CƯỚP ANH TỪ TAY ĐỊNH MỆNH!

- Ừ! Đi cũng tốt! Đi để bắt đầu lại. Mẹ sẽ luôn ở đây dõi theo con. Mẹ mong con sẽ quên hết chuyện cũ để sống một cuộc sống khác đi, khác với con và với cả mẹ nữa. Con gái ạ!
Thụy Dương vùi đầu vào lòng mẹ như ngày bé, nghe những lời thủ thỉ của bà. Tim cô mềm nhũn đón nhận những ngọt ngào, những thương yêu bao lâu nay thèm khát. Hoàng Tùng nhìn họ, trong anh nghẹn lại. Hóa ra đi hết những trắc trở, bấp bênh người ta mới hiểu hết ý nghĩa của tình thân. Nó đủ sức khỏa lấp mọi nỗi đau, ủ ấp mọi xước xát, để trái tim ta mãi được sống như những ngày bé thơ.
- Anh Quân có biết chuyện này không?
Câu hỏi của Tùng khiến bước chân Dương khựng lại. Gió Hồ Tây mát rượi chạm nhẹ vào gáy tóc cô. Lâu lắm rồi Dương mới đi dạo bộ như thế này. Hoàng Tùng nhìn Dương rồi ngồi xuống chiếc ghế đá sát hồ.
- Dương này, em vẫn yêu Huy đúng không?
Dương vẫn im lặng, mắt cô xa xăm nơi những vệt nước hồ loang loáng.
Hoàng Tùng không nhìn cô, mắt anh cũng vô định nơi một phương trời nào xa lắm:
- Mối tình đầu lúc nào cũng sẽ rất khó quên nhưng không hẳn đó là người yêu mình nhất. Anh Quân yêu em, điều đó là chắc chắn rồi. Anh ấy chưa đối xử với ai như với em, chưa hi sinh vì ai như vì em. Chưa kiên nhẫn với ai như với em. Cũng chưa bao giờ công khai chống lại ba như lần này. Anh không có ý định so sánh nhưng chỉ muốn em hiểu rằng: Định mệnh là do chúng ta lựa chọn. Em có thể chọn một Vũ Huy nhiệt huyết, hào hứng, yêu em điên cuồng cũng có thể chọn một Hoàng Quân lạnh lùng, trầm lặng nhưng luôn kiên nhẫn với em. Đôi khi người ta chỉ cần một chút bình yên là đủ cho một tình yêu dài lâu.
Dương quay lại nhìn Tùng rồi mỉm cười.
- Không phải anh đang “bênh” anh trai anh đó chứ!

Thụy Dương vẫn cười. Nắng lấp lánh chạm khẽ vào bờ má cô ửng hồng. Nụ cười của cô lúc này nhẹ nhàng và thảnh thơi quá. Lần đầu tiên Tùng hiểu tại sao cả Huy và Quân đều sẵn sàng chết vì cô. Bởi trên đời có những người con gái giấu sự quyến rũ trong nụ cười và những cô gái ấy lại rất ít khi cười, họ chỉ cười khi gặp những người họ thật sự tin tưởng và yêu thương.
- Em chưa cho anh Quân biết không phải vì muốn giấu mà cũng vì muốn anh ấy và cả em có thời gian để nhìn lại tình cảm của bản thân. Em đã qua cái thời quyết định mọi thứ xốc nổi và vội vàng rồi. Thật sự lúc này em muốn đi đâu đó một thời gian để tĩnh tâm lại. Mẹ em nhờ anh chăm sóc một thời gian. Còn cái này đưa cho Hoàng Quân hộ em!
Tùng nhìn lá thư nhỏ trong tay Dương, khẽ mỉm cười với cô. Anh tin Hoàng Quân cũng sẽ hiểu những điều Dương đang cảm nhận, những suy nghĩ cô đang có và cảm thông cho quyết định này.
Hoàng Tùng đến khách sạn của ông Năm vào một buổi chiều muộn cuối đông. Mọi thứ bên ngoài vẫn đang diễn ra chỉ có lòng anh nhiều xáo trộn đến vậy. Tùng đứng lặng nhìn đám người áo đen trước cổng, nhìn những chiếc xe hơi kín mít toàn những đối tác đủ kiểu người của ba, nhìn dòng người đi qua đi lại vẫn tiếp tục cuộc sống giản dị mà bình yên của họ. Anh đã rời bỏ nơi này 2 năm trời, không một cuộc gọi, không một chuyến viếng thăm, đã cố gắng bứt mình ra khỏi cuộc sống này, đã cố gắng quăng quật mình để quên những ngày tối tăm đó. Nhưng định mệnh trớ trêu lại buộc anh quay lại, bởi ba vẫn cứ là ba, anh trai vẫn là anh trai và Hoàng Quân nói đúng: Dù có thế nào đây cũng là nhà của con, không ai được chọn nơi sinh ra trên đời cả.
- Tôi muốn gặp cậu Hoàng Quân!
Mấy tên vệ sĩ nhìn gương mặt trẻ măng, thư sinh với ánh mắt dò xét rồi nghiêm mặt:
- Cậu chủ có lệnh trừ việc khẩn cấp, không gặp ai hết! Hiện tại cậu ấy cần nghỉ ngơi.
- Vậy thì tôi có việc khẩn cấp.
- Ơ cái thằng này, thích gây sự à? Mày là cái thá gì mà có việc khẩn cấp! Không đi đi ông tẩn cho một trận giờ.

Tên vệ sĩ không quen mặt, trừng mắt nhìn Tùng rồi lên tiếng:
- Từ bao giờ, nhà này tuyển cả bọn ô hợp, ăn nói hống hách thế này đây sao?
Tên vệ sĩ đưa tay búng vào tai Tùng:
- Thằng oắt con! Dám nói bố láo gì đấy hả?
Chợt từ phía sau, ông Lễ đi tới, bạt mạnh vào đầu nó:
- Câm miệng, xin lỗi cậu út Tùng ngay. Xin lỗi cậu Tùng hắn là nhân viên mới nên chưa hiểu phép tắc. Mong cậu thông cảm. Thằng này, xin lỗi cậu Tùng ngay!
Tên Vệ sĩ bị tát còn chưa hiểu tại sao. Thấy đầu óc đơ đơ, nghe thấy ông Lê bắt xin lỗi thì vội rối rít:
- Xin lỗi, xin lỗi cậu Tùng.
Tùng nhìn tên vệ sĩ thở dài, rồi quay lại phía ông Lễ:
- Anh Quân cháu có ở nhà không chú? Cháu cần gặp ông ấy.

- Cậu hai vẫn đang dưỡng bệnh ở phòng nhưng ông chủ muốn gặp cậu trước.
Tùng ngước mắt nhìn hệ thống camera đủ bốn góc, khẽ cười: Ba anh vẫn luôn đòi hỏi cẩn thận đến từng chi tiết như thế.
- Cuối cùng thì ta cũng không phải đợi quá lâu để được gặp con.
Giọng ông Năm trầm trầm vang lên từ phía giường làm Tùng khẽ giật mình. Ánh đèn vàng vọt phản chiếu vào thành gỗ đắt tiền hắt lên gương mặt đã hiện rõ những dấu hiệu tuổi tác của ba anh.
- Con đến tìm anh Quân có chuyện.
- Lại liên quan đến con bé Thụy Dương đó hả?
Tùng không trả lời, cuộc đối thoại rời rạc khiến anh thấy mệt mỏi. Từ bao giờ mối quan hệ của cha con anh đã nhạt và buồn đến vậy. Thời gian chia cách có lẽ không phải là tất cả, nỗi đau ngày nào về cái chết của mẹ anh hình như vẫn còn in đậm trong tiềm thức ba con Tùng.
- Con vẫn hận ta vì đã không kịp về cứu mẹ con?
Tùng đưa mắt nhìn ông Năm trong chốc lát rồi lên tiếng:
- Ba vẫn nói con không giống ba bằng anh Quân. Vì không giống nên cả cách ba ngày qua ngày nuôi dưỡng thù hận con cũng không giống được. Con luôn tự bảo với bản thân rằng: Chỉ cần cái chết của mẹ còn làm ba phải lưu tâm nghĩa là ba vẫn là ba của con.

- Ba đã nói khi một người đàn bà còn là người của Hoàng gia, đeo nhẫn của Hoàng Gia thì ba sẽ bằng mọi cách bảo vệ nhưng mẹ con ta lại không làm được. Đó cũng là lý do ta không giết con nhỏ đó!
Hoàng Tùng quay mặt nhìn ra cửa sổ. Nơi đó hình ảnh mẹ anh vụt qua trong chốc lát:
- Con biết ba yêu dì Nhã. Dì Nhã đã trao sợi dây chuyền và chiếc nhẫn cho Thụy Dương nghĩa là muốn ba thay dì bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy. Có lẽ những chuyện hôm nay dì đã dự định được từ trước, không sớm thì muộn. Tình yêu với dì là thứ đưa ba đến tội ác nhưng tình yêu đó cũng là cách duy nhất để cứu được Thụy Dương.
Ông Năm xoay nhẹ chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út. Hình ảnh cô ôm Thụy Dương chạy trốn khi ông đến tìm cô chạm vào tim ông. Cô ấy đã yêu quý đứa con gái ấy, đã luôn muốn bảo vệ nó còn hơn con ruột của mình. Đó cũng là lý do bao nhiêu năm nay ông không về nước, không trả thù. Chỉ cố gắng gây ra nỗi đau tinh thần mà theo ông chẳng đáng gì so với những tủi cực, cô đơn mà Bích Nhã của ông phải chịu đựng. Đứa con gái ấy làm sao ông có thể giết. Chỉ là trong phút không kiềm chế được. Chỉ phút ấy mà thôi.
- Những điều này ta biết. Nhưng sau này nếu các con vì bất cứ đứa con gái nào mà chống lại ta nhất định ta sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Ta không là chủ nhân của các con thì cũng là ba của các con. Đừng quên.
- Con sẽ không bao giờ quên điều đó. Chắc chắn vậy. Cuộc sống bên ngoài còn nhiều điều thú vị hơn là thù hận, là tiền và quyền lực ba ạ. Ba hãy sống một ngày vui vẻ thật sự đi ba. Rồi ba sẽ thích nó hơn những gì ba đang có.
Hoàng Tùng nhìn sâu vào mắt ông Năm, giọng anh chậm rãi nhưng đôi mắt đầy xót xa cũng đầy yêu thương. Ông Năm cũng nhìn Tùng, cái nhìn hình như có một chút nhún nhường. Tâm trí ông miên man nghĩ về những ngày Tùng còn bé, ông vẫn yêu nhất đôi mắt đứa con trai này, trong và sáng. Ông đã luôn tin tưởng anh sẽ là người kế nghiệp hoàn hảo cho ông vì sự thông minh của mình nhưng rồi cuối cùng ngày anh bỏ đi, ông Năm nhận ra một điều rằng phía sau đôi mắt trong và sáng đó luôn là những giọt nước mắt cũng trong suốt và vô hình. Cuộc đời ông đi qua quá nhiều biến cố, quá người thử thách nghiệt ngã, nhưng sự ra đi của những người phụ nữ quanh mình và sự biến mất của Hoàng Tùng lại chính là nỗi đau nghẹn ngào, tức tưởi nhất trong ông. Ông đã không hiểu, thật sự không hiểu họ cần gì hơn ở những điều ông mang lại cho họ. Cần gì hơn tiền tài, quyền lực và sự uy nghiêm luôn bao quanh họ. Giờ thì ông hiểu, chính hai đứa con trai của ông đã giúp ông hiểu rằng: Tất cả tiền tài, quyền lực, hận thù và nỗi đau luôn bám riết lấy con người ta đến mức nghẹt thở, ai cũng cố vùng vẫy, cố chạy trốn để tìm đến một nơi khác ngọt ngào và đáng sống hơn: Nơi có tình yêu thương!
5 giờ sáng, Hoàng Quân vẫn ngồi lặng thinh trên chiếc ghế xoay nghìn xuyên qua ô cửa kính. Ánh sáng yếu ớt từ căn phòng hắt nhẹ không đủ sức xua đi bóng tối bủa vây. Quân nắm chặt lá thư của Dương trong tay.
“ Có lẽ anh sẽ giận vì em đã không đến để nói với anh em sẽ đi đâu đó một thời gian. Có thể rất lâu nhưng cũng có thể rất nhanh. Mọi chuyện đã qua với em như một giấc mơ vậy. Giấc mơ ấy đầy nỗi đau, đầy nước mắt nhưng cũng có những khoảng bình yên, dịu nhẹ riêng. Đấy là những phút có anh bên mình. Em chưa thể trả lời câu tỏ tình của anh, chưa đủ bình tâm để chấp nhận đi bên anh cả cuộc đời này. Nhưng em thật lòng cảm ơn anh. Vì tất cả. Tât cả những điều đã qua, vì đã luôn vị tha và kiên nhẫn với em. Em đã đi và sẽ trở về. Nhất định! Đợi em nhé!
Thụy Dương”
Bóng tối vẫn cứ bủa vây, những nhịp đồng hồ vẫn lặng lẽ nhấc mình, mặc kệ cảm xúc của ai đó đang sống trong khắc khoải. Quân đặt lá thư của Dương xuống mặt bàn. Anh biết, biết rõ rằng Dương vẫn chưa sẵn lòng chấp nhận anh, biết rõ rằng trong cô hình bóng Huy vẫn là những vệt sáng tối chẳng thể xóa nhòa, biết rõ rằng trái tim cô dẫu có đau đớn vẫn chẳng thể quên Huy. Nhưng, Quân biết làm gì đây? Chính anh cũng không biết nữa. Ở bên anh cô liệu có an bình bù lại cho cả một tuổi thơ đầy đau khổ và nước mắt… Quân mở điếu thuốc, định hút một điếu cho bình tâm trở lại nhưng rồi nhanh chóng vùi nó trong chiếc gạt tàn trong suốt. Không! Cô ấy là của anh, cô ấy cần anh và anh yêu cô. Định mệnh, hay bất cứ thứ gì khác trên đời đều chỉ là hư ảo, hạnh phúc của anh nhất định anh phải giữ lấy, nắm lấy và vun đắp cho nó. Quân đứng dậy, cầm chiếc áo khoác chạy ào ra thang máy.


Bình luận

Truyện đang đọc