CƯỚP ĐOẠT NHÂN SINH

Đối với quá trình sinh trưởng của cơ thể, bạn có muốn tìm hiểu nghiên cứu không? Buổi tối bạn không ngừng hô hấp, không khí được máu vận chuyển từ hệ thần kinh đến chân, từ dạ dày đến ruột già, mỗi một tế bào lại trao đổi chất, hình như bạn không làm gì hết, mà có một cơ chế điều khiển tất cả, nó nắm giữ sự sống và cái chết của bạn.

Mỗi tối, tôi đều đứng trước gương, cố nén cảm giác thân thể bị xé rách, chậm rãi mở áo, sau đó đứng im. Đầu tôi trời sinh nghiêng về bên phải, nhường cho cái đầu bên trái một chỗ. Tôi cố sức nhìn sang bên trái, môi của cái đầu kia đóng chặt, đôi mắt hơi mở, trông như đang dại ra.

Mắt của hắn không có sức sống, nhét vào trong hốc mắt thành một lổ, thực tế thì từ khi sinh ra đến giờ, hắn chỉ có một động tác là mở mắt, tôi chưa bao giờ nghe hắn nói chuyện, không nói chuyện lâu như vậy, tôi không biết vòm miệng của hắn có bị dính lại không, hay là từ đầu đã không nói được. Hắn không yêu cầu cái gì, chỉ từng ngày từng ngày lớn lên cùng tôi. Số phận là một thứ rất công bằng. Ở trong tử cung, tôi nuốt lấy một phần thân thể của hắn, trong hiện thực hắn hủy hoại một phần của tôi. Chỉ vì hắn sinh ra có một hệ thống thần kinh hoàn chỉnh, có thể hô hấp, đồng thời khi đó bệnh viện mẹ tôi sinh có điều kiện y tế rất kém, nếu phẫu thuật không có cách nào bảo vệ sinh mạng của tôi, nên ba mẹ tôi đầy lòng thương hại quyết định giữ lại cái đầu kia. Bên trong cơ thể tôi cũng có thêm vài bộ phận, những cái xương sắp xếp không theo thứ tự, và một trái tim dư ra phát hiện lúc chụp X Quang. Mà cơ chế của cơ thể là một thứ rất kỳ diệu, nó sẵn sàng bao dung những thứ đó, độc ác kéo dài sinh mạng của tôi.

Tôi đã sống trong căn phòng này mười bảy năm, ở đây không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa thông gió rất cao. Tôi không thể đi học hay đi làm, ba tôi từng chút một dạy tôi những thứ cơ bản, hiện tại tôi đang viết tiểu thuyết không có chút bổ ích, tiểu thuyết kinh dị trên mạng, vì kiếm tiền nhuận bút mà tôi phải kéo dài nội dung truyện, viết linh tinh về ma quỷ và tình yêu. Ngồi lâu trên ghế, khoảng cách hoạt động của tôi chỉ từ máy tính đến giường ngủ, nên làn da tôi trở nên trắng xanh, cẳng chân ít hoạt động đã bắt đầu teo lại.

Nhà chỉ có một phòng nhỏ, nhà vệ sinh là một lỗ nhỏ dưới cửa thông gió, tôi ngửi thấy mùi thối khó diễn tả bằng lời, liền mặc quần áo vào, yên lặng cầm dao lên, thật ra cái đầu bên cổ trái của tôi có rất nhiều vết sẹo, đều là tôi làm. Hồi trước tôi hay tưởng tượng có thể cắt cái đầu này xuống, choàng khăn quàng cổ, giả vờ suy tư hay nghe điện thoại để che giấu cái đầu hơi nghiêng của mình, sau đó đi tới đi lui trên đường như những người trong phim, chỉ tưởng tượng thôi mà tôi cảm thấy thực sự vui sướng. Nhưng tôi sợ tôi cắt trúng động mạch cổ, hơn nữa nếu mẹ tôi nhìn thấy những vết cắt này, bà rất đau khổ. Tôi cảm thấy tôi không nên làm bà đau lòng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, làm cho tim tôi đập nhanh, đầu óc choáng váng. Lâu rồi tôi không nghe thấy âm thanh này. Lúc ba mẹ mở cửa sẽ có âm thanh chìa khóa tra vào ổ, ông bác chuyển đồ sẽ quăng gói hàng trước cửa tạo ra tiếng, đó mới là âm thanh khiến tôi an tâm, tôi không biết có nên đi mở cửa hay không. Tiếng gõ cửa vô cùng từ tốn và lễ phép, gõ ba bốn cái, sau đó chờ lát, lại gõ tiếp, lặp lại như thế mấy lần, người bên ngoài mới mở miệng nói chuyện: “Xin chào, xin hỏi anh Trương có ở nhà không? Bác Lý hay đến giao hàng đã ngã bệnh, hôm nay tôi đến thay”. Tôi không trả lời, sau đó tôi nghe thấy tiếng đồ vật được đặt xuống đất, một chút âm thanh ma sát từ trên cửa truyền đến, tiếp theo là tiếng bước chân đang xa dần.

Tai tôi dán chặt vào cửa, sau đó tôi ngồi xổm xuống, mở khóa, nửa phần dưới cửa mở ra, tôi lấy gói hàng vào, đẩy một túi rác ra ngoài, tay tôi mò mò bên ngoài cửa, có một hóa đơn cần ký, bất ngờ, ở bên cạnh còn có thêm một mẩu giấy, vẽ mặt cười.

Cái đầu bên trái của tôi vô lực đung đưa, sợi tóc bóng nhờn cọ cọ vào gáy tôi. Tôi đứng dậy, cảm thấy lồng ngực ngộp ngạt, một cơn tức giận hướng về phía gáy, tôi đánh cái đầu kia một cái, tôi cảm thấy hơi đau.

Bên trong gói hàng có một bộ đồ lót, đồ dùng rửa mặt hàng ngày, bánh mì, đồ hộp và một cuốn sách có bìa màu đen. Đó là cuốn sách mới được xuất bản của tôi, bìa màu đen, chỉ có tên sách và tên tác giả. Tôi lên mạng, nói lời cảm ơn biên tập, hôm nay cậu hình như có chút kích động, nói rằng hợp tác với tôi nhiều năm như vậy, cậu rất cảm động, nói tôi đối tốt với cậu ấy, thực ra tôi hơi chột dạ, vì tôi không nhớ họ của cậu là gì. Bên trong hòm thư có một biên tập khác nói đã chuyển sang một website sách khác, cũng nói đồng ý trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi tìm kỹ trong những từ khen tặng mình những tin tức có ích, sau đó tắt mail.

Lâu rồi không ai nói chuyện với tôi, nên đầu tôi cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói của nhân viên chuyển phát nhanh, đến lúc ngủ tôi cũng không được yên ổn, tôi rất muốn nghiêng người ngủ, nhưng làm như vậy cái đầu kia sẽ áp vào mặt hoặc cổ của tôi, vì thế tôi không thể làm gì khác ngoài nằm ngửa, nhìn vết mốc trên trần nhà.

Lâu rồi không ai nói chuyện với tôi, từ khi tôi có thể nuôi sống mình, ba mẹ không đến nữa. Bọn họ bận rộn, bọn họ muốn sống, bọn họ muốn sống một cuộc sống bình thường.

End chương 1.

Bình luận

Truyện đang đọc