CƯỠNG HÔN VỢ YÊU

Mộ Lạc Lạc như bị sét đánh không nhúc nhích được. Lượng thông tin quá lớn, não cô ta chưa kịp tiêu hóa thông tin chấn động này.

Chị dâu tương lai của cô lại ở trên giường cùng hai người đàn ông.

Trong lúc cô ta chưa kịp trấn tĩnh thì đôi tay của một người đàn ông đặt lên vai mình.

“Không muốn Diệp Phi thành chị dâu của con thì hãy xem như không nhìn thấy gì! Trừ phi, con muốn Diệp Phi làm chị dây mình!”

Mộ Lạc Lạc quay đầu nhìn Diệp Minh, mà ngữ khí của Diệp Minh mang ý uy hiếp, cô ta hiểu. Chỉ cần người đàn ông này giơ ta đã có thể bẻ gãy cổ cô ta.

“Con, con không muốn Diệp Phi làm chị dâu mình.” Cô ta lắp bắp.

Diệp Minh vỗ vỗ vai Mộ Lạc Lạc, “Đừng sợ, chỉ cần con làm như không thấy gì thì sẽ không có gì. Diệp Phi cũng sẽ không trở thành chị dâu của con. Quay về đi.”

Mộ Lạc Lạc quay đầu chạy trối chết ra cầu thang, chỉ đến khi chạy tới tầng trệt mới dám thở thành tiếng.

Diệp Minh chạy vào phòng, giơ tay nắm lấy Thiên Tịnh, “Đứng dậy! Con rốt cuộc có biết xấu hổ không! Không biết thân phận của mình hả?”

“Tránh ra! Để con chết đi!” Thiên Tịnh một tay bị giữ lại, một tay cào gương mặt người đàn ông.

Trên mặt Diệp Minh bị cào tới xuất hiện mấy vết trầy chảy máu.

Thiên Huệ bước tới kéo Diệp Minh ra, “Ông đừng đụng vào nó! Nó bị người ta bỏ thuốc rồi, còn hai người kia cũng vậy!”

Thuốc là do bà ta tự mua, còn đặc biệt dùng loại thuốc mạnh nhất, muốn hủy hoại Diệp Phi, ai ngờ trời xui đất khiến người bị thuốc lại trở thành Thiên Tịnh!

“Vậy bây giờ làm sao? Người của Mộ gia còn ở dưới lầu!” Diệp Minh nói.

“Tôi đi tìm người của Mộ gia nói chuyện, ông đứng ngoài cửa canh chừng, nhớ kỹ, không cho bất cứ ai vào! Chuyện này chết cũng không để ai biết!” Thiên Huệ dặn dò.

“Tôi biết rồi, bà mau đi đi!” Diệp Minh giục Thiên Huệ xuống lầu đối phó với người Mộ gia, ông đứng ngay cửa, nhíu chặt chân mày, tức giận đập tay vào tường.

Thiên Huệ chậm rãi xuống lầu, bộ dạng điềm tĩnh, “Bà thông gia, bà nói xem thế nào đây, khi nãy Thiên Tịnh uống quá nhiều rượu, bây giờ ngủ rồi, tôi gọi thế nào cũng không chịu dậy.”

“Đều tại Thương Nam không chăm sóc Thiên Tịnh, sao lại để Thiên Tịnh uống rượu chứ?” Liễu Họa trách móc con trai mình.

“Tôi pha cho Thiên Tịnh ly mật ong. Đợi con bé dậy tôi cho nó uống giải rượu, nó không tiễn bà thông gia về được, thật thất lễ quá!” Thiên Huệ nói.

“Bà thông gia khách sáo quá,đây đâu tính là thất lễ, để Thiên Tịnh nghỉ ngơi cho tốt, tôi tìm vài chuyên gia làm mấy bữa ăn dinh dưỡng cho Thiên Tịnh, ngày mai sẽ gửi qua đây theo giờ, phải bồi bổ sức khỏe cho con bé, như vậy mới mau chóng khai chi tán diệp cho Mộ gia chúng tôi!” Liễu Họa nghĩ tới con trai mình sắp kết hôn, bản thân sắp được ẵm cháu thì rất vui.

“Sức khỏe Thiên Tịnh rất tốt, không bồi bổ vẫn có thai ngay thôi! Bà cứ yên tâm nhé!” Thiên Huệ và Liễu Họa cười vang, một ý nghĩ chợt lướt qua, Thiên Tịnh không ngừa thai!

“Có thể lấy được Thiên Tịnh, tôi đương nhiên yên tâm, nó là đứa con dâu tôi ưng ý nhất. Chúng tôi cáo từ, bà thông gia không cần tiễn nữa.” Liễu Họa nói.

Bà nói rồi cùng Mộ Thâm dẫn theo Mộ Lạc Lạc đi về phía cửa lớn biệt thự.

Sắc mặt Mộ Lạc Lạc trắng bệch, không nói gì.

“Lạc Lạc, sao con không lễ phép gì cả? Khi nãy không chào tạm biệt dì Thiên Huệ.”Liễu Họa nói.

Thần trí Mộ Lạc Lạc bị mẹ mình kéo về, “Mẹ, con nhìn thấy…” Cô ta ngập ngừng.

“Con nhìn thấy gì?” Liễu Họa hỏi.

Lời của Diệp Minh thoáng hiện lên trong đầu Mộ Lạc Lạc, tay cô ta vo thành nắm đấm, cho dù ai làm chị dâu của cô cũng được, miễn không thể là Diệp Phi, răng cắn chặt môi mình.

“Con nhìn thấy Thiên Tịnh uống say mèm.” Cô ấp úng.

“Ôi, anh của con cũng không biết chăm sóc người khác gì cả. Mẹ phải dặn dò chuyên gia ngày mai thêm một ít đồ giải rượu qua.” Liễu Họa nói.

Trong biệt thự, Thiên Huệ tiễn hết quan khách, dặn dò người hầu khóa cổng lớn rồi mới trở lại lên lầu tìm Diệp Minh.

“Không ai phát hiện gì chứ?” Bà ta không yên tâm hỏi.

“Không có, tôi luôn ở đây quan sát!” Diệp Minh nói.

Thiên Huệ tức đến xanh mặt, “Đều tại Diệp Phi! Nếu không tại nó thì Thiên Tịnh sẽ không có chuyện!”

“Sao lại tại Diệp Phi? Nó đâu có ở cùng Thiên Tịnh, làm sao hại Thiên Tịnh được?” Diệp Minh phân bua.

“Ông ngốc à? Thuốc này ban đầu là cho Diệp Phi uống, tại sao Thiên Tịnh lại bị thuốc còn Diệp Phi thì không sao?” Thiên Huệ hỏi.

Điểm này cũng đáng nghĩ, thuốc đưa cho Diệp Phi lại xuất hiện trên người Thiên Tịnh, không phải Diệp Phi thì còn ai chuốc thuốc Thiên Tịnh chứ?

“Ôi! Ban đầu tôi đã phản đối các người làm vậy rồi, cuối cùng là hại người hại mình! Hôm nay Diệp Phi và Cung Trạch Vũ đính hôn rồi, các người cũng yên tâm rồi chứ? Đứa trẻ này cũng đáng thương lắm rồi, để nó gả đi yên thân đi, chỉ cần nó không ảnh hưởng tới Thiên Tịnh là được rồi mà?” Lời nói của Diệp Minh thể hiện sự bất đắc dĩ.

Thiên Huệ một tay tát vào mặt Diệp Minh, “Có phải ông cũng bị con tiểu hồ ly đó mê hoặc rồi không? Năm đó tôi đã bảo để nó chết cháy cho rồi, ông lại bất chấp cứu nó, bây giờ thì tốt rồi, tai họa này cuối cùng cũng hại tới Thiên Tịnh rồi! Không phải ông không biết, nó sống thì Thiên Tịnh sẽ gặp nguy hiểm! Tôi chỉ sợ những việc đó bị người khác tra ra được! Không lẽ ông không muốn cho Thiên Tịnh gả vào Mộ gia để sống tốt à?”

Gương mặt của Diệp Minh đau điếng, ông im lặng chịu đánh, “Đương nhiên là tôi hy vọng Thiên Tịnh có thể sống tốt, nhưng mà, nhưng mà Diệp Phi đã gả đi rồi, Tổng giám đốc Mộ cũng sẽ không đòi một người phụ nữ đã kết hôn rồi chứ? Cho dù sau này phát hiện cũng không sao cả?”

“Ai nói không sao cả? Mộ Thương Nam tính cách như thế nào? Có người dám gạt cậu ta, dám giở trò hoán đổi thân phận treo đầu dê bán thịt chó với vợ chưa cưới của cậu ta, ông muốn chết sao? Tới lúc đó cả nhà chúng ta đều phải chết hết rồi!” Thiên Huệ rống lên.

“Vậy bây giờ phải làm sao? Bà nói đi, tôi đều nghe cả hết!” Diệp Minh nói, dù sao thì Thiên Tịnh mới là ruột thịt của ông, sự áy náy dành cho Diệp Phi mãi mãi cũng không quan trọng bằng tình yêu thương dành cho Thiên Tịnh được.

“Bọn nó tối nay sẽ làm suốt đêm, đợi sáng sớm mai, ông xử lý hai tên đàn ông đó đi! Không thể để cho bất kì ai phát hiện được.” Thiên Huệ dặn dò.

“Ừ, cái này được đó, dự tính sáng sớm ngày mai, chúng nó không chết thì cũng không còn sức lực nhiều nữa, vứt đại đâu đó cũng không thể sống được.” Diệp Minh nói.

“Ông đi nghỉ đi, bây giờ tôi đi canh chừng Thiên Tịnh, không thể để nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.” Thiên Huệ nói.

Hai người thương lượng xong đối sách, Diệp Minh trở về phòng nghỉ ngơi.

Mộ Thương Nam lái xe trở về biệt thự, Diệp Phi bước vào trong biệt thự, hôm nay cô không ngủ ở phòng của Mộ Thương Nam, chọn một phòng dành cho khách để ở.

Mộ Thương Nam xử lý công việc ở công ty Châu Âu trong phòng sách, lệch múi giờ mười tiếng, lúc này Châu Âu vẫn là ban ngày.

Nhiếp Hạo bước vào phòng sách, “Tổng giám đốc, tư liệu cặn kẽ điều tra về Diệp Phi và Thiên Tịnh mà anh cần đều có hết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc