Chuyển ngữ: Mic
Ân Chi Dao cũng không biết vì sao mình lại kỳ lạ như vậy. Lúc trước cô và một đám con trai trong xóm nhỏ đánh nhau, có u có bầm cũng không hề rơi nước mắt.
Phiền muộn tuổi thanh xuân, thật là nhiều quá đi mất.
Ngón tay hơi chai của Trình Vọng xoa xoa khóe mắt cô, đầu ngón tay khẽ gạt đi ẩm ướt.
Anh vuốt đầu ngón tay, khó tin thốt lên: “Úi, khóc thật rồi?”
“Không có.” Ân Chi Dao né người, lùi về sau mấy bước, dùng ống tay áo lau lau mắt: “Cát bay vô thôi.”
Trình Vọng hiển nhiên không tin, khoanh tay nhìn cô: “Khóc thì khóc thôi, còn cát bay vào gì chứ. Nam thành xanh hóa tốt như vậy, đâu ra cát bay cho em.”
Ân Chi Dao bị anh nói đến cứng miệng, chỉ có thể cắn răng, chắp tay sau lưng, cố gắng đè nén lệ trong mắt.
Điên mất thôi, cô sao lại biến thành như vậy!
Chịu không nổi bản thân như thế!
Trình Vọng đối diện với con gái đang rơi nước mắt thì thật sự có chút không biết làm sao, kiên nhẫn hỏi thăm: “Rốt cuộc sao lại khóc vậy, anh đâu có bắt nạt em đâu.”
Ân Chi Dao lắc đầu thật mạnh.
“Em không chịu nói, vậy anh chỉ có thể đoán thôi.”
Ân Chi Dao nghẹn đỏ mặt, vội lên tiếng: “Anh đừng có mà đoán bậy!”
Trình Vọng có chút khó hiểu nhìn cô bé trước mặt, lại hỏi: “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không? Có chuyện gì anh trai có thể giúp em?”
Ân Chi Dao vẫn lắc đầu như cũ, vừa nghĩ “Sao anh lại tốt thế chứ”, vừa nghĩ “Mình sắp toi thật rồi”.
Cô đưa trả ván trượt cho Trình Vọng, chán nản nói: “Sau này chúng ta đừng gặp nữa.”
Dứt lời liền xoay người bỏ chạy.
“Em tiểu quỷ này!” Trình Vọng nhanh chân bắt kịp Ân Chi Dao, không chút khách khí kéo áo cô: “Anh thật sự không có bắt nạt em, sao lại tùy tiện nuốt lời như thế.”
Ân Chi Dao cũng không biết phải giải thích như thế nào. Cô không phải là cô gái hết sức thông minh, nhưng cho dù không thông minh đi nữa, cô cũng hiểu được rằng, còn tiếp tục tiếp xúc với anh thì cô thật sự thật sự sẽ tiêu đời.
“Em biết anh không thể mang ván trượt về mà, ông nội anh rất hung dữ.” Trình Vọng không biết làm sao, giống như dụ dỗ một đứa trẻ, nói với cô: “Em giúp anh trai chuyện này, sau này anh trai đối tối với em, nha.”
Ân Chi Dao ở cự ly gần nhìn gương mặt cưng chiều tuấn tú của anh, cảm giác được hơi thở anh gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng, vốn không cách nào suy nghĩ được.
Cô giận dỗi nói: “Em không…không thèm anh đối tốt với em.”
Chân mày Trình Vọng bắt đầu nhíu lại, quả thực cảm thấy có chút không biết làm sao: “Có phải con gái tụi em ở lứa tuổi này đều vậy không?”
Ân Chi Dao biết, trong suy nghĩ của anh, cô nhất định đã trở thành “cô gái quái gở” rồi, thậm chí cô còn thấy có chút tuyệt vọng.
Cô giậm chân, nhận lấy ván trượt, vẫn buồn bực như trước không nói lời nào.
Trình Vọng thở phào: “Chúng ta cũng chỉ cách nhau hai cấp lớp thôi mà đã cảm giác được cách biệt tuổi tác khi nói chuyện rồi.”
Ân Chi Dao nhìn anh, đáy mắt mang theo ủy khuất: “Anh cảm thấy khó trao đổi với em sao?”
“Có lẽ không phải cách biệt tuổi tác, trước giờ anh không hiểu tâm tư con gái cho lắm.”
Trình Vọng thoải mái chia sẻ: “Vì sao em lúc thì ghét anh, lúc lại thích anh, tại sao lại khóc, anh hoàn toàn không hiểu.”
Ân Chi Dao cảm thấy may mắn vì anh không hiểu, nếu hiểu được, nhất định anh sẽ không để ý đến cô.
Ân Chi Dao thở phào: “Em giữ giúp anh, lúc anh muốn chơi thì nhắn tin cho em.”
“Vậy em phải cho anh số điện thoại.”
“184209…….” Ân Chi Dao đọc được một nửa thì ngừng lại.
Trình Vọng: “Ừm?”
Tiếp tục đi.
Ân Chi Dao nhìn anh, chân thành hỏi: “Anh không cần ghi lại sao?”
Trình Vọng nở nụ cười như nắng, chỉ chỉ đầu mình: “Em gái ơi, có mấy số mà thôi.”
“Eeee.”
Ân Chi Dao đọc xong số điện thoại, nhớ tới lúc trước mấy nữ sinh bàn tán về Trình Vọng, nói anh thông minh vô cùng, IQ đặc biệt cao.
Ân Chi Dao trước giờ không biết người hoàn mỹ là như thế nào.
Nhưng trong mắt cô, Trình Vọng, gần như điểm tuyệt đối.
………..
Ra khỏi cổng trường, thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường, Trình Vọng nói với Ân Chi Dao: “Hôm nay phải về nhà lớn, ông nội cho xe đến đón anh, anh đưa em về trước.”
“Không cần không cần, em tự ngồi xe bus hoặc đi bộ, dù sao cũng gần, chưa tới hai cây số.”
“Tiện đường thôi.”
Ân Chi Dao liên tục xua tay: “Không phải anh nói ông nội anh đáng sợ lắm sao, ván trượt còn không cho anh chơi, nếu ông biết anh tiễn con gái về nhà…….”
“Sợ gì chứ, em là em gái nhà bên, vui vẻ giúp người không được à.”
“Không được không được.”
Trình Vọng không miễn cưỡng nữa: “Vậy liên hệ sau nhé.”
Ân Chi Dao nhìn sắc trời, thật sự đã rất muộn rồi, một mình đi bộ về nhà cũng không an toàn nên dứt khoát đi tới trạm xe bus, kiên nhẫn đợi xe.
Cô nhìn ván trượt trong tay, nhẹ thở dài một tiếng.
Rõ ràng biết nên từ chối nhưng cô không cách nào khước từ bất kỳ yêu cầu nào của anh.
Nếu tốt nghiệp rồi thì sợ gì, cùng lắm thì……
Cùng lắm thì liều một phen, gắng sức thi vào trường đại học của anh.
May mắn là cô hãy còn thời gian ba năm để phấn đấu, từng bước từng bước chậm rãi đến gần anh.
Trong lòng Ân Chi Dao dường như khá hài lòng với năng lượng này, dũng khí cũng tăng cao.
Xe bus tiến vào trạm dừng, Ân Chi Dao bước lên.
Trong xe lúc này tương đối vắng, chỉ lác đác một vài hành khách, ai nấy đều cúi đầu nghịch điện thoại.
Ân Chi Dao đi tới vị trí dãy cuối cùng ngồi xuống, khi cửa xe sắp đóng thì hình như vẫn có hành khách muốn lên, vì vậy bác tài mất kiên nhẫn mở cửa xe: “Mau lên.”
Ân Chi Dao trông thấy vị hành khách chậm chạp đó, là Trình Vọng.
Thoáng chốc, có chút mơ hồ.
Sau khi lên xe, Trình Vọng tươi cười với bác tài: “Xin lỗi ạ.”
Nụ cười của anh dường như có năng lực hóa giải tâm tình bực bội, kết hợp với ánh mắt nhìn người đối diện, thái độ bác tài lập tức chuyển tốt: “Cậu nhóc, quét thẻ hay bỏ tiền.”
“Bỏ tiền ạ.”
Trình Vọng sờ soạng túi quần đồng phục một lúc, cuối cùng lấy ra tờ một trăm tệ, chuẩn bị nhét vào hộp đựng tiền.
Bác tài vội ngăn anh lại: “Tờ này lớn quá, tôi không có cách nào thối tiền.”
“Không cần tiền thừa.”
Lúc anh sắp nhét tiền vào thì Ân Chi Dao giữ tay anh lại, đồng thời lấy thẻ bus của mình giúp anh quét “tít” một cái.
“Cảm ơn.” Anh nở nụ cười sáng lạng với cô.
Ân Chi Dao mím chặt môi, kéo ống tay áo anh, đi tới dãy cuối cùng của xe ngồi xuống: “Anh không có thẻ giao thông công cộng?”
Trình Vọng hỏi ngược lại: “Em thấy anh giống người có thẻ xe công cộng sao?”
“Cho nên tiền lẻ cũng không có?”
“Tiền lẻ hơi bẩn, không mang theo bên người.”
“Lần trước anh còn đưa tiền lẻ cho em mua nước đó.”
“Đó là lấy trong ví Kiều Chính Dương.”
Ân Chi Dao:………
Sa mạc lời.
Chuyện này rất giống với tác phong của Trình Vọng. Toàn thân anh từ trên xuống dưới từ dưới lên trên sạch sẽ, nhìn ra được là một chàng trai đặc biệt lịch sự.
Cô đoán anh có thể hơi mắc chứng “nghiện sạch” đó.
“Không phải có tài xế đón anh sao, sao lại ngồi xe bus chứ?” Cô tò mò hỏi.
“Đã hứa phải đối tốt với em, đương nhiên phải hộ tống em về nhà.”
Nói rồi anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bổ sung thêm: “Trời tối rồi, con gái con lứa không an toàn.”
Màn đêm đã buông xuống, đèn đường vàng nhạt thi thoảng rọi vào trong cửa sổ xe, hắt lên ánh sáng loang lổ trên gương mặt tuấn tú của anh.
Cũng chiếu rọi vào trái tim Ân Chi Dao, ấm áp dễ chịu.
………
Xe dừng lại chờ đèn đỏ.
Ân Chi Dao lén liếc mắt nhìn anh, thấy anh khép mắt nghỉ ngơi mới dám quang minh chính đại quan sát anh.
Lông mi anh dài mà rậm, nhẹ rũ xuống che mí mắt. Sống mũi rất thẳng, cánh môi mỏng nhếch lên tự nhiên, khiến người ta nhịn không được nảy sinh khát vọng muốn tiếp xúc.
Dáng vẻ anh lúc nhắm mắt nghỉ ngơi vừa dịu dàng vừa an tĩnh, vào khoảnh khắc này, thế giới ồn ào dường như cũng vì anh mà dừng lại.
Lúc xe tiếp tục chạy, theo quán tính, chân Ân Chi Dao bất cẩn…đụng chân anh một cái, khẽ tiếp xúc.
Trái tim mơ hồ như bị vật gì đó đâm vào, cảm giác tê dại từ từ lan khắp toàn thân.
Thế nhưng Trình Vọng hồn nhiên không có cảm giác, mở mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, rì rà rì rầm: “Chậm thật.”
“Xe bus…..có hơi chậm.” Cô cảm thấy giọng nói dường như không còn thuộc về mình nữa.
Xe bus lúc chạy lúc dừng, đầu gối cô thỉnh thoảng cũng đụng vào anh, tình cờ mà lại…cố ý.
Cô giống như đang làm chuyện gì đó thẹn với lòng, căng thẳng muốn chết, mặt cũng đỏ bừng.
“Tới trạm rồi.”
Trình Vọng đột nhiên lên tiếng dọa cô giật bắn. Chân lập tức nhích ra, toàn thân sát về phía cửa sổ, mắt mở to trừng trừng kinh hãi nhìn anh.
Trình Vọng thấy Ân Chi Dao phản ứng dữ dội như vậy thì khẽ nhíu mày: “Em làm gì vậy?”
“Không, không có gì?”
“Phản ứng của em……như có tật giật mình.”Đôi mắt hồ ly của Trình Vọng tương đối gian giảo, nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng: “Em làm gì anh à?”
“Em không có!” Ân Chi Dao thiếu điều bật khóc: “Em không làm gì cả, thật đó, không có.”
Trình Vọng không dám ép cô, sợ cô nhóc này không vui, bực lên sẽ trả lại ván trượt.
“Được rồi, làm gì cũng có thể nhịn, ai bảo em là cô gái của anh chứ.”
Chướng ngại này còn chưa qua đúng không!
“Thật sự…….”
Ân Chi Dao lí nhí bất lực giải thích: “Không có làm gì.”
Trình Vọng lười biếng duỗi lưng, áo thun dịch lên trên, để lộ vòng eo của anh.
Ân Chi Dao vừa liếc mắt thì cơ hồ đã trông thấy đường cong nơi da thịt.
Cô cảm thấy mình giống như một cô gái lưu manh lòng ôm mưu đồ xấu xa.
“Cảm giác như ngồi lâu lắm rồi.” Trình Vọng xoa mắt: “Vẫn chưa tới sao?”
Ân Chi Dao vội đứng dậy, đi xem biển báo trạm phía trước.
Nhìn thấy tên trạm, cô sửng sốt một chút, sau đó vờ như bình tĩnh ngồi xuống: “Anh ơi, xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?”
Ân Chi Dao lí nha lí nhí: “Chúng ta ngồi quá trạm rồi.”