chí kích thích đến nhiệt huyết sôi trào.

Những người phía dưới này, thật sự có thể vì Dạ Lệ mà chết, cho nên mới vạn người một lòng, cho nên sát khí tận trời!
Nhưng trong mắt nàng, Dạ Lệ vừa chính vừa ta lúc này thật đáng hoài nghi.

Đối mặt với chiến trường, quân lính sống sờ sờ, nàng không khỏi lôi kéo Dạ Lệ một chút.

"Phụ thân, ngài hôm nay liền phải tấn công hoàng cung? Nhưng hiện tại thế cục không rõ, quyết định này có phải qua loa quá không?"
Mọi người đồng tâm hiệp lực, dưới sức mạnh như thành đồng, Dạ Mộc chỉ có thể đè thấp thanh âm, cho nên chỉ có Dạ Lệ nghe được.

Hắn nghe vậy trừng mắt nhìn Dạ Mộc một cái, không để ý đến câu hỏi của nàng liền trực tiếp hạ lệnh.

"Tế cờ đã xong! Bắt đầu công thành!"
Hắn ra lệnh một tiếng, nhóm lão tướng bên người đi trước lui ra, dựa theo lộ tuyến đã bàn bạc tốt, từ bốn phương xuất phát tới hoàng cung.

Đội ngũ màu đen kia thật giống như như nước chảy máu, thẳng đánh đến tâm địch.

Dạ Mộc càng thêm bất an! Nàng thấy Dạ Lệ phải đi, tiến lên túm chặt hắn.

"Phụ thân, Triệu Vương còn chưa bắt được, Nhị hoàng tử thái độ không rõ, đó đều là vấn đề, nếu phụ thân thật muốn khởi nghĩa, không nên chỉ vì cái trước mắt!"

Dạ Lệ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có chút không tốt,
"Ta còn cần ngươi dạy? Ta chờ ngày này đã rất nhiều năm! Lại nói, hành quân đánh giặc kỵ nhất do dự.

Hôm nay ta dễ dàng phá quân Triệu Vương đúng lúc khí thế tăng vọt, lúc này không đồng nhất còn chờ tới khi nào?!"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Dạ Mộc nghe hắn nói như vậy càng thêm nhíu mày, cùng sinh vì quân nhân, nàng thật sự không muốn bởi vì Dạ Lệ phán đoán sai lầm mà dẫn tới kết cục xác chết khắp nơi.

Rõ ràng Triệu Vương đã bại, hắn chỉ cần chờ mấy ngày xác nhận không có âm mưu gì liền có thể nhẹ nhàng thủ thắng.

Đợi nhiều năm như vậy vì sao hôm nay chờ không được?!
"Phụ thân, người không muốn vì chính mình, cũng nên vì những người đó tin tưởng người mà suy nghĩ! Hai quân giao chiến, sai lầm một chút đều sẽ dẫn tới kết quả cực thảm.

Chẳng lẽ......"
"Đủ rồi!"
Dạ Lệ cau mày,
"Trương Viễn!"
"Có thuộc hạ."
"Đưa tiểu thư về phủ."
"Dạ!"
"Phụ thân! Người có thể nghe ta nói một lời không?!"
Nàng ngay từ đầu đã hy vọng Dạ Lệ có thể thắng, lúc này tự nhiên sẽ không muốn hắn bại, nhưng hắn đột nhiên muốn công thành thật sự quỷ dị, rốt cuộc là vì sao?
"Dạ Mộc!"
Dạ Lệ lãnh khốc đánh gãy nàng, phía trên sân thượng, cuối cùng còn một đội ngũ chờ đợi hắn ra lệnh, cho nên hắn không có nhiều thời gian.

Bàn tay to của hắn bắt được cánh tay Dạ Mộc, cúi đầu.

"Thật ra hôm nay trước khi đưa ngươi về ta thực do dự."
Dạ Mộc không rõ nguyên do nhìn hắn.

"Nhị hoàng tử cùng ta giao dịch, hắn đã nói, muốn cho hắn yên tâm, ngươi, cần phải ở lại hoàng cung làm con tin.

Bởi vì hắn lo lắng ta sẽ thuận thế bắt hắn cho nên hắn ra yêu cầu để bảo đảm."
Khuôn mặt nhỏ của Dạ Mộc nháy mắt có chút tái nhợt, nhưng ôm tay hắn vẫn không buông lỏng.


"Nhưng là lúc này đây ta muốn thành công, Nhị hoàng tử là không có khả ở lại, họ khác muốn cầm quyền, toàn bộ triều đình đều phải huyết tẩy một lần mới có thể bảo đảm trung thành! Cho nên ở kế hoạch của ta, ngươi chính là vật hi sinh, ta một khi công kích Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử tất nhiên sẽ bắt ngươi làm con tin.

Mà ta, sẽ không cứu ngươi."
Hai mắt tròn tròn Dạ Mộc trừng mắt nhìn Dạ Lệ, tay như cũ gắt gao ôm hắn tay hắn.

"Vì sao người nói cho ta chuyện đó......"
Hắn rõ ràng đã cứu nàng ra, vì sao còn muốn nói cho nàng hắn đã từng muốn từ bỏ nàng?
"Bởi vì ta vẫn luôn không phải một người phụ thân đủ tư cách."
Dạ Lệ nói đến đây ngữ khí liền mềm,
"Lúc này, ta không chỉ đánh giặc mà là muốn thay đổi triều đại! Triệu Vương, Nhị hoàng tử đám người cùng ta lập trường bất đồng, cho nên bọn họ đều là địch nhân của ta! Hôm nay có xác suất thắng thì cũng có khả năng thất bại.

Nhưng đêm qua, ta suy nghĩ một đêm......!Không biết có phải lâu lắm không ra lệnh hay không, ta thế nhưng cũng có chần chờ, nhưng là đêm qua, ta nghĩ nhiều nhất, thế nhưng là ngươi."
"Nếu ta không phải vẫn luôn bị ý niệm cực đoan chủ đạo, ta sẽ như nào? Có thể giống người khác ôm nữ nhi vào lòng, có thể nhìn đến ngươi trong mắt phát ra nội tâm khao khát cùng thân cận không? Cho nên, ta mới phái người giết đến hoàng cung, đem ngươi đoạt ra tới.

Nếu là ta thắng, ngươi chính là công chúa! Nếu là ta bại......!Vậy không có phụ thân vì ngươi đã làm cái gì, cuối cùng muốn vì ngươi làm chút chuyện."
Hắn nói xong, bẻ ngón tay Dạ Mộc ra, đẩy nàng đẩy vào trong ngực Trương Viễn.

Hắn nhìn nàng tựa hồ còn có chuyện muốn nói, biểu tình của hắn ở trong mắt Dạ Mộc chưa từng chân thật như vậy.

Nhưng cuối cùng, hắn một chữ cũng không nói, quay đầu lao xuống hô hiệu lệnh.

"Khai chiến!!"
"Rõ! Tướng quân!"
Cuối cùng một đám hắc giáp quân bị Dạ Lệ mang đi, Dạ Mộc lúc này mới kinh giác, không biết đôi mắt đã đỏ lên từ khi nào.

Cho nên buổi sáng, nàng nghe được hoàng cung dồn dập tiếng bước chân, không phải cấm quân chuẩn bị chiến tranh, mà là Dạ Lệ phái người vào cung đưa nàng ra?.


Bình luận

Truyện đang đọc