CUỒNG NỮ BẮT PHU: CƯỠNG BỨC LÃNH THÁI TỬ


Đả tự:
Yến tử vừa nghe, có thể nói là mừng rỡ, cười nói: "Tuấn Hiên, Chiêu Quân thật có thể vào Thẩm thị làm việc sao? Trước đây cô ấy ngã bệnh, nửa năm không có công tác, công việc trước cũng mất rồi, nếu có thể vào Thẩm thị thì tốt quá rồi."
"Nếu Viên tiểu thư nguyện ý đi vào Thẩm thị thì có thể đi phỏng vấn." Trầm Tuấn Hiên cười nói, hắn tự nhiên biết đánh điểm, muốn cấp dưới của hắn thuê nàng làm phụ tá cho hắn.
"Cám ơn Trầm Công Tử." Viên Chiêu Quân cười nói: "Yến tử, vị Trầm công tử là gì trong Thẩm thi? Còn có Thẩm thị là tập đoàn lớn nhất trong thành phố ta đó sao?"
"Là tập đoàn Thẩm thị, Tuấn Hiên là người thừa kế tương lai của Thẩm thị. Chiêu Quân nếu như cậu có thể làm công việc ở Thẩm thị cũng quá tốt lắm." Yến tử thấy Trầm Tuấn Hiên đối với mình bạn bè tốt giống như có ý tứ, trong lòng suy nghĩ, Chiêu Quân nếu có thể cùng Tuấn Hiên thì tốt quá....Song.. ....
Viên Chiêu Quân nhìn mặt của Trầm Tuấn Hiên, cười nói: "Trầm công tử đừng nói đùa ! Ta trước kia chỉ là làm thiết kế ở công ty nhỏ, thực lực như vậy có thể vào Thẩm thị sao?"
"Có thể, dĩ nhiên có thể." Trầm Tuấn Hiên cười nói.
Trầm Tuấn Hiên ở lại ăn cơm xong rồi rời đi, lúc rời đi còn hướng Yến Tử muốn số điện thoại của Viên Chiêu Quân.
Điện thoại di động là Yến tử mua cho Viên Chiêu Quân, nhìn Trầm Tuấn Hiên anh tuấn rời đi, Viên Chiêu Quân như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ mình có số đào hoa?
Ngày thứ hai, Yến Tử như Lão Mụ Tử, "Chiêu Quân thân thể của cậu không có sao chứ! Nếu không thoải mái cũng đừng vội vã đi phỏng vấn, Tuấn Hiên nói nếu cậu muốn đi làm, cậu lúc nào cũng có thể đi được, cũng không gấp một hai ngày đâu ."
"Tớ không sao, cậu xem này." Viên Chiêu Quân cười ở trước mặt Yến Tử quay một vòng, trong lòng rất cảm kích người bạn này, nếu không phải Yến tử, nàng ở bệnh viện nửa năm này chỉ sợ cũng không ai quan tâm nàng, có lẽ căn bản cũng không có nàng bây giờ.
"Nếu như vậy, ăn chút đồ rồi hãy đi Thẩm thị nộp đơn!" Yến tử cười nói, sau đó lôi kéo Viên Chiêu Quân đi tới phòng ăn, "Chiêu Quân cậu mới xuất viện, ăn nhẹ một chút tốt hơn."
Nhìn cháo trắng cùng rau cải trước mắt, Viên Chiêu Quân rất cảm động, nhưng bụng của nàng lại muốn ăn nhiều càng tốt, nàng rất muốn ăn thịt, không biết làm sao, tối ngày hôm qua nàng lại muốn ăn thịt, cũng bởi vì Yến Tử không ngừng gắp rau cải cho nàng, nàng mới ngượng ngùng gắp thịt ăn. Nhưng đến nửa đêm, nàng liền đói bụng đến phải hoảng hốt, thật vất vả mới ngủ lại được.
Sáng sớm nàng lại bị cho ăn đồ thanh đạm, nàng thật sự là không chịu nổi, ngồi xuống ăn chén cháo trắng, buông chén đũa xuống nói: "Tớ đi phỏng vấn đây, Yến Tử cậu vất vả rồi."
"Cùng ta còn khách khí làm gì, chúng ta từ nhỏ đều lớn lên như chị em." Yến Tử cười cầm chén đũa đi vào phòng bếp rửa sạch. Yến Tử đối với cuộc sống cô bây giờ rất hài lòng, cô mở ra một tiệm bán quần áo, thuê hai người trông tiệm. Cô bình thường ở trong tiệm chỉ ngây ngô mấy giờ, mỗi ngày sẽ thay chồng làm bữa ăn tối. Trước kia cô cũng cùng bố chồng mẹ chồng ở trong biệt thự, vợ chồng bọn họ có thể dùng rất nhiều biện pháp mới mang ra ngoài để có thế giới dành cho hai người, nếu không Viên Chiêu Quân sao có thể ở lại nhà cô được. .
Viên Chiêu Quân vừa ra khỏi cửa, liền lấy trên người 100 đồng tiền đi mua chút thịt để ăn.
Kết quả không cần phải nói cũng thông qua, an bài chức vị cũng không phải là nàng am hiểu thiết kế công việc, mà là muốn nàng phụ tá phó tổng Trầm Tuấn Hiên. Đối mặt công việc như vậy, Viên Chiêu Quân mặc dù rất không hài lòng, nhưng nàng hiện tại cần gấp một phần công tác, vì vậy đã chấp nhận.
Trầm Tuấn Hiên đối với Viên Chiêu Quân rất tốt, hắn cũng nói không ra là vì cái gì, chính là nhìn cô ấy tựa như đã biết rất lâu rồi, hình như không có bất kỳ lý do, hắn chính là muốn cùng cô ở chung một chỗ, muốn cùng cô yêu và kết hôn.

Viên Chiêu Quân trước đã có công việc, liền tự mình đi tìm một phòng trọ nhỏ. Ngày dọn nhà Trầm Tuấn Hiên cố ý đến giúp đỡ....Song.. ....
Trầm Tuấn Hiên tùy thời đều là mặt nụ cười ôn nhu, Viên Chiêu Quân nhìn nụ cười của hắn thì có một loại cảm giác quen thuộc không nói ra được.
Thu dọn đồ đạc xong, Viên Chiêu Quân mua chút món ăn cùng Yến tử và Trầm Tuấn Hiên ăn cơm, trên đường Yến Tử nói có chuyện rời đi, bên trong phòng trọ cũng chỉ có hai người Viên Chiêu Quân cùng Trầm Tuấn Hiên.
Mới vừa ăn cơm xong, có người liền gõ cửa, mở cửa, là một bó hoa , "Là Viên Chiêu Quân tiểu thư sao?"
"Vâng" Viên Chiêu Quân nhìn một bó to hoa trong tay người kia , trong lòng nghi ngờ.
"Xin ký nhận!" Người giao nhận nở nụ cười tươi.
"Được." Viên Chiêu Quân cũng không có suy nghĩ nhiều, ký tên, nhận hoa.
"Người nào đưa đây? Chẳng lẽ là Yến Tử sao? Hôm nay cũng không phải là cái gì đáng được kỷ niệm ngày kỉ niệm gì.” Chiêu Quân lẩm bẩm, ôm bó hoa đến phòng khách.
Trầm Tuấn Hiên mặt nụ cười, nói: "Không phải Yến tử, là ta đưa." Thấy nàng đem hoa tùy ý đặt ở trên khay trà, hắn cầm lấy hoa, mặt khẩn trương đứng ở trước mặt nàng, đột nhiên một gối quỳ xuống, nói: "Chúng ta hay quen nhau đi!"
Viên Chiêu Quân sợ hết hồn, nhân vật quan trọng này muốn quen nhau mà cũng phải quỳ xuống sao? Cũng không phải là cầu hôn. Ở trong trí nhớ Viên Chiêu Quân, nàng chính là bị đối tượng cười nhạo, không có người nói thích nàng, không có người nói qua muốn cùng nàng lui tới, thật là nhiều người đều giễu cợt nàng như đợt xem mắt, nói nàng Bất Nam Bất Nữ, nói nàng là nam nhân hoặc nhân yêu.
Hôm nay đột nhiên có người muốn cùng nàng quen nhau, hơn nữa còn là người thừa kế Thẩm thị, cứ như vậy quỳ gối trước mặt nàng, này muốn nàng làm sao không cảm động, nàng run tay nhận lấy hoa hồng trong tay Trầm Tuấn Hiên, cười nói: "Sẽ không hối hận chứ!"
Thấy nàng nhận lấy hoa, hắn mặt nụ cười vui vẻ, giống như đã làm tốt một việc mà hắn dự định, nội tâm của hắn kích động không thôi.
"Anh sẽ không hối hận, từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của anh." Hắn nhất kích động cúi đầu hôn trán nàng.
Nàng tâm quýnh lên, nhanh chóng tránh ra, nhìn vẻ mặt hắn lúng túng thất bại, nàng bộ mặt mất tự nhiên cười nói: "Đúng. . . . . . Thật xin lỗi, ta. . . . . . Không có chuẩn bị tâm lý." Nàng không biết nàng là tại sao muốn tránh ra, nàng rõ ràng là cảm động, trong lòng lại không có cảm giác của yêu thích.
Trầm Tuấn Hiên thái độ có chút không tự nhiên, nhưng vẫn là mặt dịu dàng cười nói: "Là anh quá nóng lòng, không có hù dọa em chứ"
"Không có, không có." Viên Chiêu Quân xin lỗi nhìn hắn khuôn mặt tươi cười, hắn thật rất tuấn tú, nàng chưa từng gặp qua chàng trai nào đẹp như vậy, so Đại Minh Tinh trên TV còn phải đẹp trai.
Vì quá lúng túng, Trầm Tuấn Hiên nói có chuyện muốn rời đi, nàng đưa hắn xuống lầu, đến chỗ hắn để xe, hắn lên xe trước cười nói: "Chiêu Quân, em là bạn gái của anh, có chuyện gì thì nói cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết."
"Ừ, được." Viên Chiêu Quân cười đồng ý, không biết vì sao sao vừa nghĩ tới nàng là bạn gái của hắn, trong lòng liền vô cớ có chút không thoải mái, cảm giác tựa như lạ là.
Nàng không nhớ rõ chuyện nàng xuyên qua đến nước đông Vũ, nếu không nàng nhất định sẽ kinh ngạc Trầm Tuấn Hiên cùng sư huynh Quả Tĩnh giống nhau như đúc.

——
Quả Tĩnh một người ở động Dược Sơn, nhìn thi thể nằm im mà hắn như đang rỉ máu. Kéo tay người rên giường lạnh lẽo, hắn lẩm bẩm nói: "Sư muội, làm sao ngươi nói đi là đi đây? Ngươi không phải là nói ngươi sẽ không chết sao? Vũ Văn Dục nói ngươi sẽ trở về, ngươi đến tột cùng lúc nào thì trở lại! Đều đã qua hai tháng, tất cả mọi người rất nhớ ngươi."
Lúc này từ bên ngoài một người tiến vào, hắn một thân áo bào màu tím, chậm rãi đi tới sau lưng Quả Tĩnh, hắn một câu nói cũng không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn nữ nhân lạnh lẽo trên giường.
Quả Tĩnh quay đầu nhìn Vũ Văn Dục, thật ra thì hắn biết mỗi ngày Vũ Văn Dục trong lúc mặt trời lặn sau đều sẽ tới sơn động đến xem sư muội, hắn ngồi xuống cho đến khi tới canh ba, có lúc còn có thể ngồi đến khi trời sáng mới rời khỏi.
Vũ Văn Dục cả người xem ra không hề tuấn mỹ như trước nữa, râu ria dài cũng không cạo, cả ngày phải đi nghiên cứu những thứ võ học y học kia, vì chính là để ình không dừng lại. Hắn sợ hắn dừng lại sẽ bởi vì nhớ nhung mà điên mất, hắn sợ hắn đợi không được nàng trở lại bên cạnh hắn mà phát điên lên. Hắn muốn chờ nàng trở lại, cho dù là mười năm, hai mươi năm, hoặc là cả đời, hắn cũng có chờ nàng trở lại bên cạnh hắn.
Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục không có nói chuyện, Quả Tĩnh đi ra sơn động, trong sơn động chỉ còn lại Vũ Văn Dục....Song.. ....
Hắn ngồi ở bên cạnh băng đá, nhìn người trên giường, "Chiêu Quân, ngươi tại sao cũng không nghe lời đây? Tại sao không hút Thuần Dương Chi Khí đây? Ngươi không ở đây, ta làm thế nào? Ngươi trở lại thế giới của ngươi, ngươi còn nhớ ta không? Ngươi nhất định phải trở lại biết không? Mặc kệ ngươi biến thành hình dáng gì, ta nhất định sẽ nhận được ngươi." Trong lúc vô tình, trong hốc mắt của hắn tất cả đều là nước mắt.
"Hôm nay, ta lại đi tìm sư phụ, sư phụ nói chuyện tình có biến, ta có thể dẫn ngươi trở lại, cho nên, ngươi nhất định phải chờ ta dẫn ngươi trở lại biết không?" Vũ Văn Dục tiếp đó lại nói thật là nhiều lời nói, nói hắn và Viên Chiêu Quân đi chung với nhau từng ly từng tý, nói hắn nhớ nhung. Nói hắn chuyến đi này có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Vũ Văn Dục lần ngồi xuống này là cả đêm, đến sáng ngày thứ hai, hắn lưu lại một lá thư, mong mọi người chăm sóc tốt cho thân thể Chiêu Quân, hắn đi ngay tiên sơn.
Phong Tiên Cốc tu luyện trong mật thất tiên sơn, Phong Tiên Cốc thở dài, "Dục, ngươi thật quyết định chứ?" Thật ra thì Phong Tiên Cốc cũng là đang bốc lên hiểm, hắn đưa Vũ Văn Dục mang Viên Chiêu Quân trở lại, cũng là có lòng riêng .
"Ừ, ta đã quyết định." Hắn không sợ hồn bay phách tán, hắn chỉ muốn nàng có thể ở bên cạnh hắn.
Phong Tiên Cốc mặt nghiêm túc, "Dục nhi, vi sư làm phép để cho ngươi mang Viên Chiêu Quân trở lại cũng là một quyết định nghịch thiên, nếu trung gian xuất hiện bất kỳ điều gì không may , linh hồn của ngươi coi như trở lại, ngươi cũng không thể tỉnh lại."
"Sư phụ, đồ nhi đã biết, ngài làm phép đi!" Vũ Văn Dục ánh mắt kiên định, hắn đã định cũng sẽ không thay đổi.
Phong Tiên Cốc lấy ra từ trong một chiếc hộp tinh xảo một sợi dây chuyền trực tiếp đeo vào trên cổ của Vũ Văn Dục, "Vật này sẽ dẫn dắt ngươi tìm được Viên Chiêu Quân, sau khi ngươi nhìn thấy Viên Chiêu Quân chỉ cần đeo thứ này vào trên cổ của nàng, sau đó ngươi kéo tay của nàng, nàng sẽ từ thế giới của nàng đi tới thế giới chúng ta."
"Được." Vũ Văn Dục vẻ mặt thành thật gật đầu.
Phong Tiên Cốc bắt đầu làm phép, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy linh hồn Vũ Văn Dục rời đi thân thể của hắn, sau đó hắn cùng sợi dây chuyền biến mất khỏi thời đại này
——
Hai tháng tới nay, Viên Chiêu Quân cùng Trầm Tuấn Hiên tình cảm phát triển vững vàng, hai người nhiều nhất chính là nắm tay, chuyện khác cũng không có làm, vì vậy Viên Chiêu Quân mỗi lần cũng sẽ biết rằng mình không muốn cùng Tuấn Hiên thân cận.

Hôm nay, Trầm Tuấn Hiên theo thường ngày lái xe đưa Viên Chiêu Quân trở về phòng trọ.
Trên xe, Trầm Tuấn Hiên nói: "Chiêu Quân, ngày mai trên Thượng Ảnh có một bộ phim mới, vé anh đã mua, ngày mai cùng đi xem đi!"
"Được!" Viên Chiêu Quân mỗi lần đối mặt với khuôn mặt dịu dàng của Trầm Tuấn Hiên tươi cười thì không thể nói ra lời cự tuyệt.
Xe của họ cứ tiếp tục đi.....Song.. ....
Bên kia một chiếc xe hàng lớn hướng tới bọn họ thẳng tắp vọt tới, Viên Chiêu Quân thấy thế, bị sợ đến kêu to: "A. . . . . ." Nàng quýnh lên gắt gao kéo cánh tay Trầm Tuấn Hiên.
Đang ở thời điểm Viên Chiêu Quân cho là mình sẽ bị xe đụng chết, đột nhiên một đạo lóe quang rơi vào trên người của nàng.
Vũ Văn Dục nhanh chóng đem dây chuyền trong suốt ở cổ hắn đeo lên cổ Viên Chiêu Quân, mắt thấy xe hàng sẽ phải đụng tới, Vũ Văn Dục kéo lại tay Viên Chiêu Quân. Tiếp có một cỗ lực lượng cường đại đem Viên Chiêu Quân hút vào, mà tay của nàng vẫn không buông Trầm Tuấn Hiên ra, Trầm Tuấn Hiên gấp gáp, cũng trở tay lôi kéo tay Viên Chiêu Quân, "Chiêu Quân, Chiêu Quân. . . . . ."
Cỗ lực lượng kia hình như không thể chịu đựng sức nặng của Trầm Tuấn Hiên cùng Viên Chiêu Quân, đột nhiên dây chuyền đeo vào cổ Viên Chiêu Quân liền đứt.
Một cỗ cường đại lực lượng đem Trầm Tuấn Hiên bắn ra xe, hắn bị rơi vào nơi xa trên cỏ. Hắn trơ mắt nhìn Viên Chiêu Quân biến mất, nhưng không làm gì được.
Mà Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục bị cỗ lực lượng kia cho hút vào. Hai người lôi kéo tay cũng bị ngăn cản, tiếp hai người chính là một hồi hôn mê, không biết kế tiếp xảy ra chuyện gì.
Linh hồn Vũ Văn Dục trở lại thân thể của mình, mà Viên Chiêu Quân bị cỗ lực lượng kia đưa đến thân thể của một người lạ trên hải đảo.
Vũ Văn Dục miệng chảy ra máu tươi, phong Tiên Cốc thấy thế, thầm kêu không ổn sau nhanh chóng vận công làm phép cứu mệnh Vũ Văn Dục. Trải qua một hồi làm phép, Vũ Văn Dục đã được cứu, thế nhưng hắn lại trở thành người thực vật theo cách gọi của người hiện đại, hôn mê bất tỉnh.
Phong Tiên Cốc đưa Vũ Văn Dục về thái tử điện.
Quả Tĩnh cùng Đường Liêm đã sớm đọc được lá thư của Vũ Văn Dục, nhìn hắn hôn mê bất tỉnh, Đường Liêm vội hỏi: "Phong tiền bối, Điện hạ là thế nào?"
Đối mặt với câu hỏi của Đường Liêm, Phong Tiên Cốc sắc mặt tái nhợt, "Khi mang Viên Chiêu Quân trở về có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra." Phong Tiên Cốc nói qua thở dài, "Cơ hội tỉnh lại là 1%."
"Cái gì? Chẳng phải ý nói sẽ không thể tỉnh lại sao?" Đường Liêm vội vàng tra xét Vũ Văn Dục nằm ở trên giường không nhúc nhích, "Phong tiền bối, Điện hạ thật không thể cứu sao?"
"Ta cũng không thể ra sức, đây là kiếp nạn của hắn, có thể qua được hay không phải xem tạo hóa của hắn nữa." Phong Tiên Cốc mặt nặng nề.
"Phong tiền bối, muội của ta đã trở về?" Quả Tĩnh vĩnh viễn chỉ quan tâm Viên Chiêu Quân.
"Phải, đã trở lại." Phong Tiên Cốc nói xong đột nhiên liền biến mất.
Quả Tĩnh cùng Quả Khế nghe xong, hai người nhanh chóng chạy như bay tới phía đông Dược sơn.
Đến sơn động, Qủa Tính cùng Qủa Khế đi đến thi thể nằm trên khối băng, gặp người còn là không nhúc nhích, hai người lắc lắc người lạnh lẽo trên giường, "Sư muội, ngươi mau tỉnh lại."
"Tiểu thư, người mau tỉnh lại!"

Người trong giấc mộng của từ từ mở mắt, nhìn hai người trước mắt, mặt mệt mỏi nói: "Tĩnh ca ca, Quả Khế cô nương, đây là nơi nào!" Nàng không phải là ở Lộ phủ sao? Viện của nàng đột nhiên bốc cháy, nàng muốn chạy trốn thế nào cũng không trốn thoát được, nàng bị hun khói hôn mê, thế nhưng đây là nơi nào! Hoàng Dung trong lòng nghi ngờ cực kỳ.
Quả Tĩnh không thể tin được nhìn người trước mắt, rõ ràng là sư muội hắn, tại sao gọi hắn là Tĩnh ca ca? Cõi đời này chỉ có một người gọi hắn Tĩnh ca ca, đó chính là Hoàng Dung."Ngươi là. . . . . ."
"Tĩnh ca ca ngay cả ta cũng không nhận ra? Ta. . . . . ." Hoàng Dung giơ tay lên sờ mặt của mình, "Chẳng lẽ ta hủy khuôn mặt?"
Quả Khế cũng thấy chuyện không đúng, nếu là tiểu thư, tuyệt sẽ không gọi nàng là Quả Khế cô nương , nàng sững sờ hồi lâu nói: "Ngươi không phải là tiểu thư? Ngươi là Hoàng Dung cô nương?" Chuyện trên đời này nàng càng ngày càng không thể lý giải rồi, linh hồn người này sao có thể chạy đến thân thể người khác.
Thật ra thì Quả Khế không biết, Viên Chiêu Quân trước kia cũng không phải là tiểu thư lên lên từ nhỏ cùng nàng, nàng là một luồng hồn phách dị thế .
"Ta là Hoàng Dung." Hoàng Dung gật đầu, nhìn hoàn cảnh chung quanh, nơi này không phải là nơi đặt thi thể Viên cô nương sao? Nàng đã tới một lần, chỉ là thi thể Viên Chiêu Quân đi đâu?
Quả Tĩnh tin nàng là Hoàng Dung, không thể tin được mà nói: "Dung nhi, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại lên thân thể muội ta."....Song.. ....
"Trên người? Ngươi là không phải thân thể ta? Là thân thể Viên cô nương?" Hoàng Dung mắt trừng được cực lớn, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nàng chết? Lại mượn thân sống lại?
Thấy Quả Tĩnh cùng Quả Khế gật đầu, Hoàng Dung mặt hoảng sợ, "Gương, ta muốn gương."
"A!" Nhìn mình trong kiếng, Hoàng Dung thét lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
——
"Tiểu tử, từ đâu tới, mau dậy đi, lại dám ngủ trên giường muội muội ta, không muốn sống nữa?" Âm thanh của một nam tử ở bên tai Viên Chiêu Quân vang lên.
Viên Chiêu Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, kéo miệng cười nói: "Mỹ nam mỹ nữ đẹp, là đang gọi ta sao?"
Nam tử cùng cô gái cũng cau mày nhìn nàng, "Tiểu tử, đừng tưởng rằng bảo chúng ta mỹ nữ trai đẹp là có thể ngủ giường muội muội ta."
Viên Chiêu Quân vừa nhìn hai người cổ trang trước mắt, lại phân tích một chút lời của nam tử, kéo miệng cười nói: "Đều ngủ rồi, giờ còn có thể làm sao?" Muốn mạng của nàng hay sao? Không phải là ngủ một cái giường, phải dữ dội như vậy sao? Lại nói nàng cũng không muốn ngủ ở trên giường người khác, là một lực lượng kì quái mang nàng tới đây.
"Thế nhưng người lại ngủ trên giường muội muội ta, ta mặc kệ ngươi là từ đâu tới, sẽ phải phụ trách, cưới muội muội ta." Nam tử lạnh lùng nói.
Nhìn nam tử vẻ mặt nghiêm túc, Viên Chiêu Quân có chút nhức đầu, đưa tay ấn xuống huyệt Thái Dương nói: "Xin hỏi trai đẹp mỹ nữ, đây là nơi nào? Các ngươi không phải quay phim sao?" Vốn là nàng không có ý định nói lời này, lời này giống như trong tiểu thuyết xuyên việt vậy, chỉ là không hỏi lại sợ chuyện nàng nghĩ không giống nhau, sự thật nàng đang ở chỗ quay phim, chứ không phải nàng nghĩ là xuyên không.
"Cái gì quay phim? Chúng ta chưa từng nghe qua. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có cưới muội muội hay không ta?" Nam tử lại lên tiếng. Nữ nhi đứng ở bên người nam tử, nhìn Viên Chiêu Quân lại vẫn đỏ mặt.....Song.. ....
Đoán được tình huống không hay, nàng thật rất giống nam nhân sao? Thế nhưng lại gọi nàng là tiểu tử, còn nói nàng lấy con gái người ta làm vợ, nàng là càng nghĩ càng tức giận, lạnh mặt nói: "Này, trai đẹp, ngươi đúng là đồ ngu! Ta là nữ nhân, thế nào lại cưới ngươi muội muội làm vợ nha!"
Nam tử mặt tức giận, mắt trừng được như kích cỡ trứng gà, "Tiểu tử, ngươi đừng cho là nói như vậy chúng ta liền tin tưởng ngươi, là nam hay nữ vừa nhìn liền thấy rõ ràng." Nam tử nói qua giơ tay lên hướng Viên Chiêu Quân nhất chỉ, y phục Viên Chiêu Quân cứ như vậy không cánh mà bay.
Thân thể nàng bị cởi bỏ, vội vàng dắt chăn trên giường che trên người, kinh sợ âm thanh thét chói tai, "A. . . . . . Biến thái. . . . . . A. . . . . . Vô lễ!"


Bình luận

Truyện đang đọc