CƯỠNG CHẾ NGƯỜI YÊU

“Cậu còn muốn như thế nào, tôi chấp nhận là được không phải sao?”

Ngón tay Cố Liên Phong khẽ động, liền muốn đụng đụng chỗ vừa bị hôn, nhưng hắn kiềm chế,ngược lại đẩy đối phương ra: “Tôi muốn tôi không chơi, hảo tụ hảo tán, cậu đồng ý không?”

Sở Hạo Dương càng thêm dùng lực đè hắn lên tường, từng chữ một: “Không có khả năng, cậu đừng nghĩ!”

Cố Liên Phong cười một tiếng, không nhịn được nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Cậu..”

Sở Hạo Dương hôn lên.

Lúc này không phải tại khóe miệng.

Cảm giác mềm mại lại khiến cho cả người hắn đều cứng đờ, thẳng đến khi xúc cảm ướt át dầnthăm dò vào trong miệng hắn, Cố Liên Phong vội vàng nắm lấy vai đối phương.

“Sở Hạo Dương…” Hắn ở một khoảng cách cực gần nhìn người bạn nối khố vẫn chơi vớihắn từ nhỏ đến lớn, nhất thời trong đầu xẹt qua vô số ý tưởng, nhưng lại buông tha chotừng cái một: “Tôi không muốn đoán, cậu nói cho tôi, tôi chấp nhận cậu cái gì?”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của đối phương, hắn bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc vẫn phải trả lời: “Tôi mất trí nhớ.”

Cơ thịt dưới tay bỗng nhiên siết chặt, Sở Hạo Dương dường như muốn đến càng gần.

“Cậu nói gì?”

“Tôi nói tôi mất trí nhớ.” Cố Liên Phong lặp lại một lần, ngược lại thả lỏng: “Đừng hỏi,chính là ý tứ trên mặt chữ, tôi hiện tại thật sự là rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ,trong đó bao gồm… cậu nói tôi chấp nhận cậu?”

Môi Sở Hạo Dương khép khép mở mở, không thể tin mà không ngừng quan sát hắn.

Đột nhiên giống như bừng tỉnh đại ngộ buông tay ra, cảm giác đau đớn bỗng ập đến, mặt mũi vặn vẹo hút khí, chậm rãi quay về trên giường.

“Vậy cậu còn nhớ rõ cái gì?”

Cậu bất động thanh sắc đánh giá Cố Liên Phong, đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình: “Đến, chúngta ngồi xuống nói chuyện.”

Khóe miệng Cố Liên Phong giật giật, hắn thầm nghĩ, tiểu tử Sở Hạo Dương này, chỉ cần cóchút cơ hội như thế, nhất định sẽ nắm lại quyền chủ động vào trong tay mình, cậu được lắm,vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn đẩy đến trên tay người ta.

Trên môi vẫn lưu lại xúc cảm mơ hồ, Cố Liên Phong khẽ thở dài, thẳng lưng, chậm rãi bước đi thong thả ngồi xuống: “Đều nhớ, ngoại trừ chuyện của chúng ta, cái khác một chút cũng không quên.”

Sở Hạo Dương quan sát hắn, bắt đầu hỏi hắn một vài chi tiết, sau đó kéo đầu hắn qua kiểm tra, một hai phải tìm ra chỗ bị đụng trúng.

Bộ dạng hiện tại, mới là Sở Hạo Dương trong trí nhớ của hắn.

Cố Liên Phong mặc cậu giày vò, đồng thời chậm rãi nói: “Cậu nói một chút, hai người chúng ta, là xảy ra chuyện gì? Phải biết, trong trí nhớ của tôi, cậu chính là anh em tốt nhất.”

Ngón tay vén tóc hắn dừng lại: “Cậu ngược lại là quên đến sạch sẽ.”

Sở Hạo Dương buông tay, dùng một loại ánh mắt khó có thể tin được, nhìn hắn thật sâu, nhẹnhàng “Hừ” một tiếng: “Cậu ngay cả như thế nào thổ lộ, lại cùng một chỗ với tôi đều đã quên hếtrồi sao?”

Cho dù trong lòng đã có suy đoán, Cố Liên Phong vẫn là giật mình: “Cái gì?”

“Ba năm trước, tại bờ biển cát trắng, cậu xếp 999 ngọn nến, cậu nói cậu thích tôi.” Sở Hạo Dương mím mím môi, cuối cùng vẫn nói ra: “Đúng đúng, tôi lúc ấy chính là biểu tình này của cậu, liên tục hỏi cậu có phải nói giỡn hay không. Cậu nói không phải, tôi tức giận. Sau đó hai ta liền ở trên bãi cát đánh nhau một trận, cả người đều là cát, cuối cùng còn bị quản lý bãi biễn phạt hai nghìn năm trăm tệ, là cậu đưa, cậu có thể kiểm tra tài khoản ngânhàng. Đêm hôm đó chúng ta đến bệnh viện băng bó vết thương, sau đó lại giằng co hơn nửa năm, cuối cùng vẫn là đi đến một chỗ.”

Ánh mắt Sở Hạo Dương âm trầm nhìn chăm chăm về phía hắn, từng chữ một: “Cậu bẻ congtôi, xong rồi hiện tại liền muốn đi?”

Cố Liên Phong ngừng hô hấp, lời này thật đúng là không dễ trả lời, hỏi ngược lại: “Cậu nói tôi chấp nhận cậu, vậy là cái gì?”

Sở Hạo Dương trầm mặc một hồi, rũ mắt xuống: “… Không có gì.”

Cố Liên Phong nhìn cậu: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì... dù sao tôi cũng không nhớ rõ, cậu không nói cho tôi, tôi giải quyết vấn đề này như thế nào?”

Sở Hạo Dương chần chờ một lúc, khàn giọng nói: “Tôi không đồng ý chia tay với cậu… cậu nói… nếu như... trừ phi tôi đồng ý cậu... chơi… chơi…”

Cậu nói càng lúc càng nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng gần như là khó có thể mở miệng.

Cố Liên Phong ngược lại hút một ngụm khí lạnh.

Đã xong, thật sự giống như hắn dự đoán, cái trò quỷ này không phải Sở Hạo Dương yêu cầu, ngược lại là chính mình ép.

Hắn nhất thời không còn mặt mũi nào.

Đột nhiên thích đàn ông còn chưa tính, còn vừa ý chính anh em tốt của mình? Dây dưa người ta còn chưa tính, vậy mà còn bội tình bạc nghĩa? Bội tình bạc nghĩa còn chưa tính,còn dựa vào tình cảm của ngươi ta, đưa ra điều kiện làm nhục người thế này?

“Vậy cậu bây giờ phải làm sao?”

Ánh mắt của Cố Liên Phong cùng Sở Hạo Dương vừa giao nhau, lập tức dời đi chỗ khác.

Sau đó bên tai là câu hỏi dè dặt thận trọng của Sở Hạo Dương: “Vậy… cậu hiện tại còn muốnchia tay không?”

Khóe miệng Cố Liên Phong giật giật.

Muốn chia tay không?

Chia chia chia!

Sở Hạo Dương có thể đồng ý sao?

Dùng chân nghĩ cũng biết ——

Nhìn bộ dạng khép nép* này của Sở Hạo Dương, Cố Liên Phong sao có thể không biết cậu kỳthật đang đánh cái chủ ý gì.

(*Nguyên văn 做小伏低 tố tiểu phục đê: khúm núm, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.)

Không phải là dùng bộ dạng yếu ớt*, lại khiến cho hắn không nỡ nhẫn tâm hay sao.

(*Nguyên văn 示之以弱 kỳ chi dĩ nhược.)

Nhưng quả thật cũng đủ chọc tâm.

Vốn dĩ Cố Liên Phong căn bản sẽ không thua cậu một bộ này, lời đến khóe miệng không biết thế nào lại bẻ cong: “Tôi muốn chia tay cậu cũng không đồng ý, bây giờ còn hỏi cái gì?”

Chính mình cũng không lường trước được bản thân sẽ nói như vậy, Cố Liên Phong nhăn màynhìn Sở Hạo Dương, thầm nghĩ người này rốt cuộc cho hắn ăn thuốc lú gì, bản thân như thế nàoliền bao dung* đến độ ngay cả nam nữ đều không kỵ a.

(*Nguyên văn 有容乃大 hữu dung nãi đại, trước nó còn có câu 纳百川 nạp bách xuyên: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn. Ý chỉ người bao dung độ lượng nên tấm lòng lớn lao.)

Mức adrenaline của Sở Hạo Dương rốt cuộc đã trở lại phạm vi bình thường, liền bắt đầu cảmthấy đau, mặt mũi vặn vẹo, Cố Liên Phong nâng chân cậu trực tiếp vứt xuống giường, mình thì đứng lên muốn đi.

“Cậu làm gì?” Sở Hạo Dương lập tức bắt hắn như bắt kẻ trộm.

Khóe miệng Cố Liên Phong nhếch lên: “Như thế nào, tôi còn cần phải bên cạnh phục vụ cậu 24tiếng hay sao?”

Nói xong hất tay ra.

Trong lòng hắn đã sớm bị mấy lời kia của Sở Hạo Dương dán một mặt máu*, nhưng lại không muốn để cho đối phương nhìn ra, tránh cho người nọ được đà lấn tới một tấc lại muốn tiến lên một thước.

(*糊得一脸血 hồ đắc nhất kiểm huyết: ai hiểu và có thể dịch đc câu này thì báo mị. search thấy một mặt máu thường liên tưởng đến chảy máu mũi, còn câu trên là thật sự k hiểu ý câu nói j.)

Cố Liên Phong ra khỏi phòng ngủ, vốn định trực tiếp rời đi, ánh mắt rồi lại bị một tấm hình ở trong phòng khách hấp dẫn—— không cần phải nói, vẫn là ảnh chụp chung của hắn và Sở Hạo Dương.

Tấm ảnh này hắn có ấn tượng, bởi vì hắn bên kia cũng có một tấm y thế này——

Bọn họ vừa tốt nghiệp đại học, bừng bừng khí thế*, sắp sửa vùng vẫy trong bầu trời sự nghiệp.

(*Nguyên văn 意气风发 ý khí phong phát.)

Trong ảnh hai người vai kề vai, tươi cười sáng lạn, đứng ở đỉnh núi, sau lưng là ánh bình mình rực rỡ.

Ngón tay vuốt ve khung gỗ, biểu tình của Cố Liên Phong có chút khó lường.

Hắn nhìn quanh căn hộ này của Sở Hạo Dương, Sở Hạo Dương trên danh nghĩa có bao nhiêu căn hộ lớn nhỏ hắn đều rành mạch, căn hộ này hắn rồi lại không hề có ấn tượng, màbố trí trong đây… tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng xác thật toàn bộ là thành đôithành cặp. Vô số chi tiết nhỏ đều có thể nhìn ra, trong không gian này mỗi một góc đềutràn ngập một bóng dáng của người khác.

Mà người kia, lại chính là bản thân hắn.

Khung gỗ trong tay được hắn nhẹ nhàng đặt trở về.

Cố Liên Phong lấy ra một gói thuốc từ phía dưới tivi một cách tự nhiên, rút một điếu bỏ vào trong miệng bật lửa, mới bỗng nhiên kịp phản ứng lại, thiếu chút nữa bị sặc.

Loại phản ứng không cần suy nghĩ này.

Dường như hắn thật sự ở trong căn phòng này một thời gian rất lâu.

Thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Cùng một người.

Cố Liên Phong đứng trước cửa sổ hút hơn nửa gói thuốc, dụi một điếu thuốc cuối cùng xuống gạt tàn, lấy di động ra, kiểm tra thông tin thu chi của ngân hàng ba năm trước đây, trong dự đoán có một khoản chi tiền phạt, Sở Hạo Dương cũng sẽ không dùng một thứ rõ ràng thế này để đi lừa hắn.

Hắn hiện tại tuyệt đối không muốn biết mình rốt cuộc là bị ma quỷ ám thế nào lại đi vừa ý Sở Hạo Dương, nếu như thật sự có chuyện như vậy… hắn hiện tại nhất định phải biết rõ,mình và Sở Hạo Dương, rốt cuộc đã tiến hành đến bước nào rồi?

Bước một, bước hai, hay cả ba bước đều làm rồi?

(*bước 1 nắm tay, bước 2 hôn, bước ba lên giường.)

Trước mắt hiện lên hình ảnh Sở Hạo Dương trần trần trụi trụi quỳ gối trước phòng mình… còn có mấy video HD đầy trong ổ cứng, não Cố Liên Phong có chút đau.

Ài, xem ra là không cần làm điều thừa nữa.

Khó trách hắn nhìn thấy bộ dạng cả người đầy dấu đỏ của người ta trong lòng lại sinh ra mấy ý niệm méo mó, thì ra là vấn đề sinh lý.

Việc đã đến nước này, tóm lại hắn không thể ném người qua một bên.

Chờ đến khi Cố Liên Phong làm tốt công tác tư tưởng, đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Sở Hạo Dương sắc mặt tái nhợt nằm cứng đơ trên giường.

Cố Liên Phong qua bên giường ngồi xuống, thuận tay thử độ nóng. Thân thể Sở Hạo Dương vẫn luôn vô cùng rắn rỏi, lần này có thể sinh bệnh thành như vậy quả thật là giày vò đến tàn nhẫn.

Tay hắn vừa để lên đã bị người bắt được.

“Tôi đói rồi, chuẩn bị cơm cho tôi.”

Câu này của Sở Hạo Dương giống như đã nói trăm ngàn lần, đặc biệt tự nhiên. Khiến cho Cố Liên Phong không thích ứng được mà sững sờ một chút.

Phải biết rằng trong lúc hai người vẫn còn là anh em, Sở Hạo Dương lúc nào sẽ có loại đãi ngộnày, mỗi lần tìm Cố Liên Phong nấu cơm cho cậu, trong mười lần thì có bảy lần đánh về. Một taytrù nghệ (*tài nấu nướng) kia của Cố Liên Phong, ngoại trừ đánh bóng vẻ ngoài, chính là vì phúc lợi của bạn gái sau này, như thế nào sẽ tiện nghi anh em tốt?

Nhưng hiện tại không giống ngày xưa, hắn thật sự không có cơ sở để từ chối.

Tuy nói không thể để cho gia hỏa này quá đắc ý, trong lòng rồi lại sớm mềm rồi.

Cố Liên Phong có một chút, bao che khuyết điểm.

Nhưng bao che khuyết điểm ở đây lại có chỗ khác biệt.

Trước kia khi còn là bạn bè thân thiết với Sở Hạo Dương, có người dám động đến một đầu ngón tay của Sở Hạo Dương, hắn cầm vũ khí liền lên.

Nhưng bất kể là nghĩa khí hay anh em tốt thế nào đi nữa, giới hạn trong lòng cho tới giờ đều rấtrõ ràng, vấn đề liên quan đến nguyên tắc không thể nào nhân nhượng dù chỉ một chút. Ví dụ,nếu như quan hệ giữa hai người là Sở Hạo Dương dùng thủ đoạn ép buộc, quản cậu có tìnhcảm nhiều hay ít, Sở Hạo Dương lại có bối cảnh gì, Cố Liên Phong hôm nay sẽ theo lẽ thườnghoàn toàn cắt đứt với cậu.

Nhưng nếu như là quan hệ bạn… bạn trai, lại khác, đây là mâu thuẫn nội bộ nhân dân*, phải tiêuhóa giải quyết từ nội bộ.

(*人民内部矛盾 là phát biểu của chủ tịch Mao Trạch Đông năm 1957 nói lên khái niệm chính trị <xử lý đúng đắn về vấn đề mâu thuẫn nội bộ nhân dân>. Khái niệm trong xã hội lúc ấy phân chia thành “hai loại mâu thuẫn bất đồng”, mặc dù mâu thuẫn địch và ta cùng “mâu thuẫn nội bộ nhân dân”. Mao Trạch Đông chủ trương, đối với mâu thuẫn địch và ta có lẽ chọn dùng chuyên chính để tiến hành giải quyết, mà đối với mâu thuẫn nội bộ nhân dân, chọn dùng phương pháp “Đoàn kết – phê bình – đoàn kết” tiến hành giải quyết.)

Huống hồ, đã thành người của hắn, hắn nhất định phải che chở.

Cố Liên Phong tuy rằng không cho Sở Hạo Dương sắc mặt tốt, nhưng lại vào phòng bếp hầm cháo, lại làm thêm hai món ăn, đều là thanh đạm tốt cho tiêu hóa, lại bưng đến trước mặt Sở Hạo Dương, đợi cơm nước xong xuôi lại nhìn cậu uống thuốc rồi mới định đi.

“Cậu đây là muốn làm gì?”

Cố Liên Phong vốn định bỏ lại cho cậu một câu “Mắc mớ gì tới cậu?” Hắn ghét nhất người khác khoa tay múa chân với mình, trước kia chia tay không ít bạn gái đều vì lý do này.

Kết quả vừa nhìn thấy bộ dạng còn chưa khỏe trên người đầy vết xanh tím của Sở Hạo Dương, rồi lại thở dài: “Tôi về cầm mấy bộ đồ đến đây.”

Khóe miệng Sở Hạo Dương khẽ động, nói một câu: “Cậu muốn đồ gì ở đây đều có.”

Cố Liên Phong liền mặt không biểu tình ấn cậu xuống giường, cúi người xuống: “Tôi chỉ muốn bản thân yên tĩnh một chút không được sao?”

Sở Hạo Dương đột nhiên kéo cổ áo hắn đến gần, nhỏm người liền gặm một cái: “Cậu muốn biết cậu quên cái gì, tôi đều có thể nói cho cậu.”

Vẻ mặt nhã nhặn tuấn tú của Cố Liên Phong bỗng nhiên có chút sững sờ, cười nói: “Tôi chỉ muốn biết bản thân là như thế nào vừa mắt cậu, cậu cũng có thể nói cho tôi biết?”

Hắn vốn không có ý tứ gì, chỉ là đùa một chút. Nụ hôn chớp nhoáng không bằng nói là cắn kia của Sở Hạo Dương, bình tĩnh xem xét, hắn thật đúng là không có gì phản cảm.

Giống như loại trình độ này, không biết bọn họ đã làm qua bao nhiêu lần.

Nhưng Sở Hạo Dương rồi lại cho hắn một sắc mặt khó coi.

Cố Liên Phong liền không khách khí nữa, trong lòng cũng đã tăng lên cho Sở Hạo Dương thành loại đãi ngộ VIP, bởi vậy cũng không muốn giằng co: “Cậu ngoan ngoãn đợi tôi, tôi một hồi sẽ trở lại, được không?”

Lúc hắn nói như vậy sắc mặt nhu hòa, nụ cười bên môi, dung mạo vốn đã vô cùng tuấn tú, khiếncho người ta không động tâm cũng khó.

Sở Hạo Dương trực tiếp choáng váng.

Mấy năm này, hai người vòng đi vòng lại, Cố Liên Phong thật đúng là cho tới bây giờ đều chưatừng như vậy với cậu.

Cậu có chút thừa nhận không được.

Chờ đến khi Cố Liên Phong ra ngoài đã được một lúc, cậu mới chậm rãi đi ra, tìm di động, gọimột cuộc ra ngoài.

Cùng lúc đó, Cố Liên Phong cũng đang gọi điện thoại. Nhưng bên trong lại vang lên tiếngthông báo “Đường dây đang bận”.

Cố Liên Phong tựa ở cửa xe lại hút mấy điếu thuốc, sau đó liền lái xe của Sở Hạo Dương đến một siêu thị gần đây.

Hắn một bên tùy tiện đi dạo, nhìn thấy những đồ cần dùng liền ném vào xe đẩy, một bên nghĩ ngợi lung tung, chờ tính tiền mang đồ bỏ vào cốp xe.

Ở bãi đỗ xe, hắn lại gọi một cuộc điện thoại.

Lúc này rất nhanh đã thông.

“Alo, Hoài An, có rảnh không?… không có gì, tớ làm lành với Hạo Dương rồi.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Lý Hoài An: “Hả hả hả, các cậu làm lành rồi? Chuyện khi nào a.”

Nói cứ như là cậu cái gì cũng không biết.

Cố Liên Phong cười xì một tiếng.

Kinh ngạc cũng có chút quá mức đi, nghe giống như là giả!

Bình luận

Truyện đang đọc